Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 34: Một công ba việc



Chu Đức Thuận là ông chủ của ‘sạp trái cây Chu Ký’ tại chợ Nghĩa Ô. Đang buổi chiều nắng nóng, nên ông chủ đang không ngừng vẩy nước lên những trái hoa quả làm cho chúng nhìn tươi ngon hơn. Bỗng, Chu Đức Thuận nhìn thấy phía đối diện có bốn cậu con trai đang bước nhanh về phía này.

Chu Đức Thuận tưởng khách hàng đến mua đồ, vẻ mặt hớn hở chào mời: “Mấy anh chàng đẹp trai, mua cái gì nào?”

“Tôi không mua hoa quả, tôi đến đòi nợ.”

Trần Hán Thăng cười hì hì, nhanh chóng trả lời.

Lúc này, Chu Đức Thuận mới ý thức được những người tới này không có ý tốt đẹp gì. Lão lặng lẽ cầm lấy con dao gọt hoa quả, đưa đến cạnh trai dưa hấu ‘xoạt’, quả dưa hấu bổ làm đôi, làm cho nhưng giọt nước dưa đỏ tươi dọc theo con dao chảy xuống đất, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Muốn tiền gì?”

Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường nhìn thấy Chu Đức Thuận cầm con dao, thì mí mặt giật liên hồi.

Trần Hán Thăng rất bình tĩnh mỉm cười, tiến lên ngồi xuống cái ghế mà Chu Đức Thuận hay ngồi trông hàng, cách con dao gọt trái cây sáng loáng tầm 20 cm.

“Cậu tôi là ông chủ tiệm văn phòng phẩm đối diện tên là Quách Thiếu Hoa, nghe nói ông nợ cậu tôi 3500 tệ mà không chịu trả?”

Trần Hán Thăng vừa nói vừa cầm lấy nửa miếng dưa hấu vừa mới bị bổ đôi, ngay trước mặt Chu Đức Thuận bắt đầu ăn.

Hắn cúi đầu xuống ăn, lộ ra cái cổ của mình, cứ như vậy đặt trước mặt con dao sắc bén vừa cắt quả dưa hấu vừa rồi.

Chu Đức Thuận nghe thấy thì rất ngạc nhiên, không ngờ Phùng Kế Hoa lại có một đứa cháu lớn như vậy. Sau đó, lão giận tím mặt, mình vừa mới vay được nửa năm, không ngờ số tiền từ 2500 tệ nhảy lên 3500 tệ, lão chó chết này so với bọn vay nặng lãi còn muốn cắt cổ hơn.

Thật ra, không phải mình Chu Đức Thuận mà cả bọn ba người Dương Thế Siêu cũng ngạc nhiên không kém khi nghe được ‘2500 tệ’ biến thành ‘3500 tệ’ . Nhưng bọn họ nghĩ Trần Hán Thăng cố tình thu thêm là tính thêm tiền công đòi nợ, cho nên cũng không lên tiếng.

So với Phùng Kế Hoa, Trần Hán Thăng càng muốn liên hệ với Chu Đức Thuận hơn. Bởi vì, Phùng Kế Hoa muốn tài trợ hay không đều phụ thuộc vào lão, Trần Hán Thăng không có cách nào ép buộc được lão cả. Nhưng Chu Đức Thuận thì lại khác, lão có rất nhiều chỗ cho hắn có thể khai thác được. Trần Hán Thăng sẽ nhanh chóng tìm được điểm để móc nối với lão này.

“Nhóc con, tôi cùng cậu nói chuyện. Tôi không hề nợ cậu của cậu 3500 tệ.”

Chu Đức Thuận nghiêm túc nói.

Trần Hán Thăng ăn xong miếng dưa hấu, tùy ý dùng tay áo quệt ngang mồm, sau đó từ từ nói ra: “Tôi không cần biết. Cậu tôi nói như thế, tôi chỉ phụ trách đòi tiền.”

Chu Đức Thuận đang khó chịu đánh giá bốn người, bỗng nhìn thấy nhóm học sinh Tài Viện đến hóng hớt từ từ vây quanh sạp hoa quả.

“Bọn họ là ai?” Chu Đức Thuận hỏi.

Ai nhìn vào cũng có thể nhìn ra đám này đang còn là sinh viên, nên Trần Hán Thăng cũng không giấu diếm nói: “Đây là bạn học đại học của tôi, nếu ông không trả lại 3500 tệ cho tôi. Tôi sẽ để bọn họ mang đống hoa quả này về, cho đến khi nào đủ 3500 tệ thì thôi.”

