Hoa Dương đương nhiên sẽ không quên mất mấy ngày nàng vừa gả cho Trần Kính Tông kia.
Trần Kính Tông vốn đã anh tuấn, Hoa Dương cũng mang vẻ chờ mong về cuộc sống tốt đẹp sau khi thành thân mà gả đi, nhưng trải nghiệm hỏng bét trong đêm tân hôn khiến nàng hận không thể hủy hôn mà hồi cung.
Đau đến vậy, ngày thứ hai nàng làm sao có thể cho hắn sắc mặt tốt gì?
Nhìn cánh tay của hắn thì chê thô, nhìn chân của hắn thì chê dài, chỉ nghĩ rằng nếu hắn có thể học theo sự ôn tồn lễ độ của Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông, có lẽ sẽ không làm thô lỗ như vậy.
Bản thân tật xấu cả người không muốn sửa thì thôi, vậy mà lại còn bắt bẻ thái độ của nàng, còn cố ý làm những việc trái ý nàng.
Mắt thấy Trần Kính Tông lại muốn húp một miếng mì lớn, Hoa Dương oán giận chỉ ra ngoài cửa: “Ngươi qua sương phòng ăn đi!”
Phu thê cùng cố gắng thì mới có thể sống hòa hợp, Trần Kính Tông không chịu phối hợp, Hoa Dương sao phải nhịn hắn?
Lần này, Trần Kính Tông chỉ liếc nhìn nàng một cái, bưng bát đũa đi.
Hoa Dương căm tức trở lại bên trong phòng.
Triêu Vân đi theo vào, vừa đỡ công chúa ngồi xuống vừa nhẹ nhàng giúp công chúa vỗ lưng, đau lòng nói: “Công chúa đừng giận, tức giận sẽ hại thân thể, chỉ vì chút chuyện nhỏ này không đáng.”
Hoa Dương trừng mắt nhìn ngoài cửa sổ, chỗ này, nàng đúng lúc có thể thấy được bóng lưng Trần Kính Tông bước vào sương phòng phía đông: “Ta cũng không muốn giận, nhưng lời của hắn ngươi cũng nghe được rồi chứ?”
Lúc đầu Triêu Vân đi ra xa, sau đó lại nghe thấy công chúa tức giận, nàng mới lặng lẽ tiến lại gần, lúc sau liền nghe phò mã nói khoác không biết ngượng gì mà “chỉ cần hắn muốn công chúa phải phối hợp”, cái loại lời nói vô sỉ này, đoạn sau càng làm công chúa tức giận một phen.
Không nhắc đến công chúa, Triêu Vân cũng tức không chịu nổi!
Được lắm, phò mã gia muốn ngủ thì công chúa phải phối hợp, xem công chúa là ca cơ sao?
Công chúa kim chi ngọc diệp, phò mã gia không đi nghĩ cách dỗ công chúa vui vẻ để chủ động giành lấy cơ hội thị tẩm ban đêm thì thôi, lại còn chê công chúa bày sắc mặt, cố ý chọc giận công chúa?
“Nghe được ạ, nô tì còn nghĩ muốn ấn phò mã lên ghế đẩu rồi đánh một trận thay người trút giận!”
Triêu Vân vừa nói còn vừa bắn ánh mắt như dao qua phía sương phòng phía đông.
Hoa Dương tưởng tượng cảnh tượng kia, trong lòng thoải mái hơn một chút.
Triêu Vân săn sóc nắn bóp vai công chúa, nghe hô hấp của công chúa đã bình tĩnh trở lại, nàng mới nói ra chuyện phò mã đi săn mồi: “Công chúa, phò mã gia có đôi lúc rất chọc người tức giận, nhưng trong lòng hắn vẫn quan tâm người, sáng sớm cơm cũng chưa ăn đã leo tường ra ngoài, cố ý bắt một con gà, một con cá béo mang về để Triêu Nguyệt hầm canh cho người bồi bổ thân thể.”
Nàng rất công bằng, với phò mã gia nên mắng thì mắng, nên khen cũng phải khen.
Hoa Dương khẽ giật mình.
Kiếp trước Trần Kính Tông lén ra ngoài ăn thịt, hình như không sớm như vậy, dù sao cũng là tổ mẫu ruột của hắn qua đời, bây giờ mới hạ táng được nửa tháng.
