Diệp Hi thuật lại nhiệm vụ của mình cho Thẩm Tu Lâm nghe, suy tư nói: “Nhưng “giả ý thuận theo” phải thông qua phương thức nào, ở bên em không nói rõ, nhiệm vụ bên anh có nói không?”
Thẩm Tu Lâm trầm ngâm một lúc, thì thầm từng câu từng chữ: “Vì thí nghiệm Mộ Dung Tuyệt Thế có thể học được cách thuận theo hay không, sau khi Nam Cung Vô Song đưa hắn đến đảo nhỏ, áp dụng đủ loại thí nghiệm hắn, cũng xác nhận xong thì cho Mộ Dung Tuyệt Thế quyền lợi… Cưỡng bách Mộ Dung Tuyệt Thế cởi áo cởi thắt lưng cho mình, chủ động hôn môi mình, ngọt ngào gọi ông xã, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng mình ngủ, sau khi Mộ Mộ Dung Tuyệt Thế làm xong mấy điều đó, cho hắn quyền lợi hành động tự do trên đảo.0/1 hoàn thành.”
Diệp Hi trợn mắt há mồm ba giây: “…… Má nó, hệ thống này hỏng rồi.”
Hóa ra bốn chữ “Giả ý thuận theo” lại bao gồm nhiều điều kiện phụ gia thế sao?
Thẩm Tu Lâm hơi nhướng mày, cùng chung kẻ địch với Diệp Hi: “Ừ, hệ thống rác rưởi, yêu cầu thật nhiều.”
Bị thổ lộ bất ngờ gặp phải kinh hách, Diệp Hi nghiêm túc đánh giá biểu tình Thẩm Tu Lâm, cảnh giác xác nhận lại: “Em hỏi lại một câu, đây đúng là yêu cầu của hệ thống, hay là tự anh… bịa?”
Đường nét gương mặt Thẩm Tu Lâm như bị gió lạnh thổi qua, biểu tình chính trực bình tĩnh nói: “Đương nhiên là do hệ thống yêu cầu.”
Diệp Hi và hắn trầm mặc nhìn nhau ba giây đồng hồ sau, Diệp Hi đập rầm lên ghế dựa, hét lớn: “Không đúng! Bình thường khi anh mở cuộc họp, lúc anh nói mỗi sáng sớm anh dậy từ năm giờ đều là vẻ mặt này!”
Cậu ngốc biến thông minh mất rồi!
Thẩm tổng không cao hứng, thậm chí hận không thể nhảy xuống từ phi cơ để tiếp tục về.
“Anh thề anh không gạt em.” – Diệp Hi nheo mắt, vẻ mặt không tín nhiệm, bổ đao uy hiếp: “Anh đừng làm liều, anh xem chúng ta xuyên vào cái thế giới không đáng tin như thế, nhỡ đâu đến lúc đó anh bị trói buộc bởi thứ gì đó gọi là “hệ thống hứa bậy trở thành sự thật” cũng không phải là không thể…”
Đuôi lông mày Thẩm Tu Lâm khẽ giật, trầm mặc.
Diệp Hi chọc chọc cơ ngực hắn: “Anh cũng không cần phải thề độc, nếu anh gạt em, nửa đời sau không có tính dục, có dám thề không?”
Thẩm tổng tức khắc lâm vào đấu tranh tư tưởng kịch liệt!
Không thể nói giỡn tính dục của mình mai sau, hơn nữa không thể tưởng tượng nổi chuyện đó phát sinh trên người mình, cho nên sau vài giây, Thẩm Tu Lâm u oán thở dài, nói: “Ngủ ở trong lòng anh, chỉ có cái này thôi.”
Diệp Hi quoắc mắt nhảy dựng lên từ sô pha, bi phẫn rống lên: “Thẩm Tu Lâm!”
“…” – Thẩm Tu Lâm chống cằm, mang theo im lặng chột dạ quay đầu ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ cabin, sườn mặt tuấn mỹ như thần, khí chất lạnh lẽo như đao, quanh thân như ngưng tụ một tầng sương lạnh mỏng, nhưng, dưới túi da hoàn mỹ này…
Lại cất chứa một tên lưu manh!
“Thẩm Tu Lâm anh là đồ lưu manh!” – Diệp Hi đã hoàn toàn không còn sợ lão sếp hỗn đản này nữa rồi, cậu vụt đến khóa ngồi lên đùi Thẩm Tu Lâm, đôi tay túm cổ áo hắn hung hắng cưỡng bách hắn nhìn mình, lại còn không lớn không nhỏ lắc hai cái: “Nhiệm vụ trước kia có phải anh cũng lừa em?”
Thẩm Tu Lâm thuận thế dùng đôi tay nâng mông Diệp Hi, giống đang trấn an người yêu như mèo hoang xù lông khóa ngồi trên người mình lắc loạn, dịu dàng nói: “Chỉ chút thôi, xin lỗi em, không thế nữa.”
Bởi vì thái độ nhận sai của đối phương quá tốt, Diệp Hi nhất thời không biết nên nói gì cho phải, đành phải dùng toàn sức xả giận bằng một tiếng hừ.