“Cậu dám!”

Chu Đức Thuận tức giận cầm cái dao thái hoa quả bổ xuống ‘bụp’, sau đó lớn tiếng mắng: “Con chó Phùng Kế Hoa, nợ có 2500 tệ lại nói thành 3500 tệ, còn để một đám sinh viên đến đây quấy rối chuyện làm ăn của bố mày, cứ chờ đấy cho tao!”

Chu Đức Thuận nói xong, lập tức đi tới kho hàng phía sau của sạp hoa quả, sau đó tiếng lục lọi vang lên. Một lúc sau, Chu Đức Thuận cầm theo một tờ giấy nhăn nhúm, chắc là giấy nợ, đi tới cạnh Trần Hán Thăng dí sát vào mặt nói: “Cậu nhìn kỹ vào, xem có phải tôi chỉ nợ lão ấy 2500 tệ hay không. Người cậu thất đức của cậu đang lừa cậu đấy!”

Trần Hán Thăng cầm lấy tờ giấy ghi nợ, trên đó viết rất rõ ràng: “Chu Đức Thuận cần tiền gấp nên vay nợ Phùng Kế Hoa 2500 nhân dân tệ, sau một tháng sẽ trả. . .”

Chu Đức Thuận kiên nhẫn chờ Trần Hán Thăng đọc hết, rồi mới nói ra: “Cậu thấy chưa?”

“Thấy rõ rồi.”

Trần Hán Thăng gật đầu.

“Thấy rõ rồi thì trả lại đây.”

Chu Đức Thuận giơ tay đòi lại.

Trần Hán Thăng cười cười, gấp tờ giấy nợ lại bỏ vào trong túi của mình: “Chuyện vừa rồi chắc là tôi nghe nhầm. Thật ra cậu tôi nói là 2500 tệ, hiện tại nhân chứng vật chứng đã rõ ràng, trả tiền nợ được rồi chứ ông chủ Chu?”

Ông chủ Chu ngây người ra, thật vất vả mới tỉnh táo lại.

“Mày dám lừa tao, ông mày trù cho đôi cậu cháu thất đức nhà chúng mày trời đánh chết.”

“Ông nói sao cũng được. Thật ra tôi với ông chủ Phùng cũng không quen thuộc lắm.”

“. . .”

. . .

Bên trong cửa hàng văn phòng phẩm, Phùng Kế Hoa nhìn thấy 25 tờ 100 tệ tiền giấy trước mặt, thì nở nụ cười tươi như hoa vậy.

“Thật không ngờ, tôi đã dứt bỏ ý định tìm số tiền này trở về rồi, không thể tin được cậu lại có thể đòi trở về.”

Phùng Kế Hoa vừa nói vừa muốn giơ tay gom số tiền trở về.

“Ba”

Trần Hán Thăng dùng bật lửa ngăn lại.

“Cậu bạn nhỏ, cậu có ý gì vậy?”

Phùng Kế Hoa ngẩng đầu hỏi.

“Tôi không có ý gì, chỉ là muốn nhắc nhở ông chủ Phùng một chuyện, đó là tiền của tôi.”

Trần Hán Thăng cười ha hả nói.

“Nhưng mà nó là quá nhiều nha, cậu có thể cầm 500 tệ, còn nếu cầm hết thì không hợp lý chút nào!”

Phùng Kế Hoa trầm giọng nói.

Mới vừa rồi, hai người còn nói chuyện rất tâm đầu ý hợp, trong nháy mắt nói đến chuyện tiền thì sự việc lập tức trở nên náo loạn. Nhưng Trần Hán Thăng lại không thích nói đạo lý, hắn cũng không muốn dùng lý lẽ để nói về chuyện này.

Chu Thành Long ở bên cũng cười nhạo: “Ông chủ Phùng chắc là quên những gì mình đã nói rồi. Ông quên thì tôi nhắc cho mà nhớ. Ông bảo ai lấy được số tiền nợ này về, thì tiền là của người đó.”

“Chuyện này. . .”

Phùng Kế Hoa hối hận, không ngờ đám nghé con này lại có thể lấy trở về. Lão đẩy đẩy kính mắt lên, cười trừ nói: “Tôi chỉ là nói đùa một chút thôi mà.”

“Tôi không cần biết. Tôi nghĩ ông nói thật là được rồi.”

