Mưa rơi tán loạn.
Phố xá người người chạy vội tìm chỗ trú, xa xa ngửi thấy mùi khói nhà ai đốt lửa. Lập Thanh đang bối rối dùng chăn ấm, túi nước nóng quấn quanh người Văn Long.
Hứng gió lạnh đêm đó xong người như phát lửa, Lập Thanh đã cố không để lòng không loạn nhưng đến nửa đêm người y vẫn sốt cao, ho sụ. Hắn sốt ruột không cười nổi nữa, chẳng thể chợp mắt nghỉ ngơi dù một chút.
Trong lúc hôn mê Văn Long luôn nghe ai đó gọi tên mình, người uể oải chẳng thể nào mở mắt. Tiếng mưa rơi khiến người y chốn nào, kí ức cũ chảy xuôi theo tiếng mưa tìm đến. Y nhớ đến mặt hồ lạnh băng trên đỉnh núi, nhớ đến những lần phạm lỗi bị sư phụ phạt quỳ, nhớ đến lòng người ấm lạnh và cả những thất bại thương vong.
Văn Long chỉ là một bông sen thôi, không biết từ bao giờ biết nhớ nhung đau đớn. Trong khoảng không thênh thang lặng ngụp y bỗng muốn chạy đến bên hắn, ôm vào lòng. Những đấu tranh trong y không ngừng bùng lên, nếu không nói ra sợ là chẳng có cơ hội nữa. Y muốn nói với hắn những lời tận sâu đáy lòng, nói rằng Văn Long sinh ra đã chết, còn y chỉ là hóa kiếp tìm đến, nương tựa nhân gian này hoàn thành sứ mệnh mà thôi.
Trái tim Văn Long bùng lên xúc cảm cháy rực, không biết ngủ vao lâu thấy lồng ngực nặng nề, nửa tỉnh nửa mê, bị người ta ôm chặt nơi thái dương thêm ướt mồ hôi. Cảm giác này rất quen, y dần thả lỏng.
Lập Thanh áp tay lên mặt y dỗ dành, tha thiết gọi tên: “Ca ca, ca ca.”
Hơi thở y đứt đoạn, muốn an ủi hắn nhưng không biết cất lời làm sao.
Mấy ngày trời Lập Thanh không ngủ nổi, trằn trọc chăm nom Văn Long. Không hiểu sao đại phu nói chỉ là bệnh vặt, hắn vẫn không thấy y hạ sốt. Nói mớ ngày càng nhiều, không thể minh mẫn, đút cái gì cũng nôn.
Lập Thanh đành ôm người sưởi ấm, để y vùi đầu trong lòng ngực hắn, tìm mọi cách xoa dịu. Lưng y được hắn xoa đến hơi nóng lên, không còn cảm thấy nghẹn ứ nặng nề, thều thào lên tiếng: “Lập Thanh.”
“Gọi A Thanh đi.” Giọng hắn khản đặc đang gật gù sắp ngủ bỗng giật mình tỉnh, vén mái tóc ướt dính trên trán y.
Gò má Văn Long tái nhợt nỉ non gì đó, Lập Thanh hôn nhẹ: “Dưỡng sức đi, đến khi ca ca khỏe nói gì ta cũng nghe.”
Đợi Văn Long ngủ sâu, Lập Thanh ngồi dậy nhìn ra sắc trời.
Hoa sen trắng nằm trong bình cổ thấp mà Văn Long giấu giếng sâu, có thể đó là chân thân của y. Hắn sờ mạch ở cổ tay hơi mâu thuẫn, thân thể của y không tiếp thuốc có thể vì thân thể phàm trần quá yếu, nếu hắn nhỏ Huỳnh Nhưỡng vào trong nước.
Đây chỉ một ý nghĩ, hắn vô tình biết được Văn Long có chút bất thường từ sáu năm trước. Khi đó hắn cũng lười quan tâm, y là ai đâu quan trọng. Hắn chỉ muốn yên tĩnh, muốn mẫu thân hắn sống tốt. Hắn chưa từng điều tra ngọn nguồn, không biết nước nuôi dưỡng thân sen kia từ đâu đến, lỡ như xung khắc với Huỳnh Dưỡng thì nguy.
Những thứ thuộc về tiên pháp đều thuần khiết không thể nhiễm tạp chất. Lập Thanh như bị lửa đốt, vội vã ngồi dậy giăng kết giới cử người canh chừng.
Hắn phải tìm hiểu hoa sen dưới giếng một phen.
**
Màn đêm đã buông, gió nhẹ trời ấm trăng sáng.
