Nhớ lại vị tác giả này ngày đêm nhảy nhót tưng bừng trong diễn đàn bôi đen mình, còn hại mình gặp phải chuyện không đâu, Diệp Hi giận không chỗ phát tiết.
Tức giận tóc từng sợi từng sợi cuộn lên!
Diệp Hi vò một đầu tóc xoăn manh manh ở trên giường tức giận giơ chân: “Không đến nỗi này chứ, mình không ngờ ăn ngay nói thật lại là tật xấu!”
Thật ra đề tài ‘tân nương đào hôn bá đạo tổng tài’, viết tốt không phải không có, dù sao trên văn mạng chủ yếu là giải trí đại chúng không cần phải đầu đuôi nội hàm bao nhiêu, quãng thời gian trước Diệp Hi từng ký quá một vị tác giả viết đề tài tương tự, nhưng người ta hành văn trôi chảy, không có lỗi sai nghiêm trọng thường thấy, tình tiết thoải mái nắm vững tốt, tuy đại khái tránh không khỏi lôi nhưng văn viết không chỉ không lôi mà còn rất được hoan nghênh.
Nhưng tác giả bộ 《Sủng phu nhà giàu: Đào hôn thứ 99 》 lại như học sinh chưa tốt nghiệp cấp một, giả thiết khoa trương đến mức phi logic, rất nhiều giả thiết nghiêm trọng còn trái với cả định luật vật lý học và sinh vật học. Thứ hai, tình cảm nhân vậy xử lý không được thỏa đáng, quá trình thụ từ chống cự đánh thẳng đến yêu công quá mức phi logic, chỉ là không ngừng bỏ trốn — thông đồng nam phụ — bị công ăn giấm tóm về — bỏ trốn lại thông đồng nam phụ — bị công nổi giận giam cầm — bỏ trốn rồi lại thông đồng với vô số nam phụ khác — bị công hắc hóa giam chặt, tại tuần hoàn ác tính không ngừng lặp lại này rồi đột nhiên đánh một cái HE, không thể nào thuyết phục được độc giả.
Diệp Hi cảm thấy cho dù mình dùng tay không manh nhưng cũng không đến mức quá phận, nhưng vị tác giả này lại thẹn quá thành giận…Sớm biết vậy mình đã không nói lời nào cứ moah moah cái cho xong! Mặc kệ người ta có tiến bộ hay không!
Diệp Hi khóc không ra nước mắt sờ sờ xoắn mao của mình.
Đúng lúc đó giọng nam máy móc lại vang lên, lần thứ ba hỏi Diệp Hi còn có vấn đề khác nào không.
“Ách… có vấn đề.” – Diệp Hi thở dài, hỏi:
“Sau này tôi muốn hệ thống thì tìm kiểu gì?”
Giọng nam máy móc: “Ngài có thể click vào góc bên phải có nút bấm hỗ trợ.”
Diệp Hi mình qua góc bên phải, xác thật có một hình ảnh nút bấm trôi nổi trong hư vô, Diệp Hi thử đưa tay ấn một cái trong không khí: “Như vậy?”
Giọng nam máy móc: “Đúng thế.”
Diệp Hi lại hỏi: “Tôi còn có vấn đề, tôi cần phải trải qua toàn bộ nội dung câu chuyện mới có thể trở về hiện thực sao?”
Giọng nam máy móc: “Đúng thế.”
Diệp Hi suy tư chốc lát, lại hỏi: “Tôi xác nhận thêm lần nữa, thế giới này là giả tưởng, nói cách khác, nhân vật trong truyện đều không phải người thật.”
Giọng nam máy móc: “Đúng thế.”
Diệp Hi thở phào nhẹ nhõm.Bởi vì Diệp Hi nhớ tới trong tiểu thuyết nhân vật chính thụ phi thường không có tiết tháo, xuyên suốt toàn truyện vẫn luôn dây dưa không rõ với một đám nam phụ, nếu tất cả là giả tưởng, vậy thì cần coi mình đang xuyên qua một RPG trong game là được rồi, cho dù vì hoàn thành nhiệm vụ mà làm ra chuyện gì đó …
…cũng không cần chịu đựng lương tâm khiển trách.
Lúc này, giọng nam máy móc nói bổ sung: “Tồn tại của ngài tại thế giới nhiệm vụ chỉ là một đoạn sóng điện não, định nghĩa ‘người thật’ căn cứ theo ngài mà nói, hiện giờ ngài cũng không phải người thật.”
Diệp Hi vỗ vỗ ngực, biết bản thân không phải người thật xuyên qua, trong lòng lập tức sáng sủa hơn nhiều.Thân thể chân chính của mình chắc chắc đang còn nằm trên giường!Nghĩ tới đây, Diệp Hi hỏi nói: “Đúng rồi, dưới chân tôi đang là giường sao?”
Giọng nam máy móc: “Đúng thế.”
Suy đoán được chứng thực, Diệp Hi rất bất đắc dĩ: “Lớn vậy?”
Giọng nam máy móc: “Căn cứ theo nguyên tác miêu tả, ngài ở trong căn biệt thự 200 vạn mét vuông, mỗi ngày tỉnh dậy giữa chiếc giường rộng 4 vạn mét vuông.”
Diệp Hi: “…”Tiêu chuẩn một đường chạy thao trường 400 mét gần tới 1 vạn mét vuông, vậy điều đó có nghĩa cái giường này tương đương bằng bốn thao trường, mà biệt thự của mình tương đương bằng hai trăm thao trường…