Trần Hán Thăng ngậm lấy điếu thuốc, cầm chắc 2500 tệ vào trong tay. Phùng Kế Hoa ở bên nuốt nước miếng, nhưng không còn cách nào khác.

Nếu tiền ở trong tay Phùng Kế Hoa thì hắn cũng không có biện pháp nào lấy được. Nhưng nếu tiền ở trong tay hắn, thì Phùng Kế Hoa cũng không thể cầm về được.

“Chu bộ trưởng từ từ hãy đi, vừa rồi anh kiếm được 500 tệ tiền tài trợ phải không?”

Lúc này, Chu Hiểu cùng Tả Tiểu Lực đang định lặng lẽ rời đi, ai ngờ được Trần Hán Thăng lại nhanh như vậy có thể phát hiện. Bọn này cũng không nghĩ được Trần Hán Thăng có thể lừa được Chu Đức Thuận đưa ra tờ giấy nợ, hơn nữa trước mặt Phùng Kế Hoa giữ nguyên được số tiền ấy, đút vào túi của mình.

Hiện tại, Chu Hiểu muốn hóa mình thành không khí để không ai nhìn thấy, nhưng làm sao Trần Hán Thăng có thể dễ dàng buông tha như vậy được.

“Như vậy đi, tôi lấy ra 501 tệ tài trợ cho dạ hội đón tân sinh viên, may mắn thắng được Chu bộ trưởng với tỷ số sát núi đi.”

Trần Hán Thăng rút ra 500 tệ tiền giấy, sau đó còn mượn Lý Quyến Nam một đồng tiền xu 1 tệ, rồi đưa cho Thích Vi.

Giờ phút này, Thích Vi đang trong cảm giác mơ hồ, không biết nên thu hay là cự tuyệt nữa đây.

“Thế nào? Chê ít sao?”

Trần Hán Thăng cười hỏi.

Thích Vi khẽ cắn môi, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt ảm chỉ của phó bộ trưởng Tả Tiểu Lực, trực tiếp cầm lấy 501 tệ.

“Hay.”

Quách Thiếu Cường đột nhiên quát to, tiếp đến tân sinh đang vây quanh bắt đầu reo hò. Bọn này không hiểu quá trình vừa rồi là sao, nhưng vẫn biết đây là một trận thắng lợi, hơn nữa bọn này họ cũng tham gia vào quá trình đó.

Dương Thế Siêu sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn. Thằng này hướng về phía Tả Tiểu Lực cùng Chu Hiểu lớn tiếng hô: “Nói là giao lại chức vụ phó bộ trưởng, giờ này lại không làm sao?”

“Được rồi, anh ta không dám giao ra đâu.”

Trần Hán Thăng dùng giọng hờ hững trả lời.

Mặc dù, Chu Hiểu trước mặt mọi người lên tiếng thề thốt, nhưng chỉ cần da mặt anh ta đủ dày, lại có chỗ dựa là Tả Tiểu Lực, vị trí phó bộ trưởng là không thể mất được.

“Đêm nay uống rượu, tao mời khách.”

Trần Hán Thăng hướng đến các bạn trong lớp vì giữ thể diện cho mình mà đến đây thì lên tiếng mời mọi người ở lại. Lần này, Trần Hán Thăng thể hiện ra một bộ mặt khác, mà bộ mặt này đối với những thành phần tri thức như đám sinh viên này lại có chút xa lạ.

Nhưng có một điều may mắn, đó là Trần Hán Thăng vẫn là lớp trưởng của bọn họ.

Dương Thế Siêu vừa uống vừa mắng rất chi là nhiệt tình, tất cả đều nói Chu Hiểu đúng là loại rẻ rách, đã thua rồi còn không muốn thừa nhận. Chu Thành Long nhiệt tình hỏi thăm: “Làm sao, để thằng chó Chu Hiểu này rời khỏi bộ phận đối ngoại được nhỉ?”

Trần Hán Thăng còn đang say sưa uống rượu nên cũng không nghĩ sâu đến chuyện này, nhẹ nhàng nói: “Trừ phi danh dự thằng này mấy hết mới được, sự việc chiều này vẫn còn chưa đủ.”

Chu Thành Long ‘Ồ’ mốt tiếng, rồi tiếp tục uống rượu.

Tối về, lúc Trần Hán Thăng cùng mọi người đang cùng nhau đánh bài, Quách Thiếu Cường đột nhiên đi tới, bộ dạng hớt hơ hớt hải nói ra: “Không xong rồi, con lợn Chu Thành Long vừa cùng Chu Hiểu đánh nhau một trận.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.