Cố Phong nhìn cuốn sách bài tập trên tay Dư Bảo Nguyên, nuốt nước bọt.
Đã lâu rồi, hắn chưa từng nói dối Dư Bảo Nguyên.
Hắn đành phải cúi đầu xuống: “Đều là do nhóc con này lúc nào cũng để bài tập đến gần giờ chót, anh không có cách nào, nên làm giúp con.”
Cố Gia Duệ ngồi trên ghế đột ngột ngẩng đầu lên: “Daddy!”
“Anh là người lớn, làm việc gì cũng phải để người khác coi trọng,” Dư Bảo Nguyên lạnh mặt, giọng điệu cũng không dễ chịu, “Lại còn chạy tới làm thay bài tập cho con, viết văn cho con, anh không thấy hổ thẹn ư?”
Cố Phong thở dài: “Anh cũng không muốn.”
“Anh không muốn? Là sao vậy? Là con trai cầm dao ép anh phải viết sao?” Dư Bảo Nguyên đặt quyển vở lên bàn, trợn tròn mắt.
Cố Gia Duệ chu mỏ, lâu lâu lại ngước lên nhìn ba mình.
Cậu bé yêu ba nhiều lắm, vì ba làm rất nhiều món ngon cho cậu, đưa cậu đi chơi, dạy cho cậu rất nhiều thứ, cậu biết rằng ba cậu cũng yêu cậu.
Nhưng, đồng thời…… cậu cũng sợ nhất là ba mình tức giận.
Ba sẽ không tức giận vô cớ, chỉ thực sự tức giận lúc cậu hoặc daddy làm gì sai, chọc ba xù lông.
Cậu xuống ghế, đi tới bên người Dư Bảo Nguyên, nắm lấy tay Dư Bảo Nguyên: “Ba……”
Dư Bảo Nguyên thực sự rất tức giận về việc Cố Phong giúp Cố Gia Duệ làm bài tập về nhà, điều đó sẽ làm Cố Gia Duệ ỷ lại không thể tự mình nỗ lực học tập. Nhưng cậu không nổi giận với Cố Gia Duệ, cậu lại ngồi xổm xuống nhìn Cố Gia Duệ
“Duệ Duệ, con nói cho ba biết, tại sao lại để daddy làm thay bài tập cho con?”
“Con không biết làm,” Cố Gia Duệ thành thật thú nhận, “Hơn nữa đôi khi có nhiều bài tập về nhà, không biết sao ba phải gấp gáp, muốn con làm hết bài tập. Con không muốn làm, nên đưa qua cho daddy.”
Dư Bảo Nguyên nhíu mày, gật đầu.
Cậu đã hiểu.
Cậu sờ trán Cố Gia Duệ: “Duệ Duệ, nghe này, chuyện của con hãy tự mình chịu trách nhiệm. Còn con, con cũng là một cậu bé trưởng thành, lại để cho người khác làm giúp bài tập, có thấy được không?”
Cố Gia Duệ lắc đầu: “Không được.”
“Ba không yêu cầu con phải là đứa bé học giỏi nhất lớp, bởi vì ba muốn con có một tuổi thơ hạnh phúc, không muốn hạn chế quá nhiều và can thiệp vào thời gian của con”, Dư Bảo Nguyên nắm lấy lỗ tai Cố Gia Duệ. “Nhưng điều này không có nghĩa là con có thể lơ là việc học của mình. Con nên học những gì con cần học và hiểu những gì con cần hiểu, biết không?”
Cố Gia Duệ gật đầu: “Ba, con hiểu rồi.”
“Vậy thì……” Dư Bảo Nguyên cầm bài tập trên bàn lên, “Con muốn bây giờ phải giải quyết thế nào?”
Cố Gia Duệ suy nghĩ một chút, vẫn là nghiến răng nghiến lợi cầm lấy sách bài tập trong tay: “Con viết lại bài văn, sau này con sẽ tự viết bài văn của mình.”
Cuối cùng một nụ cười cũng xuất hiện trên khuôn mặt Dư Bảo Nguyên. Cậu sờ đầu Cố Gia Duệ: “Ngoan lắm.”
Cố Gia Duệ lại ngồi vào bàn học, cầm lấy một cục tẩy nhỏ, xoạt xoạt tẩy hết mấy chữ trên vở bài tập, sau đó đẩy cục tẩy sang một bên, bắt đầu nghĩ cách viết.
Cố Phong cho rằng Dư Bảo Nguyên đã bớt giận, lặng lẽ vươn tay nắm lấy tay Dư bảo Nguyên.
Dư bảo Nguyên vung tay hắn ra ngay lập tức.
Con trai còn nhỏ nên không muốn giận con, phải nói đạo lí, dạy bảo con.
Nhưng Cố Phong?
Miễn đi.
Đánh hắn không chết.
Dư Bảo Nguyên nhìn vào mắt Cố Phong, hừ một tiếng, “Anh thích viết lắm sao? Được rồi.”