Sẽ không phải là tối qua được hời nên dùng cách này để có qua có lại chứ?
Nhưng nàng hiếm lạ một bát canh cá đó chắc?
Nàng rõ ràng chỉ đường cho hắn, rõ rõ ràng ràng mà nói ra nàng muốn cái gì, nhưng Trần Kính Tông lại không đồng ý!
“Không ăn, ngươi đi nói với Triêu Nguyệt, hắn muốn ăn canh thì để hắn tự xuống bếp, các ngươi không được giúp đỡ, chỉ cho hắn ba bữa một ngày như bình thường!”
Triêu Vân do dự trong chớp mắt nhưng nàng rất nhanh đã đưa ra lựa chọn!
Một bên là một bát canh cá bình thường, một bên là công chúa uy nghi, đương nhiên là vế sau quan trọng hơn!
Phò mã gia khiến công chúa tức giận thành thế này, đừng hòng dùng bát canh cá này cho qua chuyện.
Triêu Vân khí thế hung hăng đi tới phòng bếp.
Triêu Nguyệt đang cạo vảy cá, bên hông đang đeo một cái tạp dề, ở đâu còn có phong thái của đại nha hoàn bên người công chúa như xưa.
Nhưng vì công chúa mà làm việc, Triêu Nguyệt rất vui vẻ mà làm, nghĩ đến lát nữa là có thể hầm một nồi canh cá tươi ngon cho công chúa, khóe miệng nàng cũng vểnh lên.
Triêu Vân đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng lẩm bẩm một trận.
Nụ cười trên mặt Triêu Nguyệt liền biến mất, bảo Triêu Vân đi hầu hạ công chúa trước, nàng lau lau tay, dùng ánh mắt tiếc nuối liếc qua con cá đã được cạo vảy một nửa kia, lập tức đi ra khỏi phòng bếp, đi tới dưới bệ cửa sổ của sương phòng phía đông, giọng nói bình thản: “Phò mã, công chúa có lệnh, nàng không muốn uống canh cá, nếu người muốn uống thì tự đi hầm ạ.”
Nàng nói xong không lâu, Trần Kính Tông từ bên trong đi ra, một tay bưng cái bát rỗng, một tay cầm đũa.
Triêu Nguyệt đúng mực mà đứng.
Trần Kính Tông nhìn về phía phòng chính, cửa sổ kia đã đóng lại, che lại người ở bên trong.
Trần Kính Tông nhíu nhíu mày.
Cãi nhau thì cãi nhau, hắn cũng không giận, nàng là công chúa, có tư cách ghét bỏ hắn, không đau không ngứa, hắn tội gì phải so đo.
Nhưng hắn không thể nhìn nàng tiếp tục tiều tụy nữa, suy cho cùng, là nàng gả cho hắn mới không thể không chịu những khổ cực này.
Trần Kính Tông tới phòng bếp, cửa và cửa sổ đều đóng cực kỳ chặt chẽ.
Triêu Nguyệt ở bên ngoài nghe trong chốc lát, đi bẩm báo công chúa.
Hoa Dương hơi tò mò, nàng biết Trần Kính Tông biết nướng thịt rừng, chẳng lẽ hắn còn biết nấu canh cá? Trên đời này có mấy nam nhân biết làm cơm đâu?
Phòng bếp.
Trần Kính Tông động tác dứt khoát xử lí xong con cá.
Phụ thân qua ba mươi tuổi mới hoàn toàn thu xếp an ổn ở kinh thành, đón cả nhà qua ở, nhưng tổ mẫu ở không quen, nhịn một năm thì dẫn theo cả nhà Nhị thúc quay về nhà cũ.
Lúc Trần Kính Tông mười tuổi cũng mang theo sư phụ dạy võ quay lại, ở mãi đến mười tám tuổi mới bị tổ mẫu giục vào kinh, để hắn đi giành cái tiền đồ.
Trong tám năm đó, tổ mẫu xuất thân từ nông thôn thích đích thân xuống bếp làm cơm, Trần Kính Tông thường xuyên đến giúp một tay, tiện học luôn tài nghệ nấu nướng của lão thái thái.
