Edited by Hari.
Trong đại điện một mảnh tĩnh mịch.
Sau khi Bạch Lang lên tiếng, Yến Phất Quang hít một hơi thật sâu.
“Được, ta thật muốn xem ngươi giải thích như thế nào.”
Bánh trôi chói lọi trên trán hắn, nhân mè đen còn theo cẩm y chảy xuống, cả người nhìn chật vật không chịu nổi.
Bánh trôi kia còn đang tiếp tục nổ, Bạch Lang khóe mắt giật giật, vội vàng dùng linh lực đem nắp nồi ngăn lại, sau đó mới cẩn thận nói: “Sư tôn, ta thật sự có thể giải thích.”
“Ta, ta cũng là lần đầu tiên làm bánh trôi chiên, không biết thứ này…… lại có hiệu quả lớn như vậy.” Bạch Lang nói xong lời cuối cùng ngữ khí liền ỉu xìu xuống.
Nàng lúc này tự nhận đã làm sai chuyện, thanh âm thật cẩn thận, vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn lén Yến Phất Quang.
Sau khi nhìn đến bánh trôi trên thái dương hắn, miệng cứng đờ, lại vội vàng cúi đầu.
Yến Phất Quang:……
Ánh mắt không đành lòng nhìn kia của ngươi là ý gì?
Hắn vốn đặc biệt tức giận, lúc này cư nhiên bị Bạch Lang làm giận đến phát cười ra tiếng.
“Ngươi là nói ngươi không phải cố ý?”
Bạch Lang không ngừng gật đầu.
Yến Phất Quang khẽ cười: “Không phải cố ý mà đã lợi hại như vậy, nếu là một ngày nào đó Tiểu Bạch cố ý, vi sư chẳng phải là chết không có chỗ chôn.”
Có lẽ là tức đến gấp gáp rồi.
Hắn trong tiếng cười lại mang theo lạnh lẽo.
Bạch Lang còn đang nghĩ, chưa kịp phản ứng lại liền gật gật đầu, đến lúc phản ứng kịp lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Nàng sốt ruột đến tiểu long giác đều mọc ra.
Qua hồi lâu, khi Yến Phất Quang nhìn chằm chằm nàng, ủy khuất nói: “Sư tôn, ta thật sự không phải cố ý.”
Nàng dừng một chút, lại cẩn thận nói:
“Người đừng nóng giận, ta trước thay người đem bánh trôi lau đi?”
Viên bánh trôi đang dán trên khuôn mặt tuấn mỹ của Yến Phất Quang kia thật sự không tốt lắm, Bạch Lang nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
Yến Phất Quang:…… Giỏi lắm.
Hắn thiếu chút nữa đã quên.
Hắn ngón tay hơi gảy, dùng khăn lau đi dấu vết kia, sau đó nhẹ liếc hướng Bạch Lang.
Hai người đối mắt, một cái lạnh lùng, một cái đáng thương.
Yến Phất Quang mím môi, qua một lát, khi Bạch Lang cho rằng chính mình lần này thật xong rồi. Yến Phất Quang hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Hiện tại, đi đem Thái Thanh Kinh chép mười lần.”
“Khi nào chép xong mới được đi ngủ.”
“Vâng sư tôn!”
Vừa nghe Yến Phất Quang mở miệng, Bạch Lang lập tức nói.
Nàng thái độ nhận sai thập phần thành khẩn, hành động cũng thực tích cực. Yến Phất Quang lời nói mắc ở trên miệng, cuối cùng dừng một chút, vẫn là không có nói ra.
“Còn không mau đi ra ngoài, vi sư muốn tắm gội!”
“Ân ân, sư tôn yên tâm.”
Bạch Lang lập tức đem nồi chén gáo bồn còn có một chậu bánh trôi chiên kia cầm lấy, tích cực không giống như là kẻ vừa bị phạt. Nàng trước khi đi còn nhịn không được quay đầu lại: “Sư tôn muốn ta hỗ trợ đun nước hay không?”
Đun nước?
Để ngươi nấu cơm đều có thể đem người đập bị thương, nếu là đun nước chẳng phải là muốn một phen lửa đốt Cô Sơn Kinh Vân Các?
Yến Phất Quang vẫn duy trì mỉm cười: “Không, cần, vi, sư, tự, mình, có, thể, làm, được!”
“Ồ ồ.”