Nói xong, cậu lấy ra một tờ giấy trắng trong tủ sách nhỏ của Cố Gia Duệ, cầm lấy cây bút, đập trước mặt Cố Phong: “Vậy thì viết đi, viết bản kiểm điểm, sau khi viết xong em sẽ kiểm tra xem đúng hay không. “
Cố Phong nhíu mày: “Kiểm điểm?”
“Anh không phải thích viết lắm sao,” Dư Bảo Nguyên khóe môi hơi cong lên, “Để anh phát huy khả năng ngôn ngữ của mình.”
“Vợ, em phạt anh là đúng, nhưng mà em xem anh……” Cố Phong cười khổ, “Anh viết thứ này, có chút……”
“Anh viết bản kiểm điểm thì thấy xấu hổ, tại sao khi viết văn cho học sinh tiểu học lại không thấy xấu hổ hả?” Dư Bảo Nguyên nhìn người bộ dạng kinh ngạc của người đàn ông này, trong lòng cảm thấy mình có chút xấu xa.
Cậu cầm tờ giấy trắng lên: “Cũng không sao cả nếu anh không viết, lần tới trong cuộc họp thường niên của công ty, em sẽ lên đọc cho mọi người nghe kiệt tác mới nhất của Chủ tịch Cố《Chuyến du xuân khó quên》.”
Cố Phong bị đe dọa, trở nên thành thật.
Hắn kéo lại tờ giấy trắng, ho khan: “Anh viết, anh viết.”
Một người đàn ông to lớn lại trông ngu ngốc, ngồi chung với con trai mình, cầm bút bắt đầu viết bản kiểm điểm.
Đến đêm, Cố Phong buộc Dư Bảo Nguyên làm xong việc yêu thích của mình, hôn vợ một cái, ôm lấy tắm rửa sạch sẽ, hai người nằm trên giường cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.
Cố Phong ôm người vào lòng, hỏi: “Em đã đọc bản kiểm điểm anh viết chưa?”
“Đọc rồi,” Dư Bảo Nguyên có chút mơ hồ, “Viết được đấy, văn phong sắc sảo, vừa nhìn là biết một người không tầm thường.”
“Em cứ chỉ trích anh đi,” Cố Phong đưa ngón tay vuốt ve sống mũi Dư Bảo Nguyên, “Anh biết lỗi rồi. Lần sau, anh sẽ không giúp nhóc con đó làm bài tập nữa.”
Dư Bảo Nguyên cười khúc khích, “Em vẫn cảm thấy, đời người đến cùng đều có tính chất của nó. Như Duệ Duệ của chúng ta ấy, aiz, em cảm thấy đứa trẻ này chắc chắn không an phận ngồi một chỗ đọc sách đâu.”
“Hửm?” Cố Phong lúc này mới tò mò, “Em nghĩ thế nào?
“Duệ Duệ không nhạy bén với việc học ở trường, nhưng anh có thể thấy, con trai rất giỏi hoạt động thể thao và giao tiếp xã hội. Chơi bóng rổ rất tốt, con trai còn theo anh tập sanda và đấu kiếm, đặc biệt mê mẩn. Ở trường còn có một nhóm bạn bè đi theo.” Dư Bảo Nguyên mở mắt, chui vào vòng tay của Cố Phong.
Cố Phong gật đầu: “Đúng vậy, Duệ Duệ đánh sanda đã rất ra dáng rồi, anh định thời gian tới mời một giáo viên chuyên nghiệp cho nhóc con, huấn luyện kỹ càng.”
“Còn em, em nghĩ kỹ rồi. Gia Duệ không thích học, không quan trọng, em chỉ cần con không bỏ học, thái độ nghiêm chỉnh nhất có thể, về chuyện thành tích thì tùy năng lực của con, em sẽ không quá khắt khe hay đưa ra thời hạn bắt con phải hoàn thành mọi thứ,” Dư Bảo Nguyên nói nhẹ, “Em chỉ hy vọng con trai có thể trở thành một người ưu tú, một người có thể thể hiện tài năng và sở thích của mình, có thể thích nghi với xã hội này, rèn luyện được phẩm chất tốt mỗi ngày. “
Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên trong vòng tay, biết rõ cậu đã lên kế hoạch cho Cố Gia Duệ.
Hắn cúi đầu hôn lên trán Dư Bảo Nguyên: “Anh biết em quan tâm đến Gia Duệ của chúng ta, anh đồng ý với ý kiến của em. Chúng ta hãy cùng chờ đợi, Gia Duệ sẽ là một người như thế nào trong tương lai.”
Dư Bảo Nguyên mỉm cười, cậu gần như có thể tưởng tượng được.
Một chàng trai thích chơi bóng rổ, nghịch ngợm, tính du côn, học hành không thể top đầu, nhưng may mắn là trời sinh năng động, sáng sủa và hướng ngoại, sẽ có rất nhiều người theo đuổi. Tính tình có thể ngông cuồng, nhưng con người không được xấu, có tinh thần trượng nghĩa, nhiệt huyết sôi trào.