Cá tự sinh trưởng ở trên núi, xung quanh hồ nước hiểm trở, thợ săn gần đây sẽ không đến đó. Không gặp phải nguy hiểm, cá trong hồ lớn mập mập mạp mạp.
Trần Kính Tông chỉ cắt đầu cá, tạm thời ướp thân cá, giữ lại để buổi trưa gọi nha hoàn làm cá kho.
Đầu cá to bằng bàn tay của hắn, chiên trước hầm sau, nấu trên lửa lớn.
Trước bếp lò rất nóng, lúc Trần Kính Tông đi tới thêm củi, một giọt mồ hôi rơi từ trên trán xuống.
Mở cửa sổ ra sẽ mát hơn một chút, nhưng mùi thơm của canh cá cũng sẽ truyền đi, lỡ như bị gió thổi tới nhà chính, lão đầu tử ngửi thấy lại muốn mắng hắn.
Trần Kính Tông không sợ ai mắng, chỉ là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, càng không muốn để người nhà ngờ vực vô căn cứ rằng nàng có phải cũng ở đây ăn mặn không, nghị luận sau lưng nàng.
Qua chừng một khắc đồng hồ, Trần Kính Tông giở nắp nồi lên, thấy nước canh bên trong đã sang màu trắng đậm, đậu hũ trơn nhẵn cùng nấm ô nhỏ lăn lộn bên trong.
Trần Kính Tông mở tủ bát ra, tìm được một cái liễn đựng canh hoa văn mẫu đơn màu phấn, lại lấy ra một bộ bát đũa cùng bộ.
Nàng hình như rất thích mẫu đơn, trong phòng ngoài phòng khắp nơi đều có thể thấy được bóng dáng của mẫu đơn.
Triêu Vân trốn ở sau cửa sổ gian nhà chính, nhìn thấy cửa phòng bếp mở ra, phò mã gia cũng bưng khay đi về phía phòng chính, nàng nhanh chóng vào bên trong bẩm báo cho công chúa.
Hoa Dương ngồi ở bên cạnh bàn, trước mặt trải một tờ giấy lớn, đang chuẩn bị lần lượt viết một phong thư nhà cho mẫu hậu và đệ đệ ở kinh thành.
Kiếp trước nàng xem Lăng Châu là nơi nghèo khó xa xôi, nghĩ rằng đến là để chịu khổ, không có gì để viết cả, cho nên sẽ chỉ ở lúc trước khi qua năm gửi một phong thư về đối phó qua loa.
Bây giờ nàng muốn viết chút chuyện thú vị, để mẫu hậu và đệ đệ tin rằng nàng ở chỗ này sống rất tốt.
Mới viết được “Mẫu hậu tôn giám” thì Triêu Vân tới báo tin.
“Các ngươi đều lui ra đi.”
Tay phải Hoa Dương cầm bút, tay trái cầm ống tay áo, tiếp tục viết chữ.
Trần Kính Tông bưng khay bước vào phòng chính thì thấy Triêu Vân, Triêu Nguyệt một trước một sau đi ra.
Vẻ mặt hắn như thường, tựa như cũng không thèm để ý chuyện bị bọn nha hoàn biết hắn đích thân hầm canh cá cho công chúa.
Triêu Vân, Triêu Nguyệt cúi đầu tránh sang một bên nhường đường cho hắn, lúc Trần Kính Tông từ trước mặt đi qua, hai nàng đều ngửi thấy một cỗ mùi canh mê người.
Triêu Vân không có tiền đồ mà nuốt một ngụm nước bọt.
Đối với các nàng mà nói, canh cá đúng thật không phải thứ hiếm lạ gì, nhưng ba tháng không được ăn rồi, một bát canh cá cũng thành mỹ vị nhân gian.
Cách một tấm rèm.
Trần Kính Tông đi thẳng tới bên bàn đọc sách, đặt khay xuống đối diện Hoa Dương.
Hoa Dương khẽ ngẩng đầu, chỉ nhìn bát canh một cái rồi lại chuyên tâm viết chữ.
Trần Kính Tông mở nắp bát canh ra, mùi thơm nồng nặc lập tức tỏa ra xung quanh.
Lông mi Hoa Dương khẽ nhúc nhích, lại làm như cái gì cũng không ngửi được.
