5.
Chiếc áo choàng đen làm tôn lên dáng người hơi gầy, cộng thêm khuôn mặt có phần nhợt nhạt khiến chàng giống như một mỹ nam mỏng manh yếu đuối.
Đột nhiên chàng ngẩng đầu lên cười với ta: “Từ ngày hôm qua ta đã phát hiện, Tang Tang có vẻ như rất thích nhìn ta.”
Ta thành thật đáp: “Bởi vì Bệ hạ thật sự rất đẹp.”
Nghe vậy chàng lại cười.
Chàng rất thích cười, không biết chàng có biết rằng khi cười lên chàng thực sự rất đẹp không?
“Tang Tang, lại đây.”
Chàng gọi ta lại, sau đó chỉ vào hai ký tự lớn trên tờ giấy rồi nói với ta: “Hai chữ này phát âm là Phù Tang, đó là tên mới của nàng.”
Phù Tang, Phù Tang. Ta đọc thầm cái tên này trong đầu mấy lần rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn hỏi: “Vậy tên của Bệ hạ là gì?”
“Tang Tang, ta là Hoàng thượng.”
“Nhưng Hoàng thượng cũng cần một cái tên chứ ạ.”
Nghe vậy chàng khẽ chau mày rồi nói: “Tên ta là Tạ Hành.”
Tạ Hành viết từng nét chữ của tên mình lên tờ giấy, vừa hay thấy ta đang háo hức nhìn liền đưa tay ra kéo ta vào lòng.
“Nghe nói hôm nay nàng đã gặp Đồng phi ở hoa viên?”
Ta thành thật đáp: “Da. Nàng ấy thật sự rất xinh đẹp, đến cả giày và váy cũng rất đẹp.”
Tạ Hành đưa tay vuốt làn tóc mai bị rối của ta rồi nói: “Nếu nàng thích, ngày mai trẫm sẽ sai người mang tới cho nàng.”
Nghĩ đến những quy tắc đã được Đồng phi dạy ban sáng, ta vội vàng nói: “Đa tạ Bệ hạ ban thưởng.”
Nói rồi ta đang định đứng dậy hành lễ với Tạ Hành nhưng lại bị chàng đẩy xuống ghế: “Ngồi đi. Tang Tang, nàng hãy nhớ, đây không phải là ban thưởng, đây là quà của trẫm.”
Là quà sao?
Đây là món quà đầu tiên ta nhận được vào năm ta mười bốn tuổi.
Tạ Hành nhìn ta với đôi mắt dịu dàng, nói: “Ta nghe nói hôm nay Đồng phi phạt nàng quỳ rồi đưa nàng trở về Diên Khánh cung.”
“Thật ra cũng không có…ta chỉ có quỳ một chút.” Ta nhỏ giọng nói tiếp, “Ta là Mỹ nhân, còn nàng ấy là Phi. Ta làm vậy cũng là chuyện nên làm.”
Tạ Hành vuốt tóc ta rồi nói: “Vậy nàng có muốn trở thành Phi không? Lúc đó nàng có thể sai nàng ấy làm việc lại cho nàng.”
Chàng thật sự đối xử với ta rất tốt, tốt đến mức trong lòng ta có chút hổ thẹn, sống mũi bất giác có cảm giác cay cay.
Khi còn ở trong phủ Thừa tướng, Tề Ngọc Thần không phải chưa từng tốt với ta, nhưng lòng tốt của hắn luôn có mục đích rõ ràng.
Thật ra ta không ngốc, ngay từ khi hắn nói hắn sẽ giúp ta tiến cung, ta đã biết chuyện này không có gì tốt.
Nếu tốt vậy tại sao hắn không giúp Tề Ngọc Nhàn?
Ngay vào đêm hôm đó ta đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp Tạ Hành rồi cũng sẵn sàng để chàng giế.t ch.ết.
Nhưng chàng lại không làm vậy.
Tạ Hành làm như không biết, nói với ta bằng một giọng nói cực kì ấm áp: “Trong tay nàng đang cầm thứ gì quý giá sao, tại sao từ khi vào cửa đến giờ vẫn chưa buông ra?”
Ta giơ bàn tay đang nắm chặt lên, để lộ một bông hoa ngọc bên trong, nhỏ giọng nói: “Bọn họ muốn ta hạ độc Bệ hạ.”