“Anh yêu thầm em, ngày thường em lại không dám nói nhiều với anh một lời.” – Thẩm Tu Lâm hơi mở to mắt ngẩng đầu nhìn Diệp Hi: “Anh bị ma quỷ ám ảnh, không nhịn nổi.”
Diệp Hi và vẻ mặt vô tội Thẩm Tu Lâm nhìn nhau một hồi lâu, tức giận tích góp nãy giờ không có chỗ tiết, gò má ửng đỏ, hư nhược nói: “Về sau không được như vậy nữa.”
“Ừm.” – Khóe môi Thẩm Tu Lâm nhếch lên, dịu dàng đáp: “Về sau anh sẽ không dựa vào hệ thống để chiếm tiện nghi nữa.”
Diệp Hi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, người hơi nghiêng, muốn đi xuống đùi Thẩm Tu Lâm, nhưng lúc này, Thẩm Tu Lâm bỗng vươn tay ấn lên gáy Diệp Hi, ép cậu về phía mình, trắng trợn hỏi: “Anh có thể hôn em chứ?”
“Không thể!”
“Được rồi.” – Thẩm Tu Lâm buông tay: “Qua một giờ nữa anh sẽ hỏi lại.”
Diệp Hi: “…”
Quang minh chính đại đòi hôn như thế có tốt hay không? Đột nhiên nhớ một Thẩm tổng trước kia chỉ dám trộm chơi trò lưu manh mất rồi!
Khi nắng sớm mặt trời bắt đầu lờ mờ hiện lên, Diệp Hi được Thẩm Tu Lâm đưa tới hòn đảo tư nhân trong truyền thuyết.
Phi cơ còn chưa hạ xuống, Diệp Hi ngắm nhìn thấy hình dạng hòn đảo từ bên ngoài cửa sổ, màu xanh biếc bao quanh hòn đảo, xanh ngắt trùng điệp, giống như trái tim biển xanh, nước xanh sâu cạn dần dần tiến vào hòn đảo. Sóng lăn tăn vào bờ, vờn quanh bãi cát, bờ cát trắng mịn, phía chân trời ló lên ráng hồng phấp phới, chim hải âu đảo cánh bay qua, một cảnh tượng nghỉ ngơi tuyệt đẹp.
Nếu đây không phải thế giới Mary Sue thì thật tốt, trước nay chưa đi du lịch ở chốn nào đẹp như thế này cả… Diệp Hi ghé bên cửa sổ mở to mắt nhìn cảnh đẹp, trong lòng tiếc nuối!
Phi cơ hạ xuống một ven biển cách biệt thự không xa, Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm dưới sự tiền hô hậu ủng của đám vệ sĩ, đi vào biệt thự. Lăn lộn cả ngày, Diệp Hi đã đói, ở dưới giám thị khắp nơi lấp đầy bụng rồi tắm táp, đến khi trở về phòng ngủ Thẩm Tu Lâm, sắc trời đã sáng.
Thẩm Tu Lâm vẫn chưa nghỉ ngơi, thời điểm Diệp Hi đi vào phòng ngủ hắn đang mặc quần áo ngủ ngồi trên mép giường vạn mét vuông, cả người bị hiệu ứng chiếc giường biến thành nhỏ bé…
Giống như muối bỏ biển!
Diệp Hi mất tự nhiên cố ý đi ra xa, các mép giường Thẩm Tu Lâm mấy trăm mét, đá dép lên bò lên giường lớn mềm mại.
Tưởng tượng đến cảnh ngủ chung với một người yêu thầm mình, cậu rất hoảng loạn! Đây còn đáng sợ hơn cả việc ngủ chung với lãnh đạo!
Ít nhất thì lãnh đạo sẽ không nhớ thương cúc hoa nhỏ của bạn!
Xa xa, Thẩm Tu Lâm ngồi bên mép giường vẫy tay hô lớn về phía Diệp Hi: “Qua– đây–“
Diệp Hi ngồi dậy, khàn cả giọng hét lớn: “Nghe — không — rõ –“
Thẩm Tu Lâm hợp tay để bên môi, hô: “Đừng giả ngu — hệ thống nói phải ôm em ngủ — anh thề –“
Diệp Hi: “…”
Thẩm Tu Lâm dừng một chút, lại hô lớn: “Diệp Hi — anh thích em –“
Trong phòng ngủ trống trải vang vọng từng đợt từng đợt, giống như đôi tình lữ hò hét tỏ tình với sơn cốc. Diệp Hi đứng lên, dẫm nệm giường mềm mại như mây, chân nặng chân nhẹ đi qua phía Thẩm Tu Lâm, đỏ mặt oán trách: “Anh kêu loạn gì vậy.”
Thẩm Tu Lâm: “Em không cảm thấy hô to tỏ tình rất lãng mạn sao.”
Diệp Hi: “…”
Không không không, tôi chỉ thấy hô to tỏ tình trên giường rất kỳ quái!
Thẩm Tu Lâm xốc chăn ở trên người mình, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Nằm đi.”
