Ta Tình Nguyện Để Ngươi Ngược Ta Đến Cùng

Chương 8



Editor: Hiên

Beta: Tsuki813

Tiểu huyệt dưới thân đột nhiên bị xâm nhập, Văn Tường không khỏi kinh hô. Ngón tay Văn Kiện mang theo dịch thể chậm rãi len vào nơi bí ẩn của hắn, vách tường mềm mại được tra sát thấm ướt, từng chút một căng ra, đến khi nơi cửa vào bắt đầu hơi khép mở, một cảm giác lạnh lẽo chợt chạm vào da hắn.

Hoảng sợ nhận ra đó là cái gì, Văn Tường liều mạng lắc đầu kháng cự.

“Không…Đừng… A Kiện… A…”

Van xin không được, ống nghiệm lạnh ngắt bắt đầu được đẩy vào chậm rãi. ống nghiệm to cỡ ngón tay lại được bôi trơn, rất dễ dàng đi vào nơi sâu nhất. Nơi cửa mình kia của Văn Tường run rẩy, chịu đựng cảm giác khác lạ bị dị vật xâm lấn. Văn Kiện lại lấy ra mấy cái ống nghiệm, cẩn thận đưa lại nơi tiểu huyệt ấn vào.

Bên trong bị dịch thể ống nghiệm va chạm, truyền ra âm thanh *** loạn rất rõ ràng, màu đỏ trên mặt Văn Tường lan ra toàn thân.

Văn Kiện ra sức đẩy cắm một hồi, từng cái một. Đến khi mật huyệt cuối cùng cũng bị lấp đầy, hắn mới cười xấu xa.

“Ha ha, Tiểu huyệt khả ái của ca độ co giãn tốt quá. Những năm cái, thực giỏi ~~~~~~”

Văn Tường hoàn toàn không nghe lọt lời ca ngợi nào của Văn Kiện. Cảm giác lạnh lẽo đốt lên lửa nóng nơi nội bích, khiến hắn khó nhịn nổi cong người lên.

“Ưm, giờ hoạt động một chút nhé ~~~~~~~” Văn Kiện dứt lời là đưa đẩy ống nghiệm.

“A a… Không Nng… Dừng lại…” Cơ thể không tự chủ được ngửa đầu ra phía sau, phân thân kia của Văn Tường dần dần có phản ứng, nhưng lại vướng ống nghiệm bó hẹp, khiến nó không thể trướng to ra được. Cảm giác khó chịu đến nỗi Văn Tường chảy nước mắt.

“Ô… A Kiện… Thật khó chịu.. A…” Văn Kiện dừng lại, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trong suốt cho Văn Tường, gương mặt tươi cười ngắm nghía của hắn hiện ra trước mắt.

“Ca, phản ứng của ngươi hôm nay thật không tồi. Ở trường làm quả là quyết định sáng suốt mà, ca trở nên đặc biệt mẫn cảm nha~~~~~~ Xem ra sau này nên chơi trò đó ở trường nhiều chút mới được ~~~~~~~~~”

“A… Ngươi… Câm miệng… Cầm…”

“A? Ca ngươi vẫn còn đủ sức máng người nha. Quả lại cái phương pháp này không thỏa mãn ngươi rồi, để ta tự mình tới ~~~~~~ Ca chờ không được rồi phải không ~~~~~~~~”

“Nói… nhảm… A a… Nng…” Ống nghiệm thoáng chốc bị rút ra toàn bộ. Cảm giác trống rỗng đột ngột khiến tiểu huyệt khéo mở vội vàng.

Văn Kiện hôn nhẹ lên tiểu huyệt, đùa cợt nói, “Ưm, thật đáng yêu. Chờ một chút nhé, ta sẽ cho ngươi ăn no ngay đây. ~~~~~~~” Hắn thỏa mãn cười, sau đó đưa khối lửa nóng đã đứng thẳng từ lâu vào trong huyệt.