Dư Bảo Nguyên nghĩ đến đó, liền ôm chặt Cố Phong: “Em rất mong chờ Duệ Duệ lớn lên như thế nào, rất muốn nhìn thấy, nhưng đồng thời…… em cũng không muốn thấy.”
Cố Phong nghe Dư Bảo Nguyên đưa ra nhận xét mâu thuẫn, không khỏi nhíu mày: “Tại sao?”
“Em muốn nhìn thấy Duệ Duệ lớn lên, nhìn thấy con trai từng bước trở nên ưu tú hơn”, Dư Bảo Nguyên thở dài, “Nhưng, em lại sợ. Bây giờ Duệ Duệ rất đáng yêu, hiện tại gia đình chúng ta cũng rất hạnh phúc, em lại luôn lo được lo mất, lo là tất cả những điều này sẽ vơi dần theo thời gian, luôn hy vọng thời gian có thể mãi dừng lại ở những khoảnh khắc đẹp nhất.”
Cố Phong nghe Dư Bảo Nguyên nói, tim đập loạn.
Hắn vỗ vỗ lưng Dư Bảo Nguyên, sau đó ngồi dậy mở một chiếc đèn nhỏ trên đầu giường.
Dư Bảo Nguyên dụi dụi mắt, có phần khó hiểu: “Tự nhiên anh bật đèn làm gì? Đi vệ sinh?”
“Không phải,” Cố Phong quay lưng lại, mở một ngăn kéo trong tủ đầu giường, lục lọi tìm kiếm một chút, cuối cùng tìm được một album ảnh, “Anh cho em xem một thứ.”
Nói xong, Cố Phong đặt cuốn album lên chăn, mở ra trước mặt hai người.
“Cái này……” Dư Bảo Nguyên khó hiểu.
“Đây là kỷ niệm gặp nhau của hai vợ chồng chúng ta,” Cố Phong cười nói, “Anh chỉ đơn giản là ghi lại tất cả những gì anh có thể nhớ được lại, khi có ảnh sẽ dán vào, em xem.”
Dư Bảo Nguyên nhìn thấy, ghi chép đầu tiên là khi cậu và Cố Phong lần đầu tiên nói chuyện với nhau.
Sau đó lật tiếp, rất nhiều thứ trong trí nhớ bắt đầu hiện lên.
Bọn họ dần dần tới gần, Dư Bảo Nguyên chủ động theo đuổi, nụ hôn đầu của họ, đêm đầu tiên……
Mọi thứ sau đó dần trở nên phức tạp hơn, những lần đón năm mới, sinh nhật trong lạnh lẽo, những người trở thành rào cản ràng buộc tình cảm của họ, Trần Lập Ninh, Cố Oánh……
Sau đó cậu sinh ra Duệ Duệ, giữa hai người như có sợ dây vô hình từ từ hợp lại, mãi đến hôm nay, ân ái như vậy, vô cùng ngọt ngào.
Dư Bảo Nguyên càng xem càng thấy thú vị, cười nói: “Sao anh nghĩ ra cái này?”
“Có nhiều kỷ niệm đáng nhớ mà,” Cố Phong mỉm cười hôn Dư Bảo Nguyên, sau đó ôm Dư Bảo Nguyên, “Cho em xem cái này, là muốn nói với em. Em nghĩ xem, nếu như lúc trước, anh và em lần đầu tiên hôn nhau, em có thể nghĩ khoảnh khắc của nụ hôn đầu tiên chính là khoảnh khắc đẹp nhất, rồi sau này khi chúng ta lên giường, em có thể thấy đêm chúng ta chung chăn gối là hạnh phúc mĩ mãn.”
Hắn chỉ vào từng sự kiện mội được ghi lại trong album, “Đây là lần đầu tiên hôn Duệ Duệ của chúng ta, em có thể cảm thấy rất hạnh phúc, muốn dừng lại ở khoảnh khắc đó. Khi chúng ta kết hôn, em cũng cảm thấy mình hạnh phúc. Cho nên anh thực sự muốn lưu giữ những khoảnh khắc đó.”
Vừa nói, hắn vừa quay người, đối diện với Dư Bảo Nguyên: “Bảo bối, anh thực ra chỉ muốn nói với em rằng, cuộc sống còn rất nhiều điều tốt đẹp, không cần phải lo nghĩ liệu sự tốt đẹp này có trở nên mai một hay không, bởi vì mỗi một khắc trong tương lai, sẽ có những bất ngờ và tuyệt vời mà em không thể ngờ tới. “
Dư Bảo Nguyên khẽ cười: “Được, em hiểu rồi.”
“Vợ à, lo lắng của em về tương lai là hoàn toàn không cần thiết, bây giờ Duệ Duệ có nét đáng yêu của hiện tại, còn tương lai Duệ Duệ có nét đáng yêu của tương lai, đúng không?” Cố Phong ôm Dư Bảo Nguyên vào lòng, “Anh tin tất cả đều là điều tốt, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy. “
“Hiện tại cũng vậy và tương lai cũng vậy,” Dư Bảo Nguyên lẩm bẩm lặp lại, trên mặt nở một nụ cười trấn an, “Em cũng tin là vậy.”