Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 202



Khi Trần Kính Tông ở Bạch Hà lĩnh lựa chọn chịu chết có nghĩ tới, nàng có thể rớt nước mắt vì hắn không.

Hiện tại Hoa Dương đang ở trong lòng ngực hắn, chẳng những vì hắn rớt một đống hạt châu, còn chính miệng thừa nhận nàng rất hối hận sao không đối tốt với hắn hơn một chút.

Trần Kính Tông liền cảm thấy, đời trước hắn chết không uổng phí.

Bởi vì miệng hắn không giữ cửa, một hai phải nói chuyện cái gì mười lăm phút, Hoa Dương cũng bước khỏi thương cảm nặng trĩu từ đời trước kia.

Hai người còn ôm nhau, ngực hắn bị nàng khóc ướt một mảnh.

Hoa Dương cũng có thể tưởng tượng ra dung nhan bản thân chật vật, đẩy hắn ra, rũ mắt nói: “Ta muốn lau mặt.”

Trần Kính Tông lập tức chuẩn bị khăn cho nàng.

Hoa Dương đắp cái khăn ấm áp ở trên mặt, chỉ cảm thấy đôi mắt phát sưng thoải mái, trên mặt cũng khôi phục thoải mái tươi tỉnh.

Nàng đắp thêm trong chốc lát, mới đưa khăn cho Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông thuận thế lau cho chính mình một lần.

Hoa Dương không nhịn xuống, tiết lộ ra — một tia ghét bỏ.

Trần Kính Tông nhướng mày: “Làm gì? Ta không ghét bỏ khăn này nàng từng dùng, nàng ngược lại còn ghét bỏ ta không chú ý?”

Hoa Dương không lâu trước đây mới cãi nhau với hắn hai lần, hiện tại không có tâm tình đó, xuống thẳng giường, đi đến trước bàn trang điểm, cầm lược chải đầu lên.

Trần Kính Tông đứng sau ghế dựa của nàng, nhìn nàng qua gương.

Công chúa tóc đen như mây, bên mái ướt vài sợi. Đuôi mắt Công chúa ửng đỏ, rồi lại dường như tỉ mỉ thoa phấn mặt, lộ ra vài phần quyến rũ phong tình nhìn thấy mà thương.

Trần Kính Tông cười, một tay để ở đầu vai nàng: “Khóc xong còn khá xinh đẹp.”

Hoa Dương trừng hắn.

Trần Kính Tông đến chỗ giá rửa mặt treo khăn, sau đó trở lại bình phong bên này, cởi bỏ áo ngoài.

Hoa Dương vẫn luôn chậm rì rì chải đầu, Trần Kính Tông lên giường chờ nàng trước.

Song đuốc long phượng tối hôm qua tân phòng châm, hôm nay đã tắt, Hoa Dương tắt đèn, đi lên trên giường.

Trần Kính Tông ôm nàng vào lòng ngực, hôn môi nàng, đôi tay cũng bắt đầu không thành thật.

Hoa Dương: “Đêm nay không được, ta mệt mỏi.”

Trần Kính Tông nhớ tới tối hôm qua, cũng biết thông cảm cho thân mình nàng, liền chỉ nói ở bên tai nàng: “Hiện giờ đã nếm được tư vị này, có hối hận lúc trước không hiểu phong tình hay không?”

Hoa Dương cười lạnh: “Chàng nói thêm nửa chữ nữa xem, đêm mai cũng đừng mơ.”

Trần Kính Tông lập tức ngậm miệng.

Chỉ là bảo hắn thành thật chờ đến đêm mai, Trần Kính Tông cũng không có cái kiên nhẫn đó, sáng sớm hôm sau, nghĩ nàng đã nghỉ ngơi đàng hoàng cả một đêm, Trần Kính Tông lại ngo ngoe rục rịch.

Lần này Hoa Dương lại bất kể nói như thế nào cũng không chịu đồng ý.

Trần Kính Tông gấp đến độ trán cũng đổ mồ hôi, nắm chặt tay nàng, ánh mắt u oán: “Tối hôm qua chính miệng nàng nói, hối hận không đối tốt với ta một chút, như thế nào, hiện tại thấy ta chưa chết, lại không nhận rồi?”

Hoa Dương: “Không liên quan tới những chuyện đó, là ta không muốn mang thai quá sớm.”

Trần Kính Tông: “Ta cũng không muốn mới vừa thành thân liền làm cha, vậy ta đây bắn ra bên ngoài.”

Hoa Dương: “Vậy cũng không đủ phòng ngừa lỡ như. Cô mẫu còn tặng ta một thứ, ban ngày ngâm xong, buổi tối liền có thể dùng.”

Trần Kính Tông hiếm lạ ngồi dậy: “Thứ gì?”

Hoa Dương chỉ chỉ một cái ngăn kéo phía dưới bàn trang điểm.

Trần Kính Tông lấy ra một cái hộp gấm, phía dưới hộp gấm còn có một cái chén hoa sen tinh xảo.