Cảm giác thoáng chốc bị lấp đầy khiến nội bích thít chặt lại, gắt gao ngậm lấy côn thịt thật lớn kia, Văn Kiện không khỏi gầm nhẹ.

“Ca… Ngươi đừng vội như thế… Chưa gì đã cắn chặt như thế rồi… Cứ thế… Ta sẽ không chịu trách nhiệm đâu nha…”

Đợi đến khi mật huyệt thích ứng được nguồn lửa nóng kia, Văn Kiện bắt đầu chậm rãi đưa đẩy. Đọng tác hai người cũng chậm rãi hòa hợp, Văn Kiện liền yên tâm mạnh bạo điên cuồng ra vào, khiến Văn Tường không ngừng rên rỉ lay động. Đến khi Văn Kiện chạm vào nơi sâu hất, kích thích đến ngây ngất đồng thời đánh úp lấy hai người, Văn Kiện kéo ống nghiệm kia ra khỏi phân thân, để hai ngươi cùng đến thiên đường lạc thú…

***

“Cầm thú! Cầm thú! Cầm thú!”

“Đúng đúng! Là cầm thú, cầm thú, cầm thú.”

Văn Kiện dịu dàng ôm lấy Văn Tường, nghe lời nhắc lại lời mắng nhiếc của hắn.

“Có đánh chết ngươi cũng không hả giận! Dám làm nhiều như thế! Toàn thân ta đau như bị xe cán qua ý, tiết thể dục ngày mai ta phải làm sao đây hả! Khốn nạn! Ngươi tham dự giải “35 chuyên nghiệp” được đấy!” (35: Trong raw là sắc lang:)))

“Đúng! Văn Kiện là tên 35 chuyên nghiệp! Đáng đánh! Đáng quật!”

“Ngươi! Bớt khua môi múa mép, chó hoang! Thật muốn lột da ngươi bán cho đám siêu tầm làm tiêu bản.”

“Ha ha, thú hoang sao có được đẳng cấp như ta, mồi nhử nào cũng không cắn câu đâu ~~~~~~~ Trừ phi… ca ngươi trước cởi hết rồi bày hết dáng oo với xx cho ta xem, ha ha ~~~~~~~~” Văn Kiện dường như sắp chảy nước miếng, “Nếu thế không cần 3 giây, thú hoang tội ác tày trời này sẽ tự động lọt lưới, mặc ngươi xử trí nha~~~~~~~~… Đau!”

Khỏi nói, đầu Văn Kiện đã sưng vù lên bằng quả pháo.

“Não ngươi nhiễm không ít thứ bẩn thỉu, đừng giả bộ yếu đuối! Bình thường thực sự nuôi không ngươi rồi! Hừ! Từ ngày mai, ngươi đừng mong có cơm ăn!”

“A? Thế sao? Vậy,… Ta ăn ‘ca ca’ là được rồi ~~~~~~~”

“Ngượi lại!”

“Không! Không dám! Là nói đùa! Nói đùa!”

“Có điều… trường học đúng là chỗ tốt nha. Ta giờ rất thích đến trường rồi. Nếu ngày nào ca cũng tốt nữa thì.. Hắc hắc… Đúng rồi, 18 trạm tuần tra của trường đều làm thử đi, mạo hiểm như thế mới thú. Ca ca ngươi nhất định sẽ…”

Còn chưa kịp nhăn nhở, mắt đã rơi xuống cổ thanh mảnh của Văn Tường rồi đờ ra câm nín.

“Oa! Oa! Ca! Ta không dám nữa! Thực sự không dám nữa! Ta còn trẻ, ta còn nhỏ, ta không muốn ra đi sớm đâu! Ta sẽ thay đổi! Thực sự! Tin ta đi! Ối ối!”