Nhiếp Trạch Dương thảnh thơi đón gió, nghe loáng thoáng sắp có người trên thuyền đốt pháo hoa. Hai người họ vào mộng cốt yếu là tìm một hoa khói. Hoa khói hay còn gọi là mộng sinh, không có gốc rễ, những lúc nở hoa không vào dịp hỷ sự cũng là tang tóc. Nó bắt nguồn từ những hỉ nộ ái ố của nhân gian, vô hình vô dạng với những kẻ không có duyên.
Nhiếp Trạch Dương cần nó chữa mạng mình, kéo dài tuổi thọ.
Lục Khuynh Tâm mới tắm xong đang dựa lan can lau tóc, bên cạnh đang đốt bếp lò nhỏ hâm rượu. Hơi liếc nhìn người đang ngắm trăng, môi nhẹ nhàng nhếch lên mãn nguyện.
Y như cảm nhận được ai đó đang nhìn liền quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng chạm nhau. Đúng lúc chân trời vang lên tiếng rít, ánh sáng sau lưng rực rỡ bay thẳng lên trời rồi nở bung. Hoa nở giữa trời mây, từng chùm nở rộ rồi tan biến, thuyền vẫn đi chầm chậm tiến sâu vào trong ánh sáng diễm lệ.
Nhiếp Trạch Dương ngẩng đầu nhìn trời, tóc bay trong gió. Tất cả ánh sao đều mờ nhạt, con đường phía trước mơ hồ nhưng họ nhất định nắm tay nhau đi mãi.
“Đồ ăn lên rồi hay là đánh một ván cờ đi.”
Y nhớ đến khi đó lừa hắn chơi cờ trong nhà Giả Lưu Hành, hơi sợ bị trả thù: “Đệ chơi không giỏi, tính ra nói về đánh cờ Thành Kính có thể coi là quốc thủ rồi, lần trước còn đánh thắng cả Điền Duẫn.”
“Thành Kính bây giờ bận đến không thấy bóng dáng đâu cả, cứ như ma vậy đi không thấy hình về không thấy bóng. Vừa nghe tiếng ở ngoài ngõ, tìm đến nơi đã không thấy rồi.”
“Thành Kính theo Hoàng Tuyên đi khắp nơi hành y, bận rộn quá mà. Thế cũng tốt hành y còn hơn tra án, chúng ta ở trong mộng giao trận lại cho ngũ ca, cũng an tâm.”
Khóe miệng Lục Khuynh Tâm co giật, ý đệ là giao cho Thành Kính sẽ hư bột hư đường đó hả? Ừm ta cũng thấy vậy!
Ánh sao lốm đốm.
Những người hai bên bờ đang rải bước trong bóng tối, Nhiếp Trạch Dương đặt cằm trên vai hắn: “Lạ thật, kí ức đáng lẽ như đèn kéo quân mới đúng, hai người họ cứ dừng tại đây. Lẽ nào mộng ảo đêm đó có vấn đề.”
Nửa người Lục Khuynh Tâm bị y đè lấy hơi ấm bủa quanh, hơi nghiền ngẫm: “Ban đầu chỉ nghĩ là sư phụ đến thăm đệ tử của mình. Nhưng người cứ sốt cao không hạ, đúng là có chút kỳ quái.” Nói xong hắn lập tức đưa tay nhéo má y: “Đã nói là hôm nay không bàn việc này nữa mà.”
Họ giao hẹn hôm nay lên thuyền ngắm trăng, vừa rồi hắn đã cõng y từ tửu lâu sang thành này, đạp ánh trăng cùng bóng tối tịch mịch, qua muôn nẻo đường đến nơi chỉ có hai người. Ở cạnh hắn y tự tại, thoải mái, và luôn thấy thanh tĩnh yên bình.
Trên thuyền này chỉ có họ, tự mình rẽ lối tìm hương trong đêm. Y gối đầu trên chân hắn nhấm nháp hương rượu còn lưu trong miệng. Lục Khuynh Tâm nhìn gò má y đỏ ửng, hơi cao hứng: “Là ai dạy đệ thành một kẻ nghiện rượu đấy.”
Lúc trước Trạch Dương uống một ngụm đã say rồi, tuy nhiên lại cực kỳ thích ủ rượu. Đại ca nói trong nhà không ai có thể vượt qua đệ ấy về khoản này, hắn không dám đánh giá. Vì cảm thấy đệ ấy làm gì cũng tuyệt vời hết.
“Là Giang Khách đó, nói chuyện với hắn mà không uống e là sẽ tức chết mất, người đã không thông minh còn thích dài dòng, mệt chết.”
Lục Khuynh Tâm hơi dừng lại: “Đỗ Nhược…”
Ý cười trên môi y nhợt nhạt: “Cũng ổn, lần trước đến còn thấy đang vui vẻ thả diều.”
