Như Tiểu Lam trợn tròn đôi mắt.
Lại là cái con chồn trắng kia! Rốt cuộc là nó muốn như thế nào, tại sao cứ đuổi theo nàng không chịu buông tha?
Bởi vì trên đùi bị dải lụa buộc lại, Như Tiểu Lam căn bản là không chạy trốn được, đành phải chui cả người vào trong chăn.
Lều trại vô cùng im ắng, đến nửa ngày cũng không nghe thấy được một chút động tĩnh gì.
Như Tiểu Lam nhịn không được vươn đầu ra nhìn trộm tình hình bên ngoài.
Đột nhiên một cái mồm rộng với đầy những chiếc răng bén nhọn hiện lên ở trước mặt nàng, dọa cho lông trên người nàng đều dựng hết cả lên.
Móng vuốt của chồn trắng chụp tới, đánh cho nàng mắt bay đầy sao.
Sau cổ tê rần, ngay sau đó cả thân thể đều bị kéo ra khỏi ổ chăn.
Chồn trắng kéo Như Tiểu Lam nhảy xuống giường, bởi vì trên đùi nàng bị dải lụa buộc lại, cho nên nó không thể đem nàng kéo ra bên ngoài được, cuối cùng nó đành phải bỏ Như Tiểu Lam ra, rồi quay đầu lại đi cắn dải lụa kia.
Như Tiểu Lam an tĩnh cuộn tròn ở một bên, giống như hoàn toàn mất đi sức chống cự.
Ở thời điểm chồn trắng thuận lợi cắn đứt dải lụa, Như Tiểu Lam đột nhiên nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy lên trên cái bàn.
Trên mặt bàn có để một ấm trà, kích thước của nó vừa lúc so với thân thể nàng lớn hơn một chút, nhưng miệng ấm lại rất hẹp.
Vốn dĩ với thân thể của nàng thì tuyệt đối sẽ không qua được miệng ấm, nhưng trong thời khắc sinh tử, nàng cũng không biết bản thân đã là lấy sức lực ở đâu ra, cố gắng hết sức chui vào bên trong.
Chờ đến thời điểm chồn trắng chạy lên đây, thì nàng đã thành công đem toàn bộ thân thể chui vào trong ấm trà.
Ấm trà bị chồn trắng đụng ngã, lộc cộc lộc cộc lăn xuống trên mặt đất, bất quá cuối cùng cái ấm vẫn không bị vỡ.
Như Tiểu Lam mừng thầm trong lòng.
Hình thể chồn trắng so ra lớn hơn nàng, móng vuốt căn bản là với không tới trong ấm được, nó vẫn cứ không ngừng nắm lấy miệng ấm trà.
“Tiểu bạch, có bản lĩnh thì vào đây đi.” Như Tiểu Lam cảm thấy vô cùng đắc ý.
Chồn trắng đi qua đi lại xung quanh ấm trà, trong cổ họng phát ra thanh âm uy hiếp.
Ấm trà bị nó lăn tới lăn lui, dần dần, Như Tiểu Lam có cảm giác như bị say xe.
Mau dừng lại, ta muốn nôn ra……
Đúng lúc này, bên ngoài lều trại truyền đến thanh âm của binh lính: “Có người nhìn thấy linh thú chạy trốn vào trong cái lều này, thỉnh nhường đường cho, chúng ta đang phụng mệnh điều tra.”
Như Tiểu Lam nghe thấy thanh âm của Huyền Ngọc, tựa hồ là muốn ngăn cản đám binh lính kia.
Bất quá đến cuối cùng, những người đó vẫn vọt vào được.
Chồn trắng thấy thế liền vứt bỏ ấm trà, “vèo” một cái chui ra ngoài.
“Nó ở đó!” Có người kêu lên sợ hãi.
Chồn trắng chạy xuyên qua dưới chân binh lính.
“Không phải là…”
Huyền Ngọc tiến vào thấy cảnh tượng ở trong lều trại thì ngay lập tức kinh sợ.
Buổi sáng khi thế tử rời đi đã dặn dò hắn phải bảo vệ cho con mèo hương kia vậy mà bây giờ lại không thấy nó đâu, bất quá hiện nay còn có nhiều binh lính đang ở đây nên hắn không thể để lộ ra quá nhiều điểm khác thường.
Bởi vì con mèo hương kia là cống phẩm tiến cống, đáng lẽ ra bọn họ phải đem nó giao ra.
Nhưng mà nó lại có thể khắc chế cổ độc ở trong người thế tử, thế nên dù có phạm phải tội khi quân, thì hắn cũng sẽ không đem việc này nói ra ngoài.
Binh lính tìm kiếm khắp nơi.
Như Tiểu Lam trốn ở trong ấm trà, đều bị những người đó đi qua đi lại đá phải, khiến cho ấm trà không ngừng lăn qua lăn lại.
Nàng ôm đầu cảm giác choáng váng, trong lòng không ngừng khẩn cầu những người này mau rời đi.
“Ai cho các ngươi vào đây.” Ngoài cửa truyền đến một giọng nam lạnh lùng.
“Thiếu Khanh đại nhân.” Thống lĩnh binh lính đi lên hành lễ, “Ta đang phụng mệnh đi tra xét tung tích của linh thú trốn thoát.”
Ánh mắt sắc bén của Thanh Mặc Nhan đảo quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng ở dải lụa buộc trên mép giường đang lặng yên rơi trên mặt đất, lông mày hắn chợt nhíu chặt lại.
“Đây là ý chỉ của Hoàng Thượng?” Thanh Mặc Nhan hỏi.
“Là ý chỉ của thái tử điện hạ.” Người nọ giải thích.
Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng: “Tất cả đều đi ra ngoài.”
“Nhưng mà…”
“Đi ra ngoài!” Sắc mặt Thanh Mặc Nhan lạnh lại: “Nơi ở của quan tứ phẩm không có thánh chỉ là không được vào, quy củ này chẳng lẽ các ngươi không hiểu sao?”
Một binh lính thấy thế thì trộm lôi kéo thống lĩnh của bọn họ.
“Một khi đã như vậy…ta không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi nữa.” Đầu óc bọn lính rối tinh rối mù đi ra ngoài.
Thanh Mặc Nhan liếc mắt một cái nhìn Huyền Ngọc đang đứng bên cạnh.
Mặt Huyền Ngọc liền đỏ lên: “Đều là lỗi của thuộc hạ…không ngăn cản được bọn họ…”
“Đi ra ngoài.” Thanh Mặc
Nhan hiển nhiên không có thời gian đi sinh khí với hắn.
Huyền Ngọc ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài.
Đợi đến khi ở trong chỉ còn mỗi mình Thanh Mặc Nhan, hắn mới đi đến đem nửa dải lụa đang bị rơi trên mặt đất nhặt lên.
Trên mặt lụa có dấu vết bị gặm cắn, nhưng mà việc này tuyệt đối không phải là do vật nhỏ mới có mấy cái răng sữa kia có thể làm ra được.
“Vật nhỏ, ra đây.” Thanh Mặc Nhan thấp giọng gọi.