Là một nam nhân, Trần Kính Tông rất nhanh liền hiểu thứ này dùng như thế nào, mới mẻ qua đi, hắn lại nghi hoặc nói: “Sao đêm qua không lấy ra? Nàng cũng đừng xem nhẹ bản lĩnh của ta, nói không chừng một đêm đã khiến cho nàng hoài thai.”

Hoa Dương rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Buổi sáng ta đã uống một viên thuốc tránh thai.”

Đêm tân hôn, nàng không biết là hắn trọng sinh, bảo hắn mang đồ vật kia, nói gì mà không muốn mang thai quá sớm, hắn đại khái sẽ hoài nghi nàng ghét bỏ hắn.

Nụ cười của Trần Kính Tông đờ ra, giây lát liền hiểu ý nàng.

Nàng nói sẽ đối xử với hắn tốt một chút, nàng cũng đúng thật là làm như vậy.

Hắn ngồi lại lên giường, ôm lấy nàng nói: “Nàng đối tốt với ta một chút, ta sẽ đối tốt với nàng thêm một vạn chút, chờ khi chúng ta bảy tám chục tuổi tính tổng nợ, đời này nàng vẫn phải thua thiệt ta.”

Hoa Dương: “Vậy phải xem chàng có thể kiên trì tới khi nào, nói không chừng qua mấy năm chàng liền động tâm địa gian xảo suy nghĩ ăn của lạ, lại bị ta bắt được đánh một trận, hồn phi phách tán.”

Trần Kính Tông: “Ăn của lạ? Hai đời ta đều chỉ muốn ăn nàng.”

Hoa Dương cười cười, kêu bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ.

Hoa Dương mời một vị thái y từ trong cung đến, xem mạch cho Trần gia lão thái thái.

Lão thái thái 68 tuổi, theo lý thuyết cũng không tính là quá già, chỉ là có chút ốm đau khó có thể tránh khỏi, hơn nữa gặp phải một đứa con thứ hai hèn nhát vô dụng, một đứa con dâu thứ hai Tề thị tâm địa rắn rết, mấy năm nay vẫn luôn dùng giả dược, thân mình đã hoàn toàn nát. Thái y lắc đầu, uyển chuyển nói cho mọi người trong Trần gia, khả năng lão thái thái chỉ còn trên dưới ba năm tuổi thọ.

Thái y chỉ nhìn ra lão thái thái sắp không được, nhưng không phán đoán được chuyện từng uống giả dược, tự nhiên cũng không thể bắt được vấn đề của phu thê nhị phòng.

Hoa Dương nói riêng với Trần Kính Tông về chuyện xấu xa của nhị phòng bên kia.

“Đây đều là chuyện sau khi chàng chết, nhị thẩm chàng tham một lần lớn, bị người ta tố giác đăng báo triều đình, còn may là phụ thân đại nghĩa diệt thân, mới không để những quan viên khác có cơ hội công kích Trần gia.”

Trần Kính Tông nghe nói Tề thị dám cho tổ mẫu ăn nhân sâm giả, cũng dẫn tới tổ mẫu sắp không qua khỏi, hận đến mức lập tức muốn đi giết Tề thị.

Hoa Dương ngăn hắn lại: “Hiện tại để tổ mẫu thư thái sống qua mấy tháng cuối cùng mới quan trọng nhất, những chuyện khác, đều chờ về Lăng Châu rồi xử trí sau.”

Trần Kính Tông ngẫm lại cũng phải, hà tất lại làm lão thái thái thương tâm một trận?

Hắn muốn quý trọng thời gian hiếu thuận thật tốt với lão thái thái, nhưng mà bên người lão thái thái căn bản không có vị trí cho hắn. Từ lão già đến đại ca tam ca, từ mẫu thân đến đại tẩu tam tẩu, nam nữ quyến thay phiên đi phụng dưỡng lão thái thái, bao gồm cả mấy đứa nhỏ, bên người lão thái thái chưa từng thiếu người.

Trần Kính Tông nhất thời cũng không biết nên làm như thế nào để hiếu thuận ra chút mới mẻ đa dạng.

Hoa Dương trực tiếp gọi bốn gánh hát giỏi nhất kinh thành xuống, một gánh hát một ngày, thay phiên tới Trần gia đáp đài hát tuồng.

Lão thái thái cũng thích nghe cái này, trên người mặc áo khoác lông cáo Công chúa cháu dâu tặng, trên đùi đắp thảm ấm áp, một bên làm bạn với người ở nhà nghe diễn, một bên nói với Trần Đình Giám, Tôn thị: “Vẫn là Lão Tứ có tiền đồ nhất, cưới cho ta cháu dâu tốt như vậy, đều tốt hơn các con đối với tata.”

Trần Đình Giám quản nhi tử quản tôn tử thậm chí cả Thái tử trong cung cũng dám quản, duy độc sẽ không chống đối lão mẫu thân, chẳng sợ lão mẫu thân khen nhi tử ra hoa, ông ấy cũng yên lặng nghe.