Lục Khuynh Tâm nhìn giây lát bỗng cúi xuống hôn, hôn đến người bên dưới thở hổn hển. Ánh mắt gần trong gang tấc, không nhìn rõ nhưng biết có nhau nơi đáy mắt. Lục Khuynh Tâm buông người ta, đỡ người ngồi dựa gối mềm.
Hôm nay họ ở trên thuyền, chăn đệm ấm áp ngắm sao xuyên đêm. Y bị hắn hôn ngấu nghiến lần nữa, gối mềm đặt bên mạn thuyền, y bị ép dựa vào. Thuyền lững lờ trôi bị sóng vỗ dập dềnh, càng làm y thấy lênh đênh.
Lục Khuynh Tâm vùi đầu nơi hõm cổ, nơi nào bị hôn đều nóng bừng.
Hai người dính sát không một khe hở, y mơ màng ngửa cổ đón ánh trăng. Nơi bắp đùi cọ nhau tỏa nhiệt, hơi hơi phát run.
Y níu áo hắn ngực phập phồng: “Không… không được, đang ở ngoài trời mà.”
Hắn xem như không nghe, hôn sâu xuống dưới, kéo vạt áo trên người y lỏng dần. Đây là người hắn che chở trăm bề, sợ một khi buông ta sẽ không sẽ không bao giờ tìm lại được.
Lục Khuynh Tâm dụi mặt cọ má y: “Ngoài trời thì sao, thuyền tiến vào phía rừng sâu vắng vẻ. Chẳng ai để ý đến chúng ta đâu!”
Hai chân y bị giữ bên hông hắn, hơi động đậy, bốn bề yên ắng nhưng y có cảm giác muôn ngàn ánh mắt đang nhìn về phía mình. Cổ họng cố nén tiếng rên rỉ, chống tay lên ngực hắn: “Đừng làm càn!”
“Thích làm càn đấy!”
Tư vị kích thích ngọt ngào, y mãi là ánh dương của hắn. Trong hơi nước trên sông thẩm thấu, hắn vẫn còn lo sợ ác mộng tăm tối kia trở lại, quý trọng từng giây phút, cùng y dang cánh bay lượn trên vòm trời.
Hắn thâm tình tựa biển ghì chặt y trong vòng tay, trêu ghẹo bên tóc mai. Y càng lúc càng không chống đỡ được để hắn trắng trợn bỡn cợt, thì thầm gọi tên: “Đang nghĩ gì thế, dám phân tâm à?”
Sau đó lại làm y thở không ra hơi.
***
“Thoải mái hơn chưa?”
“Đỡ hơn rồi.” Văn Long đỡ trán thấy người dính dính đầy mồ hôi.
Lập Thanh nằm sát bên cạnh nhìn đôi mắt đẫm sương, vẫn còn chút mơ hồ chưa hồi tỉnh, xót xa: “Ta lấy canh cho ca ca uống một bát.”
Y không muốn nhưng thấy hắn vì lo âu mà mệt mỏi, đành kiên cường chống đỡ: “Nhiều một chút, ta sẽ mau khỏe thôi.”
Lập Thanh vỗ má y, dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn một cái rồi mới đi. Ăn xong, hắn vui vẻ xán lại, thổi hơi bên tai: “Cho ta ôm ngủ một lát.”
Hắn ngủ đến tận hôm sau, khi tỉnh thấy y dựa gối mềm đọc sách ở bên cạnh. Hai người vẫn đắp một chiếc chăn, thấy hắn tỉnh y liền cười. Hắn ngồi dậy gối đầu trên vai y: “Sách ta tìm thế nào?”
“Tốt lắm, không ngờ đệ biết rõ sở thích của ta đến vậy.”
“Ta cũng không ngờ.” Nói rồi lại phả cổ y hơi nóng: “Ca ca hôn mê gần mười ngày rồi đấy, ta mệt bở hơi tai cần được bù đắp.”
Người y chỉ hơi khá hơn, nghe hắn gọi bỗng nhớ những lời mình muốn nói. Vừa nghĩ tới lại như có cái gì đang vỡ, những khoảng trống mông lung hiện ra. Văn Long vỗ trán cảm nhận rõ mình đã quên cái gì đó, có thể gì chứ?
Hắn tưởng y đọc sách lâu đau đầu, liền đỡ người nằm xuống. Ôn nhuận hôn lên má: “Nghỉ ngơi thêm đi, số sách này từ từ đọc cũng được.”
Y cũng cười dịu dàng đáp lại, che giấu chút bất an trong tâm. Có thể là vẫn còn mệt nên không nhớ thôi, khi sức khỏe khá hơn một chút nghĩ tới cũng chẳng muộn.