Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 37



Tống Lê tay chân nhanh nhẹn, bắt đầu xếp chén đũa, đem tất cả đồ vật cần thiết đều lấy ra tới.

Buổi sáng hôm nay, Tống Lê mang ra đây có bó kho, canh xương bò hầm, mấy món này thật sự là quá thơm, cô không cần hét tò chào bán, mọi thứ mới được bày ra vài phút, liền đã có người đi đến hỏi : “Đây là món gì?”

Tống Lê cười nói: “Canh trứng gà, mì trộn thịt bò, đây là một phần ăn, tám mao tiền một phần.”

Người hỏi liền trừng mắt: “Tám mao tiền một phần? Cô sao không đi cướp lấy!”

Tống Lê cười cười, cũng không phản bác, liền ở ngay lúc này, một nam nhân bỗng nhiên kích động xông lên: “Bà chủ, cuối cùng cô cũng ra. Lần trước tôi có mua hoành thánh của cô, cô có nhớ không? Vợ tôi mang thai, nôn nghén đến lợi hại, cả ngày đều không ăn được cái gì vào bụng. Lần trước cô ấy ăn hoành thành của cô, từ đó cô ấy tốt lên không ít. Nhưng mấy ngày nay, lại bị nôn nghén trở lại. Cả ngày cô ấy giục tôi đi tìm cô mua. Tôi cũng không nhà cô ở đâu, hôm nay cô bán hoành thánh nữa sao? Hoặc là cô cho tôi xin địa chỉ, tôi lại đến trong nhà cô mua cũng được!”
Hắn một hơi nói một chuỗi dài, nhìn bộ dáng chính là rất chân thành chờ mong, Tống Lê cười nói: “Nếu tôi không ra đây bày quán, chính là hôm đó tôi sẽ không làm món gì có thể bán cả. Như vậy đi, hôm nay anh mua trước một phần bữa sáng mang về cho cô ấy ăn thử xem sao?”

Nam nhân do dự một chút, cuối cùng nói: “Vợ tôi lại không thích canh trứng gà… thôi được, tôi mua một phần thử xem!”

Hắn lập tức móc tiền ra, mua một phần canh trứng gà cùng một phần mì trộn thịt bò, rồi bước nhanh cầm hộp đồ ăn về nhà. Khi vừa vào cửa, vợ hắn còn đang nôn khan đâu. Nam nhân đau lòng, bước đến bên vợ : “Vợ, hôm nay anh mua một chén canh trứng gà…”
Người phụ nữ mang thai vàng cả mặt lên tiếng mắng hắn : “Tôi ghét nhất uống canh trứng gà anh không biết sao?”

“Trứng gà có dinh dưỡng…… Em uống một ngụm thử xem, nếu là không thích liền để lại anh uống, em ăn mì trộn cũng được.”

Người phụ nữ mang thai lau lau nước mắt, cố gắng uống lên một ngụm nhỏ canh trứng gà. Rồi sau đó, cô ấy trừng mắt, dùng cái muỗng quấy cả bát canh lên : “Đây là canh trứng gà? Uống lên không giống canh trứng gà mọi khi a! Uống ngon”.

Cô ấy vừa mới tưởng mình lại phải nôn ra thì cảm giác được hình như không còn nữa. Liền như vậy, cô ấy một ngụm một ngụm uống lên hơn nửa chén canh, món mì trộn kia cũng ăn được mấy miếng. Nam nhân cao hứng chỉ thiếu nhảy dựng lên!

Hắn ôm cô ấy cười: “Vợ à, đồ ăn nhà này em thích ăn như vậy, sau này mỗi ngày anh đều đi mua!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.