Nàng cũng hoàn toàn kinh hãi.
Thứ mình ăn đến tột cùng là bảo vật nghịch thiên gì thế?
“Sư tôn. . . Thiên Ngưng. . .”
Ngụy Ngọc Sơn kích động, hắn hoàn toàn kích động, nhìn Vu Khải Thủy và Mộ Thiên Ngưng mà không nói ra lời.
Từ Nguyên Anh một bước bước vào Phân Thần, đếm cảnh giới, đây là cơ duyên may mắn cỡ nào?
Nghịch thiên!
“Những hạt gạo này. . . Sợ rằng mỗi một viên cũng có giá trị động trời!”
Vu Khải Thủy nghiêm nghị mở miệng, ông ta hít sâu một hơi.
Bây giờ sinh mệnh lực của ông ta đã khôi phục tột cùng, bất cứ lúc nào cũng có thể tái hiện trạng thái cường thịnh năm đó, nhưng mà, Lý tiền bối ở chỗ này nên ông ta cũng không dám lỗ mãng làm ẩu.
“Giá trị động trời. . .”
Mộ Thiên Ngưng lầm bầm, thứ đồ giá trị động trời nhưng vừa rồi Lý tiền bối lại nói. . . Đây chẳng qua là tùy tiện làm chút cháo?
Đây. . . thật sự là đại nhân vật vô thượng nào vậy?
“Khát hả?”
Lý Phàm thấy mấy người có chút không đúng lắm, sợ là cháo nóng quá nên bị bỏng. Liền nói: “Nóng lòng ăn không được đậu hủ nóng, các người ăn quá nhanh, uống ly trà đi.”
Vừa nói, hắn vừa rót cho ba người môi một người một ly trà.
Ba người đều cung cung kính kính nhận lấy.
Vu Khải Thủy uống vào một hớp, trong mắt già lập tức lóe linh quang, sắc mặt mừng rỡ!
Uống ly trà này vào, thần trí của ông ta bỗng nhiên giống như là được rửa qua, chỉ một thoáng, đối với mỗi một tấc tu vi của mình đều thấy rất rõ ràng.
Hắn rõ ràng thấy, bởi vì mới vừa điên cuồng đột phá cảnh giới, tu vi có rất nhiều khuyết điểm nhỏ, nhưng mà uống ly trà này vào bụng lại làm cho những tỳ vết kia biến mất, tu vi của ông ta càng toàn vẹn, tự nhiên hơn!
Đây là ân huệ vô cùng lớn!
Nếu như không phải là nhờ ly trà này, tương lai tu hành của bọn họ có thể xảy ra vấn đề lớn!
Bây giờ, đạo cơ của bọn họ cũng vững chắc.
Vu Khải Thủy càng rung động, vị Lý tiền bối này thật là hỏa nhãn kim tình, tu vi của bọn họ ở trong mắt hắn thật là đã nhìn rõ mồn một, cho nên hắn mới nói với bọn họ là nóng lòng không ăn nổi đậu hủ nóng!
Ông ta không kiềm chế được mà chân thành bái một bái, nói: “Đại ân đại đức của Lý tiền bối, Vu Khải Thủy không bao giờ quên!”
Ngụy Ngọc Sơn cùng Mộ Thiên Ngưng thấy vậy, cũng cấp vội vàng quỳ xuống đất lạy!
Lý Phàm hoàn toàn kinh hãi.
Mẹ ơi, cần đến mức đó sao?
Không phải là một chén cháo, một ly trà sao?
Tu giả của thế giới này có phải là có tật xấu gì hay không?
Lẽ nào ba người trước mắt chính là dân nghèo của giới tu tiên? Loại cơm cũng không có mà ăn?
Còn phải dựa vào người phàm tiếp tế, đáng thương quá.
“Không cần như vậy, không cần như vậy, gặp nhau chính là hữu duyên, những thứ này đều dễ dàng thôi.”
Lý Phàm lắc đầu một cái, nói: “Tất cả đứng lên đi, ta cũng không giữ các ngươi lại.”
Đám Vu Khải Thủy nghe vậy, trong lòng đều thở dài, cuối cùng là duyên phận đã hết rồi.
Vị tiền bối này cùng Ly Hỏa Tông bọn họ, nhân quả sợ là đến đây kết thúc.
“Đa tạ tiền bối, bọn ta cáo từ.”
Vu Khải Thủy làm một lễ thật sâu.
Ngay sau đó mấy người xoay người rời đi, trước khi đi, Mộ Thiên Ngưng không nhịn được quay đầu, cố lấy dũng khí, nói: “Tiền bối, Thiên Ngưng. . . Sau này còn có thể tới thăm ngài không?”
Trong con ngươi xinh đẹp của nàng tràn đầy ánh sáng khao khát.
Lúc này Vu Khải Thủy cùng Ngụy Ngọc Sơn đều cực kỳ khẩn trương.