Trần Kính Tông không đi xem nàng đang viết gì, múc một chén canh cá ra để nguội bớt, lại ngồi xuống, dùng đũa gắp một ít thịt không xương trên đầu cá rồi đặt vào trong một cái đĩa nhỏ.
“Canh vẫn còn hơi nóng, ăn thịt trước đi.”
Sau khi gắp được năm sáu miếng thịt cá, Trần Kính Tông đẩy đĩa qua bên phía nàng.
Vẻ mặt Hoa Dương nhàn nhạt: “Ta tới để để tang cho lão thái thái, không phải tới ăn thịt.”
Trần Kính Tông: “Nàng gầy như vậy, lão thái thái thấy sẽ đau lòng.”
Hoa Dương: “Sao thế được, ta vừa gả tới đã xem ngươi như hàng hóa mà xoi mói, ngày nào cũng tỏ thái độ với ngươi, còn không cho ngươi lên giường ngủ, lão thái thái sẽ chỉ trách ta ủy khuất cháu ngoan của nhà nàng.”
Trần Kính Tông:…
“Yên tâm, lão thái thái lá gan nhỏ, cho dù ta đêm nào cũng ngủ dưới đất, nàng cũng không dám chống đối công chúa.”
Hắn rất nhanh đã đáp lại một chiêu.
Hoa Dương nhìn nhìn đĩa thịt cá kia, rồi ngước mắt nhìn hắn: “Nếu trong lòng ngươi đã tức giận, cần gì phải tới trước mặt ta tỏ vẻ xum xoe?”
Trần Kính Tông: “Nàng ở nhà chúng ta đói bụng gầy đi, ta không nuôi nàng béo một chút, hồi kinh khó mà giải thích với hoàng thượng.”
Hoa Dương tiếp tục viết chữ: “Tâm trạng không tốt, cho dù có nấu ngon cũng không có khẩu vị ăn.”
Trần Kính Tông: “Ta nhỏ giọng ăn cơm thì tâm trạng nàng sẽ tốt?”
Hoa Dương ngầm thừa nhận.
Trần Kính Tông còn muốn nhắc lại chuyện lên giường ngủ nhưng sợ hai người lại cãi nhau, đành phải đồng ý với nàng trước: “Được, nàng ngoan ngoãn ăn thịt uống canh thì ta sẽ sửa.”
Hoa Dương thật lòng muốn đối xử với hắn tốt một chút, lúc này thấy hắn lui một bước, nàng cũng không tiếp tục khó chịu nữa.
Nàng dời giấy bút qua một bên, bưng đĩa qua.
Trần Kính Tông lập tức đưa đũa tới.
Thịt cá rất tươi, hơi hơi mặn vừa miệng, Hoa Dương ăn kỹ càng lại cẩn thận, may mà cũng không ăn phải xương cá.
Trần Kính Tông ngồi ở đối diện, nhìn lông mi dài của nàng buông xuống, gương mặt gầy gò trắng nõn, cánh môi kiều diễm ướt át.
Không hổ là công chúa, ăn uống gần như không có bất kỳ âm thanh nào, nhưng tựa như trời sinh đã thế, không khiến cho người ta cảm thấy nàng cố ý làm vậy.
“Các tướng sĩ nếu đều có cách ăn như nàng, kỵ binh của bọn giặc cũng xông vào doanh trướng hết.”
Trần Kính Tông hơi trào phúng nói.
Hoa Dương cũng không thèm nhìn hắn: “Ta không phải tướng sĩ.”
Trần Kính Tông: “Nhưng ta là võ phu, có đánh chết ta ta cũng không học được dáng vẻ như nàng.”
Hoa Dương: “Không bắt ngươi phải học theo ta, học theo phụ thân đại ca bọn họ là được rồi, đương nhiên, ở nơi ta không nhìn thấy, tùy ngươi ăn uống thế nào cũng được.”
Trần Kính Tông khịt mũi coi thường, tay lại tiếp tục lựa thịt cá cho nàng, để lượng thịt cá trước mặt nàng lúc nào cũng duy trì được năm sáu miếng.
Hoa Dương ăn bảy tám miếng xong liền muốn ngừng đũa.