“Hừ! Ngươi đưa ta trở vể, cũng coi như còn giá trị sử dụng, lần này tạm tha cho cái mạng thối của ngươi, lần sau nữa… cho người nếm thử kỹ thuật ám sát ta mới biên soạn, múa dao xxx khác biệt thức – Tân Trên Cao Cưỡi Thú ~~~~~~”

“Oa! Tên dài quá, ta không muốn bị đâm thành cái rổ…”

“Vậy ngươi ngoan ngoãn cho ta!”

“Được mà! Được mà! Lần nào cũng chỉ biết dọa người ta… A? Ca, nhà chúng ta sao lại bật đèn?

“A? Đúng nhỉ. Nhưng ta nhớ hôm nay đã tắt rồi…”

“Chẳng lẽ là…”

Hai người đồng thanh nói ra. Văn Kiện lập tức thôi vẻ vui đùa, hắn bước nhanh về nhà, nhẹ nhàng đặt Văn Tường lên rào sắt, mặt tái mét, nghiêm túc dặn dò.

“Ca, ngươi chờ ở đây. Ta đi xem có chuyện gì không. Ngươi đi trước, báo cảnh sát rồi tìm người giúp đỡ.”

“Không được! Ta không thể bỏ ngươi lại. Hai người vẫn hơn là một người.”

“Đừng nói ngốc như vậy. Nếu ngươi bị thương thì làm sao, chuyện như thế không thể nói chơi được. Hơn nữa, ngươi ở lại cũng chỉ cản trở ta thôi. Khả năng của ta ngươi cũng không phải không biết, Không sao đâu!” Văn Kiện cứng rắng ra lệnh.

… Văn Tường cắn môi, không cam lòng gật đầu, “Ít nhất cũng phải cho ta đứng ở cửa sổ. Nếu thực sự không có việc gì, ta sẽ đi. Ta không nhân nhượng hơn đâu!”

“Ngươi… Bỏ đi! Cứ lằng nhằng cũng không phải cách… Được rồi, ngươi trốn ở bên nhìn. Nếu như xảy ra việc gì, sống chết cũng phải chạy đi, biết không?”

“Ừm.” Văn Tường đáp lại hắn bằng một nụ cười yếu ớt an lòng.

*

Sau đó, Văn Kiện ngừng thở, cẩn thận mở cửa nhà, mới đột ngột phát hiện trước cửa có áo khoác và hai đôi giày.

… Ăn trộm cởi giày mới vào nhà sao?

Hai người thắc mắc nhìn nhau, Văn Kiện nhíu mày, định đi lên tìm hiểu, chưa được mấy bước, bên trong đã truyền ra tiếng bước chân khiến họ càng hoảng sợ [Phật tại tâm, ma cũng tại tâm].

“A! A Kiện, ngươi đã về. Hả? A Tường, ngươi sao lại đứng đây, màu vào nào! Cha mẹ về với các con rồi, vui không?”

“Cha, Mẹ, hai người sao lại…”

“Tại mẹ ngươi nói đã lâu không về, nên kéo ta cuống cuồng về nhà, còn không cho ta báo cho các ngươi, muốn cho các ngươi niềm ngạc nhiên thú vị.”

“Đúng, vì mẹ rất nhớ các con, nên muốn mau về xem hai đứa con yêu dấu của mẹ gần đây có tốt không ~~~~”

Hai người đần ra, thần kinh vẫn chưa khôi phục không kịp xử lý dữ liệu, lo lắng nhìn cha mẹ đã lâu không gặp.

“Hầy, hai đứa các con sao lại đứng đờ ra đó, mau vào đi. Mẹ đã chuẩn bị cho hai đứa một bữa đặc sắc nha. Đêm nay nhà bốn người chúng ta quây quần đoàn tụ.”

“Ừm… A Vâng.” Văn Kiện phản ứng đầu tiên, mơ hồ trả lời rồi nhanh chóng đi tới kéo Văn Tường vẫn đang đứng cạnh cửa.

“Ca, chúng ta vào thôi.” Văn Kiện cẩn thận ôm lấy Văn Tường, nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn.

