Ta Ở Nhân Gian Lượm Được Một Vị Phu Quân

Chương 37: Cược một ván đi



Mặc Thần Vũ cười cợt, lấy táo trên bàn cho lên miệng, lộ bộ nanh sắc nhọn mà cắn xuống một miếng, rồi vẫn cái điệu cười cợt nói tiếp:

“E là các vị không phải đến sai nơi đâu. Đúng nơi rồi. Chỗ ta có nguời ngài cần tìm nhưng mà người đó có muốn rời đi hay không thì ta không quyết được.’

Vừa nói dứt câu, dưới hồ nước phía bên ngoài liền bay lên một cái lồng vàng lộng lẫy. Bên trong là Cẩn Ngôn đang hôn mê bất tỉnh. Giữa thác nước rộng lớn, ma chơi thắp đuốc lên đèn sáng rực một vùng, thế chỗ cho sự âm u trước đó.

Khung cảnh từ trong động đã được dịch chuyển ra phía ngoài theo dòng nước từ bao giờ. Chiếc lồng được treo lên giữa hồ nước lớn phía dưới thác nơi cố định những sợi xích vàng là chốn vô định, không thấy điểm kết.

Tống Trạch nhìn điệu cười vui vẻ Thần Vũ liền hiểu được vị này vốn là không muốn có ý định buông tha cho bọn họ rời đi nhanh chóng lên tiếng trước:

“Ngài cần gì ở chỗ chúng ta?”

Thần Vũ không biết từ bao giờ đã ngồi lên một bàn cược nhỏ nổi lên trên mặt nước ào ạt thác đổ xuống kia. Y đưa tay ý chỉ hai người ngồi xuống. Có lẽ là bệnh cũ tái phát, muốn cá cược cho thỏa thú vui.

Thần Vũ thấy Tống Trạch không biểu lộ gì liền nhìn y mà giải thích:

“Một vụ cá cược thôi. Chúng ta cá cược ba lần. Chợ Quỷ phía tây vốn nổi tiếng bởi những canh bạc sống còn mà. Ta thấy hai người có chút thú vị, ngồi xuống chúng ta cùng chơi một canh tài sửu đi. Nếu hai người thắng liền để ba người rời đi. Nếu ta thắng thì tên trong lồng đó phải để lại cho ta. Hai vị thấy thế nào?”

Tống Trạch nhìn vị Huyết trước mắt. Không biết phải làm sao ứng phó. Đưa một vị thần quan ra cược theo lẽ là không phải phép huống hồ người đó còn đang bất tỉnh.

Y đang không biết phải làm sao, liền có một giọng nói lướt qua tai y từ phía đằng sau:

“Ca ca, tin tưởng ta, sẽ thắng.”

Là Chiêu Quân đã dìu y đến chỗ bàn đá dưới hồ. Tống Trạch y không phải thuần khiết đến mức chưa động vào xúc sắc nhưng nếu để nói đến từng chải thật sự ngoại trừ lịch kiếp y còn thật sự không biết lắc nổi chúng tử tế.

Thần Vũ thấy biểu tình kia của Tống Trạch và Chiêu Quân cũng biết hai người đã đồng ý liền cao hứng mà hào phóng nói tiếp:

“Nhường hai vị mở đầu. Đặt tiểu hay đại?”

Tống Trạch nhìn Chiêu Quân bên cạnh, y cầm lấy xúc sắc.

Chiêu Quân nhìn y rồi lại nhìn Thần Vũ:

“Có thể lắc thử chứ?”

Thần Vũ cũng không keo kiệt, hào phóng mỉm cười gật đầu:

“Đươc, tùy hai người kiểm tra.”

Chiêu Quân nhìn Tống Trạch, ý nói y lắc thử xem tên này có giở trò gì hay không.

Tống Trạch lắc lắc xí ngầu rồi mở ra. Lần đầu là hai hai ba, tiểu.

Y mở xong liền nhìn Chiêu Quân, Chiêu Quân cũng như đáp lại mà gật đầu tỏ ý xúc sắc không có vấn đề.

“Vậy hai vị liền có thể cá cược rồi?”

Tống Trạch nhìn y, gật đầu biểu lộ đã sẵn sàng.

Thần Vũ ném quả táo ngổn ngang trên bàn nắm lấy xúc sắc liên tục lắc. Y lắc qua lắc lại, cao hứng mà dùng nội lực và quỷ khí ném xúc sắc lên cao, khinh công lên phía trên mà lắc xuống.

Y dùng tay xoay con lắc trong bát, đáp mình xuống mặt hồ, lại một lần nữa tung bát lên, lần này là đỡ bằng lưng. Bát vừa chạm xuống liền bị một lực nội công tung lên lần nữa. Thiên Vũ mỉm cười cao hứng mà nhẩy lên túm lấy con lắc,xoay một vòng mà đáp xuống trước bàn cược, đặt con lắc trên tay xuống bàn.

Y mỉm cười nhìn Tống Trạch mà hỏi:

“Ngài đoán tiểu hay đại?”

Tống Trạch nhìn một màn vừa rồi không khỏi được mở mang tầm mắt. Phía Nam trong bảng thần tiên có Quân tửu thương của Thần Quan Vũ Ảnh là tuyệt sắc thì Canh bạc lộ của phía Nam quỷ chính xác là một tuyệt tác không kém. Một người vì quân múa kiếm còn một người dùng bạc phong lưu. Thật sự là xứng danh một trong Ngũ cảnh và Tứ Sắc.

Nhìn bộ dáng cười cợt vô tư của Thần Vũ là Tống Trạch không khỏi có chút bối rồi. Y vốn không giỏi giang gì việc này liền hướng ánh mắt cầu cứu tới Chiêu Quân. Chiêu Quân đứng bên cạnh y nhìn thấy một màn kia liền đoán được bên trong tên này đã dở trò. Thực chất muốn tên tiểu thần tiên kia ở lại đến thế?

Trong lần tung lên thứ hai liên dùng thuật triệu hoán mà thao túng các con lắc để thay đổi điểm số.

Thần Vũ nhìn Chiêu Quân, y biết vị huyết vương này đã nhìn thấy chiêu trò của y nhưng lại không vạch trần liền cao hứng mà nắm chắc phần thắng vòng này.

Tống Trạch y trời sinh may mắn nhưng với việc mong muốn sử dụng sự may mắn này dành cho mình thì là lần đầu tiên y có.

Y quay đầu nhìn Chiêu Quân đang đứng bên cạnh mình. Chiêu Quân cũng dịu dàng nhìn y mà mìm cười cùng gật đầu nhẹ nhàng như tiếp thêm động lực cho y chọn.

Tống Trạch rời tầm mắt nhìn về phía Thần Vũ mạnh dạn đoán xuống:

“Ta đoán tiểu.”

Thần Vũ nghe vậy mặt có chút biến sắc thoáng quan, trên môi có vài khắc giứt nụ cười nhưng nhanh chóng đã lấy lại được phong thái ung dung:

“Vị tiên nhân này chắc chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.