Tạ Hành thậm chí không chớp mắt, nhẹ nhàng cầm lấy bông hoa ngọc trong tay ta, dùng ngón tay chơi đùa hai lần rồi sau đó tuỳ ý ném xuống bàn.
Cứ như thể chàng đã biết trước ta đang cầm gì trong tay.
“Tiểu Phù Tang à…”.
Chàng bước từng chút một tiến gần về phía ta, mặt đối mặt, những ngón tay ấm áp siết chặt cổ tay ta với một lực rất nhẹ rồi nói: “Đừng sợ, nói cho ta biết, bọn họ dùng thứ gì để uy hiếp nàng?”
“…Họ nói, nếu ta không làm điều đó thì họ sẽ giế.t phụ mẫu và đệ đệ của ta.”
Tạ Hành cười nhẹ: “Lúc đó nàng đã nghĩ gì?”
Ta đã nghĩ gì sao?
Cho dù phụ mẫu đối xử với ta không tốt bằng với đệ đệ, nhưng dù gì họ cũng có công nuôi ta khôn lớn.
Mẫu thân nói rằng trong thôn có rất nhiều đứa trẻ bị dìm chế.t từ lúc mới sinh ra chỉ bởi vì chúng là nữ nhi. Họ không những không giế.t ta mà còn cho ta cơm ăn áo mặc, cho nên ta biết ơn họ về điều đó.
Nhưng mà….
“Thực ra ta rất muốn được như đệ đệ của mình. Không phải đi làm nhưng vẫn có cơm ăn, áo mặc…” Ta thì thầm nói, “Nhưng mà mẫu thân ta nói rằng ta sinh ra là nữ nhi đã là kẻ thất bại, vì vậy ta không nên đòi hỏi quá nhiều…”.
Mặt trời đang xuống dần, những ánh chiều xuyên qua ô cửa sổ dần dần trở thành một màu đỏ vàng ấm áp.
Tạ Hành nhẹ nhàng đưa tay ra cởi lớp áo ngoài trên người ta xuống một chút, để lộ vết thương trên vai vẫn chưa lành.
Cơn đau từ vai ập đến khiến ta đột nhiên nhớ lại một vài ký ức trước kia.
Chiều hôm đó, đệ đệ giật được cái rìu ta đang chuẩn bị dùng để chặt củi, ta vội tới lấy lại thì bị nó đập mạnh cái rìu vào vai.
M.áu từ vai tuôn ra như suối.
Ta đau đớn hét lên, vừa định đẩy nó ra thì mẫu thân bỗng nhiên xuất hiện.
Bà ấy giơ tay lên tát mạnh vào mặt ta rồi mắng: “Tiểu Thảo, nó là đệ đệ con! Nó vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn làm sao con lại đối xử với nó như vậy. Đúng là nuôi chỉ tốn cơm không được ích lợi gì.”
Tối hôm đó ta đã phải nhịn ăn, đó là hình phạt dành cho ta vì ta đã lỡ tay đánh đệ đệ.
“Nàng phải nhớ kĩ cảm giác đau đớn này.” Trong lúc đang ngơ ngác, ta cảm thấy có một sức mạnh ấm áp đang nắm lấy tay mình, giọng nói của Tạ Hành trầm xuống: “Tang Tang, có ân báo ân, có oán báo oán. Tại sao nàng lại phải báo đáp ân tình cho họ? Ngay cả khi nàng không thích họ, ngay cả khi nàng muốn giế.t họ cũng không có gì sai.”
Có thật như vậy không?
Ta gần như chìm đắm vào đôi mắt sâu thăm thẳm đó, mãi không thốt được nên lời.
Tạ Hành khẽ thở dài, đưa tay vuốt tóc ta, nói: “Quên đi, có nói nữa nàng cũng không hiểu. Ta sẽ từ từ dạy cho nàng.”
Tạ Hành đỡ ta đứng dậy, tiện tay cầm bông hoa ngọc trên bàn đặt vào tay ta nói: “Coi như hôm nay nàng chưa nói gì với ta. Nàng hãy làm như lời bọn họ nói, hãy cho một viên vào trà ba ngày một lần.”
Ta nhìn chàng rồi kiên quyết lắc đầu từ chối: “Ta sẽ không hạ độc Bệ hạ.”
Tạ Hành nhìn ta có chút bất lực: “Tang Tang, trẫm cũng không phải kẻ ngốc. Trẫm không biết uống rượu.”