Trần Kính Tông vẫn đang khoét đầu cá, mắt cũng không nhấc mà nói: “Ăn nhiều một chút, ngực cũng sắp gầy đến biến mất rồi.”
Hoa Dương:…
Trần Kính Tông nhìn gương mặt nàng không biết là đang tức giận hay đang xấu hổ đỏ bừng, cười cười: “Nói lời thật lòng cũng không được sao? Lúc nàng vừa mới gả tới, nhìn cũng hơi mập.”
Nói mập là cố ý chọc nàng, nhưng thật ra là nở nang.
Hắn ở kinh thành thấy qua rất nhiều mỹ nhân gầy gò, bao gồm hai vị tẩu tử cũng đều là dáng vẻ gió thổi liền ngã, nàng lại không giống vậy, nhìn vòng eo cũng nhỏ, nhưng gò má lại mượt mà, giống một trái mật đào tròn trịa thơm ngào ngạt, khiến người ta rất muốn nhào tới mà cắn một ngụm.
Vốn dĩ lão đầu tử để hắn đi cưới một vị công chúa nghe có vẻ khó hầu hạ, Trần Kính Tông còn không chịu, mãi đến ngày gặp nhau ở sân đấu võ, Trần Kính Tông xa xa nhìn thấy nàng trắng đến phát sáng giữa đoàn người đi bên Đế hậu, tỏa sáng như bông tuyết đầu mùa, khiến cho bụng dưới hắn căng lên.
Hắn chính là muốn sắc của nàng, chỉ cần nàng chịu để hắn ngủ, dù ban ngày nàng mắt cao hơn đầu ghét bỏ hắn, thậm chí mắng hắn như cháu trai, Trần Kính Tông cũng không để ý.
Hoa Dương vốn đã giận hắn nói ô ngôn uế ngữ, thấy ánh mắt Trần Kính Tông lại còn chuyên nhìn chằm chằm vạt áo nàng, nàng càng giận hơn.
Nhất định là tối hôm qua nàng quá thuận theo hắn nên mới khiến hắn thành vô sỉ thế này.
Nàng mặt lạnh đặt đũa xuống: “Không ăn nữa, ngươi bưng đi đi.”
Trần Kính Tông đẩy chén canh qua bên nàng: “Canh mới là món chính, nàng nếm thử xem, nếu ngon thì tha thứ cho ta lúc nãy nói năng không kiêng kị, nếu không ngon thì coi như ta tội càng thêm nặng, cho nàng trừng phạt.”
Hoa Dương trong lòng hơi động, cầm muỗng lên múc một ngụm nhỏ, uống xong liền nhíu mày, vừa muốn mở miệng, Trần Kính Tông bỗng nhiên nói: “Nếu nàng nói không ngon, vậy canh cá thừa lại đều là của ta, sau này ta cũng sẽ không đi lên núi kiếm thịt rừng cho nàng nữa, trừ khi nàng cho ta ngủ, ngủ một lần đổi lấy phần của một ngày.”
Hoa Dương:…
Trần Kính Tông: “Bây giờ nàng ăn ngay nói thật, vậy sau này mặc kệ nàng có cho ta ngủ hay không, chỉ cần ta lên núi tìm thức ăn, nhất định sẽ mang về cho nàng một phần.”
Hoa Dương mặt đã đỏ ửng lên, thấp giọng khiển trách hắn: “Ngươi mỗi ngày đều nhớ thương chuyện ngủ ta sao?”
Trần Kính Tông dựa vào lưng ghế, ánh mắt như thể mình chẳng làm gì sai: “Nàng khó lắm mới cho ta một hai lần, còn không cho ta nhớ thương à?”
Hoa Dương không muốn cùng hắn đàm luận chuyện này, xụ mặt đi lên giường.
Nàng nghiêng người ngồi vào, mặt hướng vào trong, lộ ra một đoạn cổ thon dài màu hồng đào.
Trần Kính Tông nhìn một hồi, bưng chén canh đi qua, ngồi ở đối diện nàng.
Hoa Dương không nhìn hắn.
Trần Kính Tông than một tiếng: “Uống đi, thân thể của nàng quan trọng hơn.”
Hắn cầm chén giơ lên bên miệng Hoa Dương, Hoa Dương quay đầu, lần quay đầu này, lại nhìn thấy trên ống quần Trần Kính Tông đã ướt vài mảng, trên mũi giày cũng dính chút bùn.