“Hả? …A A Kiện! Máu buông ta ra, cha mẹ đang nhìn kìa!” Văn Tường tỉnh người lại, luống cuống tay chân, lập tức thấp giọng phản đối.

“Không được! Ca giờ không tiện đi lại. Ngươi đừng lo, ta sẽ nghĩ cách qua cửa.” Văn Kiện dịu dàng trấn an.

“Hừ! Còn không phải tại ngươi, tất nhiên ngươi phải lo rồi!” Lời nói oán giận cùng với môi đò đồng thời chìa ra.

“Đúng đúng! Là ta sai. Ta xin lỗi, ta thông cáo toàn thế giới ta xin lỗi. Có được không?”

Hai ngươi không xem ai ra gì liếc mắt đưa tình đã tự vây trong thế giới của đôi mình, hoàn toàn quên hai vị đang sờ sờ trước mặt.

“Hả? A Tường làm sao cơ? Có chuyện gì à?”

“Không sao cả. Chỉ là ca ca hôm nay học thể dục chạy 1500m. Ca gắng sức quá nên cơ thể không chịu nổi, nghỉ ngơi một chút là ổn.” Văn Kiện bình thản đối đáp, vẻ mặt rất tự nhiên.

“Ra thế à, không sao là được rồi, chúng ta đi ăn cơm tối thôi.”

“Vâng!”

… Siêu lừa đảo! Nói dối mà mắt không chớp lấy một cái, tên này gần đây trí óc càng ngày càng nhanh nhạy… Liếc Văn Kiện một cái đến trắng dã mắt, Văn Tường mới có thể dịu lại một chút.

Văn Kiện khẽ cười, đáp trả hắn bằng ánh mắt ái muội, rồi mới thong thả đi vào phòng khách.

Bữa cơm diễn ra hết sức thoải mái vui vẻ.

“A Kiện, ngươi không đi gây chuyện ở ngoài nữa đấy chứ?”

“Không có không có.” Miệng đầy thức ăn, Văn Kiện lắc đầu như trống bỏi.

“Vậy ngươi có ngoan ngoãn học hành không?”

“Có, có.” Văn Kiện chả thèm để ý lại gật đầu.

“Mẹ à, giờ ta rất chăm chỉ học bài, ta còn đoạn giải nhất kỳ thi mô hình vừa rồi nha. Không tin mẹ hỏi ca ca mà xem.”

“Hả? A Tường, thật không?”

“Ừ… Đúng vậy, bảng thông báo có đăng.” Văn Tường nghiến răng nghiến lợi đáp.

Hừ, tên thối tha thối tha, sao lạo cố ý đạt giải nhất… hại hắn chịu tội cả người đau nhức.

“Ái chà! Giỏi quá nha! Không nghĩ A Kiện lại trở nên lợi hại như thế!”

“Ha ha! Giờ hai đứa con yêu của chúng ta đều là nhân tài ~~~~”

“Có điều A Kiện tiến bộ bất ngờ quá, mẹ nhớ thành tính trước kia của ngươi không được tốt.”

“Ha ha, vì ca ca nói nếu con được giải nhất, sẽ thưởng cho. Nên ta tất nhiên liều mạng làm rồi. Đúng không, ca?” Văn Kiện cười gian trá sung sướng gian kế đã được thực hiện, tự dưng chọc Văn Tường giận càng thêm giận.

“A? Thưởng cái gì vậy?” Cha mẹ vô cùng tò mò hỏi.

“Đương nhiên là… A! Đau quá!” Nhận được ánh mắt phóng xạ đầy sát khí quét qua, Văn Kiện bi thương mặc niệm cho bàn chân mình 3 phút.

“Này?”

“Không… không có gì, đấy là bí mật của anh em chúng con… Ha ha…”

Ôi… Sinh mạng là đáng quý, kẻ không hiểu sẽ đi sớm… Nếu ánh mắt có thể giết người, hắn tin mình đã chết không dưới vạn lần rồi.