Xum xoe không thành lại vô pháp cứu vãn, Bạch Lang chỉ có thể hậm hực rời đi.
“Sư tôn, ta đây liền ở bên ngoài, người có việc liền gọi ta a.”
Không, còn lâu mới thèm gọi ngươi.
Yến Phất Quang tay áo vung lên đóng cửa lại, sợ hãi chính mình nhìn nhiều một cái sẽ nhịn không được đem tiểu long này bóp chết.
Bạch Lang còn không biết chính mình thiếu chút nữa cuộc đời đến đây là chấm dứt.
Sau khi ngắm trăng một lúc, nàng thở dài, chỉ có thể nhận mệnh ở bên ngoài dọn một cái bàn bắt đầu sao chép kinh thư.
Bóng đêm mát lạnh, nàng một con rồng ở đằng kia cô độc chịu phạt, thoạt nhìn thập phần đáng thương.
Bạch Lang cắn bút, lâu lâu lại nhìn bên trong một chút.
Chờ mong Yến Phất Quang hết giận có thể buông tha nàng.
Nhưng mà mãi cho đến khi chép xong kinh thư, nàng vẫn là không nhận được lệnh đặc xá đi ngủ. Sau nửa đêm, Bạch Lang rốt cuộc chống đỡ không được, cắn bút không ngừng ngủ gật.
Bạch Lang toàn thân mơ mơ hồ hồ, ngủ đến túy sinh mộng tử, chỉ cảm thấy có một đám linh muỗi ở bên tai nàng ong ong ong, nàng một tay đập qua, liền đem chính mình đập bẹp lên mặt bàn.
Yến Phất Quang ở trong phòng đã đổi y phục mới, vốn là muốn kiểm tra xem nàng đã chép xong kinh thư hay chưa.
Kết quả liền thấy một con rồng gục trên tờ giấy trắng ngủ đến thiên hôn địa ám, không khỏi hơi hơi giật giật khóe miệng.
Nhưng Bạch Lang còn như ngại không đủ, sau khi ngủ bất tri bất giác hóa thành nguyên hình, còn dựng lên tiểu long giác lộn một vòng, lộ ra cái bụng mềm mại.
Toàn thân rồng vừa ngoan vừa mềm.
“Sư tôn, ta buồn ngủ quá a.”
Yến Phất Quang chuẩn bị cách không đem nàng đánh thức liền dừng lại một chút, không khỏi nhăn mi.
“Sư tôn, ta thật sự không phải cố ý.”
Tiểu Bạch Long trong mộng giọng điệu mềm mại nói.
Yến Phất Quang nắm chặt tay.
Qua một lát, sau khi đóng lại gương đồng, cuối cùng vẫn là cách không đem một kiện áo ngoài khoác lên trên người Bạch Lang.
Tiểu Bạch Long này nhưng lại làm cho người yêu thích.
Thôi bỏ đi, để cho nàng ngủ một giấc đi.
Ngày mai dậy đi nghe giảng lại không có tinh thần, ngược lại để Vạn Chấp Sơn cho rằng môn hạ đệ tử của hắn không tốt.
Yến Phất Quang nghĩ như vậy, đem trừng phạt đối với Bạch Lang lại chuyển qua ngày mai.
Hắn nhắm mắt làm ngơ thu hồi thần thức, đốt một đạo truyền âm phù không quên ngày mai gọi nàng dậy đi học.
……
Bạch Lang một giấc này ngủ thực sâu.
Nhưng là bởi vì ngủ ở bên ngoài, nên không quá an ổn.
Nàng trong chốc lát mơ thấy chính mình thành công vượt qua Cố Xuân Lăng cùng Quý Tu trở thành đại đệ tử thủ tịch Thái Thanh Tông, trong chốc lát mơ thấy chính mình lấy được bí quyết phi thăng.
Bạch Lang nằm mơ đều cười lên tiếng.
Nhưng mà nàng mày vừa mới thả lỏng, cảnh tượng vừa chuyển, nháy mắt lại biến thành một nồi dầu.
Dưới nồi kia linh hỏa thịnh vượng, trong nồi dầu văng tứ phía.
Trong mộng Bạch Lang hơi hơi nhíu mày, tò mò ngó đầu qua xem, kết quả không đợi nàng phản ứng lại, đã bị một bàn tay nhéo sau cổ túm lên.
“Tiểu Bạch Long, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi!”