Nghĩ đến hắn chưa ăn sáng đã lên núi đánh bắt những thứ thịt rừng này, lí do cũng là để nàng bồi bổ thân thể, Hoa Dương mềm lòng.
Nàng nhận lấy chén canh, mắt buông thõng, từng muỗng từng muỗng uống canh.
Bình tĩnh mà xem xét, trù nghệ (*) của Trần Kính Tông không tệ, canh cá tươi ngon vừa miệng.
(*: tài nấu nướng)
Bởi vì nàng chịu uống, bầu không khí giữa hai người cũng hòa hoãn lại.
Trần Kính Tông múc chén thứ hai cho nàng.
Lần này uống xong, Hoa Dương không chịu uống nữa.
Trần Kính Tông vừa muốn quay lại cái bàn bên kia, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu lại hỏi nàng: “Ta hình như ngửi thấy mùi thuốc, nhưung nàng thấy khó chịu chỗ nào?”
Hoa Dương hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi, nói: “Ta sợ mang thai nên đã uống một viên thuốc tránh thai, có hơi đắng.”
Trần Kính Tông nhíu mày: “Thuốc tránh thai?”
Hoa Dương đơn giản giải thích một lần tác dụng của loại thuốc này cho hắn.
Là thuốc ba phần độc, Trần Kính Tông vẫn không hiểu lắm: “Ta đã nói là bắn ra ngoài rồi, nàng sao phải làm thêm chuyện này?”
Hoa Dương nắm chặt ống tay áo, nhìn hắn chằm chằm nói: “Ngươi tận mắt nhìn thấy rồi, có thể chắc chắn một giọt cũng không rơi ra? Tất nhiên mang thai rồi cũng không liên quan gì tới ngươi, là ta phải uống thuốc lạc thai (*), là ta có thể sẽ bị lưu lại mầm bệnh trong người thậm chí mất mạng, ngươi cũng có thể xem như không có chuyện gì xảy ra!”
(*: thuốc bỏ thai)
Thuốc đắng như vậy, nàng có phải đồ ngốc đâu mà cứ phải uống một viên? Còn không phải là không gánh vác nổi hậu quả khi mang thai lúc để tang à?
Trần Kính Tông thấy đuôi mắt nàng cũng đỏ hết lên, lập tức hơi hối hận.
Hắn cũng là lần đầu tiên thành thân, lần đầu tiên làm trượng phu, vô thức cảm thấy chỉ cần bắn ra ngoài thì sẽ không có chuyện gì, nói như vậy chỉ là do không muốn nàng phải chịu đắng uống thuốc.
“Là ta sai, nàng đừng tức giận.” Trần Kính Tông đặt chén canh qua một bên, quay người ngồi xổm trước mặt nàng, giữ chặt tay của nàng nhận lỗi.
Hoa Dương mặt lạnh hất tay của hắn ra, tức cả tức giận trong một buổi trưa đều dâng trào vào lúc này, trên mi cũng treo giọt nước mắt.
Trần Kính Tông bỗng nhiên phát hiện, hắn không sợ nàng bày sắc mặt, không sợ nàng châm chọc khiêu khích, lại sợ nàng oan ức thế này.
“Được, ta đồng ý với nàng, trước khi xả tang sẽ không nhớ thương chuyện kia nữa, một viên thuốc nàng cũng không cần phải uống nữa.”
Hoa Dương không hề bị lay động.
Trần Kính Tông dừng một chút, tiếp tục nói: “Sau này ta sẽ quy củ ăn cơm, súc miệng tắm rửa mỗi ngày, đảm bảo sẽ không khiến nàng đau đầu tiếp nữa.”
Hoa Dương cuối cùng cũng rũ mi xuống, nhìn hắn nói: “Đây là tự ngươi nói, nếu sau này ngươi nuốt lời, ta sẽ không đối xử tốt với ngươi nữa.”
Trần Kính Tông liên tục gật đầu.
Gật xong mới đột nhiên nghĩ tới, nàng đối xử tốt với hắn lúc nào?
– ——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Dương: Hửm?
Trần Tứ: Không không không, nàng đối xử với ta rất rất tốt!