“Ái chà, lại còn có bí mật không thể nói với mẹ cơ à, bí hiểm quá.”

“Mẹ chúng nó à, ngươi đừng hỏi nữa. Đây là chuyện của bọn nhỏ mà.”

Nói đến cùng, mẹ à, không phải không thể nói, mà là không dám nói… Nếu nói ra, không chừng mẹ sẽ kéo cả nhà ta ra nhảy Hoàng Hà mất… Văn Tường thầm nhủ trong lòng.

“Được rồi, A Kiện, mẹ lên lầu thấy phòng ngươi nhiều bụi quá. Hình như lâu không ở, con ngủ trong phòng sao?”

“… Ừm… Con và ca ca… ngủ chung phòng…” Văn Kiện trộm liếc Văn Tường vẫn yên lặng, ấp úng đáp.

“A, A Kiện con lớn vậy còn ngủ chung cới ca ca, đừng có cả ngày làm nũng với anh.”

“Ha ha…” Văn Kiện cười chột dạ.

“Được rồi, trong phòng con có mấy cái rương, còn khóa nữa. Bên trong có gì vậy?”

“… Chỉ là một ít đồ sưu tầm thôi… Ta đang bắt đầu sưu tập tem… Ha ha…”

Huhu… Nguy rồi… Mẹ à, nếu người còn muốn con trai người ngày mai còn nhìn thấy ánh dương, xin người ra tay nương tình một chút, đừng hỏi những câu lấy mạng con thế…

Văn Kiện mồ hôi lạnh ròng rong, vì hắn đột nhiên cảm giác xung quanh Văn Tường bắt đầu có tuyết rơi…

“Sưu tập tem? Sở thích này cũng tốt… Nói thật là, mẹ trở về lần này cảm thấy rất vui mừng. Lúc đầu để hai đứa ở nhà, chúng ta rất không yên tâm lắm. Nhất là A Kiện trước đây thích đi gây sự, hơn nữa hai anh em các ngươi chẳng hiểu vì sao luôn bất hòa. Nhưng lần này trở về, A Kiện không chỉ ngoan ngoãn ra, lại thân thiết với ca ca như vậy. Chúng ta rất vui mừng.”

“Đúng vậy, con và ca ca giờ ngày nào cũng đi học cùng nhau, cùng làm bài tập, cùng ngủ… Hơn nữa cuối tuần nào cũng ở nhà ‘chơi’ với nhau. Lần nào chơi cũng rất thích thú.” Văn Kiện mặt tươi như hoa nói, nét cười đầy ẩn ý.

Hừ! Khen hắn hai câu là bay lên mây rồi, hào hứng cái gì, con cầm thú ngu ngốc này, chỉ nhìn cái kiểu cười biến thái ấy là biết ngay hắn lại nghĩ cái gì. Chết chắc đi con! Văn Tường xiết chặt nắm tay, trấn áp cảm xúc muốn đánh người.

“À mà, A Tường, con chạy có 1500 m mà mệt như thế, rèn luyện chưa đủ rồi. Đọc sách là quan trọng, nhưng cũng phải chú ý sức khỏe. Sức khỏe là vốn quý mà.”

“… Ta…”

“Không sao, mẹ à, mẹ không cần lo lắng, thân thể ca ca sẽ không thiếu rèn luyện đâu… Vì ta giờ rất hay cùng hắn ‘vận động’~~~~~~~ Ha ha~~~~~~ Hơn nữa cường độ vận động cũng thích đáng….”

“Thế thì tốt, nhất định phải thường xuyên vận động, mà phải kiên trì đó.”

“Đương ~~~ nhiên ~~~ Con đây nhất định nỗ lực kiên trì ~~~~~ Đúng không? Ca ca ~~~~~~~ … Oái!” Tiếng lợn bị chọc tiết vang khắp nhà, Văn Kiện ôm đùi gào thảm thiết.