Hơn nữa, lần này Trần Đình Giám xác thật muốn cảm tạ Lão Tứ nhà mình, nếu không phải Lão Tứ kiên trì muốn đón mẫu thân vào kinh, đứa con bất hiếu như ông ấy ngay cả gặp mẫu thân lần cuối cùng cũng không gặp được.

Những chuyện này đều không thể nghĩ tới, Trần Đình Giám vừa tưởng tượng là vành mắt đã phiếm hồng.

Hoa Dương, Trần Kính Tông ngồi ở một bàn khác, nhìn hình ảnh bên kia hoà thuận vui vẻ, Trần Kính Tông âm thầm cầm tay Hoa Dương.

Hoa Dương không trốn, chẳng sợ có thể sẽ bị những người khác phát hiện.

Đúng thật là có người phát hiện.

Ban đêm, La Ngọc Yến dựa vào trong lòng ngực Trần Hiếu Tông nói nhỏ: “Lúc trước mỗi người các chàng đều không xem trọng Tứ đệ và Công chúa, nhìn một cái xem, tình cảm người ta thật tốt, nghe diễn cũng phải tay cầm tay.”

Trần Hiếu Tông: “Hâm mộ thì nàng cứ việc nói thẳng.”

La Ngọc Yến đánh hắn ta: “Ta hâm mộ đấy, chàng cũng không có thể hiện tình cảm với ta trước mặt mọi người.”

Trần Hiếu Tông: “Nàng thật không nói đạo lý, có một lần trời mưa, chúng ta từ Xuân Hòa Đường đi ra, nàng một hai phải che cùng một cây dù với ta, ta là chưa khoác tay nàng, hay là chưa bung dù cho nàng? Đại ca đại tẩu cho tới bây giờ cũng chưa từng như vậy.”

La Ngọc Yến hừ hừ.

Qua hai ngày, La Ngọc Yến lại tới phàn nàn: “Hôm nay ta đi dạo hoa viên, nhìn thấy Tứ đệ và Công chúa dẫn lão thái thái đi dạo, đi đến một chỗ núi giả, Tứ đệ bế lão thái thái lên trước, sau đó lại bế Công chúa bế lên, làm lão thái thái nhà các chàng cười không ngừng.”

Trần Hiếu Tông: “Nàng rốt cuộc là hâm mộ Tứ đệ hiếu thuận lão thái thái, hay là hâm mộ Tứ đệ khỏe mạnh hơn người?”

La Ngọc Yến: “Ta mặc kệ, chàng cũng đến bế ta một lúc.”

Trần Hiếu Tông: “Chỉ sợ chúng ta cùng nhau lăn xuống núi, bị ngã thành một đôi phu thê què.”

Sau khi xảy ra vài lần những chuyện tương tự, Trần Hiếu Tông đi tìm Tứ đệ nói chuyện.

Trần Hiếu Tông: “Biết đệ và Công chúa vừa tân hôn gắn bó keo sơn, chỉ là có thể thu liễm một chút ở bên ngoài hay không?”

Trần Kính Tông: “Sao bọn đệ phải thu liễm?”

Trần Hiếu Tông liền nói về thê tử gặp được chuyện kia mấy lần.

Trần Kính Tông: “Đại ca có thể vì những chuyện đó tới nói ta nhưng huynh không có tư cách, ít nhất ta không có đang đi bỗng nhiên hôn Công chúa một cái, cũng không lén lút kéo Công chúa đến bên kia núi giả không biết làm cái gì.”

Trần Hiếu Tông:……

Trần Kính Tông: “Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, trước kia ta cho huynh mặt mũi, không nói mà thôi.”

Trần Hiếu Tông ngượng ngùng rời đi.

Trần Kính Tông trở về hậu viện.

Hoa Dương: “Tam ca tìm chàng có chuyện gì?”

Trần Kính Tông: “Đều là một ít chuyện không đứng đắn, không nói cũng được.”

Hoa Dương bày ra biểu tình nghi ngờ, không tin Thám Hoa Trần Hiếu Tông ôn tồn lễ độ như vậy có thể nói cái gì không đứng đắn.

Trần Kính Tông nhìn nàng vài lần, đột nhiên hỏi: “Nàng nói nàng tái giá với một Trạng Nguyên, vậy Trạng Nguyên kia tên là gì, người ở đâu?”

Hoa Dương:……

Nàng muốn đến nhà chính đợi, bị Trần Kính Tông kéo cổ tay đè trên tủ quần áo, ăn vạ nàng đề ra các loại nghi vấn: “Trạng Nguyên đẹp bằng ta không?”

“Trạng Nguyên có cao bằng ta không?”

“Trạng Nguyên có hầu hạ giỏi như ta không?”

Hoa Dương nói không nên lời, chỉ cào vài cái trên trên sống lưng rộng lớn của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.