Vẻ mặt Diệp Hi khẳng khái hi sinh, nằm gần bên Thẩm Tu Lâm.
“Đừng khẩn trương.” – Thanh âm Thẩm Tu Lâm từ tính cùng với hơi thở thổi qua bên tai Diệp Hi: “Cũng không phải chúng ta chưa ngủ chung bao giờ.”
“Chỉ là ngủ ngủ.” – Diệp Hi lạnh lùng giận dữ, sửa nhanh cho đúng.
“Ngủ thôi, đừng nghĩ loạn.” – Thẩm Tu Lâm vươn tay ôm eo Diệp Hi, ôm cậu vào trong lòng ngực: “Giả ý thuận theo anh, anh sẽ cho em tự do hành động.”
Diệp Hi cưỡng bách mình nhắm mắt lại, nhưng trái tim vẫn đập thình thịch không thôi, chóp mũi chống cơ ngực rắn chắc của Thẩm Tu Lâm, hơi thở thơm mát nam tính trên người đối phương, cùng với tiếng tim đập kịch liệt giống như mình, tất cả đều rõ ràng truyền tới.
Diệp Hi hé mở mắt: “… Anh đang nghĩ gì vậy?”
Thẩm Tu Lâm liếm liếm môi, ánh mắt u ám: “Em nói xem?”
Diệp Hi cậy sủng mà kiêu đánh một cái lên người Thẩm Tu Lâm, mệnh lệnh nói: “Anh phải nhớ “bát vinh bát sỉ”, đạo đức cần kiệm liêm chính chí công vô tư, không được nghĩ tới mấy chuyện dâm dật xa hoa.” (Bát vinh bát sỉ”: tám điều vinh, tám điều nhục. Một thuyết của chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào. Nghe có vẻ giống “Năm điều bác Hồ dạy” nhỉ. Thế nên mình đổi thành Năm điều bác Dạy cho giống VN chút =))) ha ha.)
Thẩm Tu Lâm cạn lời trong chốc lát, cuối cùng bại trận trước đôi mắt và hơi thở tản ra ánh sáng cách mạng của Diệp Hi, thấp giọng đọc: “Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi làm hại tổ quốc là nhục, lấy việc phục vụ nhân dân là vinh, coi việc rời xa nhân dân là nhục, lấy tôn sùng khoa học làm v…”
“Đọc ba mươi lần.” – Diệp Hi lãnh khốc ngầm mệnh lệnh, sau đó nhắm mắt lại.
Thẩm Tu Lâm đọc lại năm lần, ngừng.
Thụy nhan Diệp Hi an bình điềm tĩnh, lông mi dài cong hạ xuống một bóng nhỏ ở mí mắt, môi hé mở, lộ ra đầu lưỡi mềm mịn hồng phớt. Thẩm Tu Lâm nhìn chằm chằm đầu lưỡi dụ hoặc của Diệp Hi, hô hấp biến trầm, nhịn không được mà duỗi tay phải tà ác xuống dưới thân, tính dùng tình phát điện.
Không sai, nghĩa trên mặt chữ, dùng tình phát điện!
Nhưng mà năm ngón tay của Thẩm tổng vừa mới làm chất dẫn cắt xuống, Diệp Hi đã cảnh giác tỉnh dậy: “Anh đang làm gì?”
Thẩm Tu Lâm trấn định nói: “Anh phóng điện.”
“Không được, anh thành thật chút đi.” – Diệp Hi lập tức hiểu ra, hơn nữa vì cam đoan sau khi mình ngủ, Thẩm Tu Lâm sẽ không tiếp tục hành vi tội ác, Diệp Hi cơ trí bắt lấy hai cánh tay Thẩm Tu Lâm ôm gắt gao vào ngực, giống như sóc con ôm hạt thông chuẩn bị vào đông vậy.
Tức khắc, Thẩm tổng bị manh chọc trúng tim!
Mỹ nhân trước mặt, còn cực kỳ tàn ác bán manh, nhưng bản thân không thể động, thật đúng là phát sầu…
Hai người mỗi người ôm một tâm tư thiếp đi, khi ngủ dậy đã là hoàng hôn, tư thế ngủ của Diệp Hi rất kém, không chỉ buông tay Thẩm tổng mà còn đá văng chăn, đến cả áo ngủ cũng bị xốc hết lên, từ bụng đi thẳng đến ngón chân đều nhìn thấy không sót một thứ.
Mà Thẩm tổng quyết đoán anh minh không chỉ phát điện lúc Diệp Hi chưa tỉnh, mà còn xóa sạch các dấu vết đã phát điện, vẻ mặt chính nhân quân tử giúp Diệp Hi kéo áo ngủ xuống, đánh thức người dậy.
“Tốt lắm, xem vật nhỏ nhà em, cuối cùng cũng học được hai chữ thuận theo rồi.” – Dục vọng đã ăn no – Thẩm tổng uy nghiêm tuyên bố: “Trước ngày tổ chức hôn lễ của chúng ta, tôi quyết định cho em quyền lợi tự do hành động trên hòn đảo này.”