Hu hu ~~~~~~ Nhéo người ta đau như thế… Chẳng biết thương xót gì cả… Có điều… vẻ mặt ca ca xấu quá, kiềm chế chút đi… Văn Kiện thầm than, không dám nói ra miệng.

“A Kiện, ngươi sao thế?”

“Không sao, tại lúc nãy có con muỗi, con đập muỗi hơi không cẩn thận.”

“A.”

“Đúng… đúng vậy… Đúng rồi… Đồ ăn mẹ nấu ngon quá, đã lâu không được ăn ngon thế rồi.” Văn Kiện vội vàng chuyển đề tài.

“A, vậy ngươi chê ta nấu khó ăn… Vậy sau này ngươi lo cơm nước cho ta đi!” Giọng Văn Tường cuốn theo một thùng thuốc súng.

“Hả? Không phải, ta không có ý đó. Ca nấu cũng rất ngon.”

“Không sao, ngươi không cần miễn cưỡng khen. Ta không nhận nổi. Mẹ à, con no rồi, con hơi mệt, cho phép con nghỉ trước.”

“A… Ừ…”

Văn Tường bỏ đũa xuống, cố gắng ép mình đi lên lầu.

“A Kiện, ca ca con sao thế?”

“Dạ… Có lẽ hôm nay hắn mệt, lại hiểu lầm ý con… Con đi xem một chút.”

Văn Kiện nhanh chân chạy đến trước cửa, định mở ra mới phát hiện cửa bị chốt trong rồi.

“Ca, ngươi ở trong sao?” Hắn thử gọi, nhưng không có động tĩnh gì, lại nhè nhẹ gõ cưa.

“Khốn, phiền chết người đi được, ta không ở trong! Giọng rầu rĩ từ trong cửa vọng ra, không lớn, nhưng đủ để lọt vào tai Văn Kiện.

Không ở trong sao lại còn trả lời, Văn Kiện muốn cười nhưng không dám, hắn e hèm một tiếng rồi lại gọi.

“Ca, ngươi mở cửa được không?”

Dứt lời là yên lặng, trầm mặc, trầm mặc lại trầm mặc… Sau đó, trong phòng phát ra giọng nói lạnh lẽo đủ làm người ta đông chết.

“Về ổ chó của ngươi đi, dùng chính chân chó của ngươi quét tước cho sạch, vĩnh viến không cho ngươi bước vào phòng ta nữa, bằng không…”

Ý tứ đe dọa nồng đậm mười phần khiến Văn Kiện thụt lùi lại. Hắn ghé vào bên cửa, bắt tay làm loa, rồi đáng thương kêu khóc.

“Ca… Ta biết sai rồi, là ta sai. Ngươi chửi ta, đánh ta, giết ta tùy ý, nhưng ngươi vạn lần đừng đuổi ta đi a…. Người ta nhát gan lắm đáng thương lắm, lại sợ tối. Ngươi bỏ người ta một mình người ta sẽ chết đó.”

Y như con cún bị chủ đuổi ra khỏi cửa thè lưỡi vẫy đuôi, giọng Văn Kiện có sự xun xoe không giấu được.

“Hừ, nếu thực sự chết đi thì hay nhất, đáng tiếc ngươi là cầm thú vạn năm mạng còn dai hơn gián, sao chết được… Hơn nữa, mẹ không phải vừa nhắc ngươi đừng có làm nũng sao, ngươi ra xó ngồi tỉnh lại cho ta… Nhát gan? Sợ tối? Hừ, tưởng ta ngu à! Khó chịu thì qua ngủ với ba mẹ, miễn làm phiền.”

Hu… Tiếng rên rỉ không dứt, thấy chính sách tỏ ra đáng thương không thành, Văn Kiện như gà chọi bại trận lê chân đi, xuống dưới lầu, gương mặt hắn bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ quái.

Hắc hắc, ca, ngươi quá coi thường ta rồi. Đơn giản thế đã chấp nhận, không phải quá có lỗi với ngươi sao? Vẻ đắc chí càng lúc càng phình ra, phình ra…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.