Đối mặt với nhân vật tầm cỡ như Lý tiền, há có thể tùy ý nói ra yêu cầu không an phận như vậy? Nếu như chọc cho đối phương không vui, vậy Ly Hỏa Tông sẽ vạn kiếp bất phục!
Nhưng Lý Phàm lại cười một tiếng, ấn tượng của hắn đối với Mộ Thiên Ngưng cũng không coi là kém, nói: “Dĩ nhiên là có thể.”
Một đại mỹ nữ như nàng thường xuyên đến thăm mình, nói thế nào cũng là một loại hưởng thụ.
Mộ Thiên Ngưng liền cực kỳ vui vẻ, thiếu chút nữa nhảy cỡn lên, trên mặt nàng xuất hiện lau một vệt ửng đỏ, nói: “Cám ơn, cảm ơn tiền bối đáp ứng!”
Lý Phàm đưa bọn họ ra khỏi sân nhỏ, nhìn bọn họ rời đi.
. . .
“Thiên Ngưng, vừa rồi vi sư đúng là lau mồ hôi thay con!”
Rời khỏi chỗ ở của Lý Phàm, lúc này Ngụy Ngọc Sơn mới thư thái, thở phào nhẹ nhõm.
“Nha đầu Thiên Ngưng có thể được Lý tiền bối đồng ý chính là đạo vận trong cuộc đời này của nàng, nha đầu Thiên Ngưng, ngày sau phải tới thỉnh an Lý tiền bối nhiều đó!”
Vu Khải Thủy lại cởi mở, cho dù Lý tiền bối không đồng ý chiếu cố Ly Hỏa Tông, nhưng có Thiên Ngưng ở đây, nếu lỡ Ly Hỏa Tông gặp phải chuyện gì không gánh nổi, đối phương giơ một tay giúp đỡ thì chẳng phải sẽ hóa giải tất cả hay sao?
Đây thật là một mối lương duyên vô cùng có phúc!
Trong lòng Mộ Thiên Ngưng cũng có chút kích động, nói: “Thật ra thì con cảm thấy Lý tiền bối là một người rất dễ thân cận, hắn thật ra. . . Một chút kiêu ngạo của tiền bối cũng không có.”
Trong con ngươi xinh đẹp của nàng tràn đầy hâm mộ, người mang khả năng thông thiên triệt địa lại ẩn cư trong sơn thôn, lại khiêm tốn nho nhã, không có chút kiêu căng nào, đây mới là nhân sĩ tu chân trong tưởng tượng của nàng.
“Đúng rồi, Thiên Ngưng, bây giờ con đã đạt tới Nguyên Anh Cửu Trọng Thiên rồi?”
Ngụy Ngọc Sơn lại mở miệng.
Nhắc tới cảnh giới, ba người đều cực kỳ hưng phấn.
“Đúng rồi, Cửu Trọng Thiên viên mãn, hơn nữa, con cảm giác đạo vận của ly trà kia còn ở trong người, còn có không gian lĩnh ngộ!”
Mộ Thiên Ngưng kích động.
“Ha ha, Lý tiền bối chỉ cần nhấc tay một cái thì Ly Hỏa Tông chúng ta sẽ mạnh mẽ rồi, vi sư cũng đột phá vào Phân Thần kỳ Thất Trọng Thiên!”
Ngụy Ngọc Sơn tràn đầy tự tin, bây giờ cho dù ở toàn bộ Hỏa Quốc, Ly Hỏa Tông bọn họ cũng tuyệt đối không thể coi như là có tiếng mà không có miếng rồi.
“Sư tôn, người thì sao?” Hắn lại đặt câu hỏi với Vu Khải Thủy.
Vu Khải Thủy cười một tiếng, nói: “Thời gian vi sư trì hoãn ở cảnh giới Nguyên Anh còn dài hơn con, tích lũy nhiều hơn một chút, bây giờ đã Phân Thần kỳ viên mãn, tăng hơn ba trăm năm thọ nguyên!”
Nghe vậy, Ngụy Ngọc Sơn chỉ có thể cảm khái thật sâu: “Lý tiền bối thật là giống như một nhân vật thần tiên!”
Trong lúc vô tình, bọn họ đã đi tới cửa thôn.
“Hm? Không đúng!”
Bỗng nhiên, Vu Khải Thủy nhướng mày một cái, trong mắt chợt hiện thần quang, nhìn lên bầu trời!
Giữa không trung, một đạo hồng quang dần dần xuất hiện, ngọn lửa cháy đỏ nửa bên trời, ở trong ngọn lửa, một người trung niên uy vũ đứng chắp tay, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống mấy người phía dưới!
“Liệt Hỏa Sơn, Ân Tiếu Không!”
Ngụy Ngọc Sơn thanh âm trầm xuống!
Người trung niên này chính là sơn chủ của Liệt Hỏa Sơn!
Đối phương lại tìm tới nơi này!