Bạch Lang trên người một trận lạnh toát, còn không kịp giãy giụa, đã bị cánh tay kia ném vào trong chảo dầu.
Ào ào một tiếng.
Mùi vị rồng chiên phiêu đãng bay ra, Bạch Lang quay đầu, rốt cuộc thấy rõ kẻ phía sau hạ độc thủ, không phải tên đối thủ Yến Phất Quang của nàng thì là ai?
Khuôn mặt lạnh lùng cười như không cười kia ánh vào mi mắt.
Bạch Lang giật mình một cái, lập tức bị doạ tỉnh.
Nhưng mà trước mặt cũng không có Yến Phất Quang nào, cũng không có nồi chảo linh tinh, Bạch Lang sửng sốt một chút, mới hậu tri hậu giác phản ứng lại đây chỉ là một giấc mộng.
Nàng vừa rồi mơ thấy…… Chính mình bị Yến Phất Quang bỏ vào trong chảo dầu chiên?
Còn không phải là bánh trôi chiên không cẩn thận ngộ thương hắn sao?
Người này như thế nào nằm mơ đều phải ở trong mộng tìm nàng làm phiền!
Bất quá tuy rằng oán giận như vậy, nhưng là sau khi biết chỉ là mộng, Bạch Lang mày liền thả lỏng xuống, duỗi eo biến thành hình người.
Nhưng mà nàng mới vừa duỗi tay, liền bỗng nhiên cảm giác có thứ gì từ đầu vai nàng rơi xuống.
Bạch Lang quay đầu liền thấy.
Di, thế nhưng là một kiện cẩm bào màu đen.
Mặt trên còn có mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt.
Nàng nhíu nhíu mày, nghiêm túc nhìn, bỗng nhiên động tác dừng lại.
Từ từ, đây không phải là y phục của Yến Phất Quang sao?
Chẳng lẽ hắn ra đúng lúc mình đang ngủ?
Hắn lúc trước không phải là thật muốn chiên nàng chứ?
Bạch Lang tưởng tượng đến khả năng này, trong khoảng thời gian ngắn thân thể chậm rãi cứng đờ.
Đúng lúc này, truyền âm phù thiêu đốt lên, đánh vỡ suy nghĩ sâu xa của Bạch Lang.
“Đốt lên rồi sao?”
“Tỉnh ngủ liền nhanh đi học, không cần để người ta cho rằng Cô Sơn đệ tử của ta không biết tôn kính sư trưởng.”
Từ truyền âm phù vang lên thanh âm quen thuộc của Yến Phất Quang, hơi hơi có chút lãnh đạm.
Đi học!
Bạch Lang lập tức ngồi ngay ngắn. Nàng nhìn thời gian, không được, bị muộn rồi.
Bạch Lang vội vàng đứng dậy, nhìn cửa phòng đóng chặt, lập tức túm lấy cẩm bào có chút do dự.
Cho nên, nàng rốt cuộc muốn hay không cầm y phục trả lại cho sư tôn a?
Tựa hồ là nhận thấy được nàng rối rắm, Yến Phất Quang ngữ khí dừng một chút: “Đem y phục cùng kinh thư đặt ở ngoài cửa là được.”
Vâng vâng vâng.
Không cần gõ cửa nữa.
Bạch Lang lúc này cũng không dám nhìn vị sư tôn nửa đêm muốn đem nàng chiên chín này, sau khi lấy được đáp án, đem y phục gấp lại, cẩn thận đặt ở cửa phòng.
“Sư tôn, vậy ta đi học trước, người cẩn thận nghỉ ngơi.”
Nàng sau khi nói xong nghe bên trong không có thanh âm, nghĩ Yến Phất Quang chắc là đang ngủ, sau khi để đồ xuống liền rời đi. Chỉ là một đống động tác vừa rồi, đáy lòng tựa hồ luôn cảm thấy nơi nào đó có chút không đúng lắm.
Mãi cho đến Bạch Lang đáp mây bay tới Đệ Tử Đường, mới hậu tri hậu giác nghĩ đến.
Hình như hôm nay nàng cũng không có đem truyền âm phù giơ lên, liền nghe được thanh âm sư tôn. Chẳng lẽ truyền âm phù xảy ra trục trặc?
Sư tôn làm việc gì đó cũng sẽ xảy ra trục trặc sao?
Thôi không nghĩ nữa.
Bạch Lang nhíu nhíu mày, sau khi nhìn thấy bảng hiệu, từ trên mây nhảy xuống.
Lúc nàng đến đã so với thời gian đi học bình thường muộn nửa canh giờ.
Chấp Sơn chân quân sau khi giảng xong Thái Thanh Kinh, đang chuẩn bị điểm danh tra nhân số.
“Chân quân, kỳ thật không cần tra, lớp chữ thiên tổng cộng hai mươi người, trong đó mười chín người đều là nam tu sĩ, ai không tới học không phải rất rõ ràng sao?”
Một tên đệ tử nói lắp nhấc tay nói.
Cả lớp chỉ có một nữ tu sĩ, một khi có người trốn học liền có vẻ phá lệ rõ ràng.
Ánh mắt Chấp Sơn chân quân dường như quét về phía chỗ ngồi, đang lúc nhìn đến mười chín tên nam đệ tử nghiêm túc kia, biểu tình không khỏi dừng một chút.
“Bạch Lang đâu?”
“Nàng như thế nào hôm nay còn không đến học?”
Trả lời hắn chính là vị đại nương phòng bếp lúc sớm mang trà bánh lại đây.
Sau khi nghe đến vấn đề của Chấp Sơn chân quân, nàng có chút kinh ngạc.
“Bạch tiên tử còn không đến học sao?”
“Ta tối hôm qua lúc đang ở phòng bếp, vừa lúc thấy nàng tới.”
“Lại nói lúc nửa đêm Phất Quang chân quân thân thể không khoẻ, Bạch tiên tử còn cố ý đến phòng bếp làm một chén bánh trôi mang qua cho Phất Quang chân quân, chắc là chiếu cố chân quân cả một buổi tối.”
Chiếu cố Phất Quang chân quân một buổi tối?
Vạn Chấp Sơn hơi hơi nhíu mày.
Nói cái gì, cái đó liền đến.
Hắn mới vừa đọc đến tên Bạch Lang, nàng liền tới rồi.
……
Yến Phất Quang trú ở Cô Sơn Kinh Vân Các, cách Đệ Tử Đường có chút xa, Bạch Lang tuy rằng nhớ đến phải đi học, nhưng là không ngừng đẩy nhanh tốc độ cư nhiên vẫn đến muộn.
Nàng đang nghĩ ngợi khi đến nên như thế nào chuồn êm đi vào để không kinh động tới Chấp Sơn chân quân, kết quả vừa ẩn thân xuyên qua hậu môn liền thấy đại nương phòng bếp đang mở cửa.
Bạch Lang bị cửa quạt cho một phát, ẩn thân rốt cuộc che giấu không được, hiện thân rồi.
Bởi vì động tĩnh ở hậu môn, động tác của cả lớp nhất trí đều chuyển đầu qua, nhìn chằm chằm vào Bạch Lang, ngay cả Chấp Sơn chân quân cũng nhăn mi lại, buông sổ điểm danh xuống.
Không xong, bị phát hiện.
Bạch Lang không nghĩ tới khéo như vậy có người đẩy cửa, làm nàng trực tiếp bại lộ.
Thấy ánh mắt cả lớp đều nhìn nàng chằm chằm, phía Chấp Sơn chân quân ánh mắt nghiêm túc, Bạch Lang mím môi, trong lòng có chút chần chờ.
“Chân quân, ta……”
Này muốn lấy lý do như thế nào đây……
Nói nàng chiên bánh trôi nổ làm bị thương sư tôn, sau đó bị sư tôn phạt ở ngoài cửa chép sách, sau đó ngủ quên sao?
Này vừa nghe liền toi đời a.
Nàng đang do dự nghĩ cái cớ.
Liền nghe Chấp Sơn chân quân thở dài, ánh mắt ôn hòa xuống.
“Không cần giải thích, chúng ta đều đã biết.”
Không phải chứ.
Sự tình nàng tối hôm qua không cẩn thận nổ sư tôn nhanh như vậy liền truyền khắp Thái Thanh Tông sao?
Bạch Lang trong lòng lộp bộp, biểu tình có chút tuyệt vọng.
Nhưng mà ngay sau đó, nàng liền nghe thấy lời nói của Chấp Sơn chân quân có chút tán dương: “Ngươi làm rất tốt.”
“…… A?”
Bạch Lang kinh ngạc mở to hai mắt, không kịp phản ứng lại.