Thanh Mặc Nhan mặt không biểu tình, ngữ khí lạnh nhạt, giống như những người ở trước mắt này đều là những người xa lạ không có một chút liên quan.
Liên cô nương quỳ trên mặt đất cùng với đám nha hoàn, sợ hãi tuôn ra một trận mồ hôi lạnh.
Thanh Mặc Nhan rất ít khi hồi phủ, nhưng bất quá ngày thường hắn đối xử với các nàng đều rất khoan dung, tình cảnh lửa giận ngập trời như thế này vẫn là lần đầu tiên xảy ra.
Liên cô nương thấp giọng nức nở, những nha hoàn đi theo nàng cũng khóc sướt mướt theo, toàn bộ không gian đều tràn ngập một mảnh không khí áp lực.
“Ngao ô ngao ô!” Con chó trông cửa bị buộc lại bằng dây thừng, nó kẹp chặt cái đuôi lại miệng thì kêu rên, móng vuốt không ngừng cào lên trên mặt đất.
Như Tiểu Lam nhô đầu ra khỏi lồng ngực Thanh Mặc Nhan, kêu “chít chít” hai tiếng.
Thanh Mặc Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Chít chít chít!” Như Tiểu Lam sợ hắn không hiểu ý của mình, liền liều mạng huy động hai chân trước, chỉ liên tục về phía con chó kia.
“Ngươi muốn ta tha cho nó?” Ngay cả Thanh Mặc Nhan cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, hắn có thể hiểu được ý tứ muốn biểu đạt của vật nhỏ này.
Mèo con lập tức dùng sức gật gật đầu.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn con chó kia.
Bình thường chó trông cửa cũng không phải là chủng loại ưu tú gì, thấy ánh mắt hắn nhìn qua, con chó kia dùng hết sức lực làm ra một bộ dạng lấy lòng, kích động đến nỗi nước mắt nước mũi đều tuôn ra.
Thanh Mặc Nhan mang theo gương mặt ghét bỏ.
Thừa dịp hắn tắm rửa để chạy ra đây chơi, thiếu chút nữa làm mất mạng nhỏ không nói, hiện tại lại còn dám làm ra bộ dạng rộng lượng.
Phải biết rằng vừa rồi chỉ cần kém một bước nữa thôi là cổ độc trên người hắn sẽ phát tác, nếu trước khi trời tối không tìm được nó về, thì hắn sẽ lại ngã xuống đất không dậy nổi, hai mắt sung huyết…
“Chít chít.” Như Tiểu Lam thấy sắc mặt của hắn không được tốt, liền ngẩng đầu lên lấy lòng, ở trên người hắn cọ cọ.
Thấy hắn vẫn tức giận không chịu để ý đến nàng, nàng ngay lập tức vươn đầu lưỡi ra…liếm một chút lên mặt hắn.
Thân mình Thanh Mặc Nhan cứng đờ lại, chậm rãi cúi đầu xuống.
Như Tiểu Lam nhắm chặt hai mắt, dù phải dùng bất cứ giá nào, nàng cũng phải lấy lòng được hắn.
Lại liếm!
Ách? Vì sao xúc cảm ở như đầu lưỡi lại có cảm giác không đúng?
Nàng mở mắt ra.
Thanh Mặc Nhan đang trừng to mắt nhìn nàng, đầu lưỡi nàng chuẩn xác liếm qua bờ môi cùng cái mũi của hắn.
Trên mặt hắn một mảnh ẩm ướt.
Ta phi phi phi phi!
Như Tiểu Lam hoàn toàn bị rơi vào trạng thái cứng đờ.
Đuôi lông mày Thanh Mặc Nhan không khỏi hơi nhíu lại, tựa hồ có một cảm xúc không rõ ràng nào đó đang làm loạn ở trong lòng hắn.
Tất cả hạ nhân xung quanh đều cúi thấp đầu.
Xem ra con mèo hoang này sẽ lành ít dữ nhiều đi? Dù cho thế tử có sủng nó, nhưng nó lại dám đi liếm môi thế tử, này không phải là đi tìm chết sao?
Trầm mặc một lúc lâu, Thanh Mặc Nhan từ trong ống tay áo rút ra một cái khăn, ưu nhã mà tự lau mặt chính mình.
“Lần sau còn để cho nó bắt nạt thì đừng trách không có ai giúp ngươi.” Hắn nhàn nhạt nói, cũng sai người đi thả con chó kia ra.
Con chó kia quỳ rạp trên mặt đất, cái đuôi không còn sức như sắp rơi xuống.
Liên cô nương thấy Thanh Mặc Nhan muốn đi, vội vàng gục đầu xuống cầu xin: “Thế tử khai ân, nô tỳ không biết nó là sủng vật của ngài, còn tưởng là dã súc sinh từ bên ngoài chạy vào…”
Như Tiểu Lam nghe thấy lời này thì vô cùng tức giận.
Ngươi mới là súc sinh! Cả nhà ngươi đều là súc sinh!
Liên cô nương thấy mèo hương không ngừng kêu chít chít về phía nàng, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc chờ đợi.
Vừa rồi thứ động vật kia cũng là kêu vài tiếng đối với thế tử, thế tử liền tha cho con chó…
Chính vào lúc này, bước chân Thanh Mặc Nhan không có một chú ngập ngừng, trực tiếp ôm mèo hương đi qua trước mặt nàng.
Quản gia lúc này đã dẫn người chạy đến, vội vàng liêm phong vườn, cũng kiểm kê nhân số nha hoàn.
Liên cô nương ngây ngốc quỳ trên mặt đất, dù có thế nào cũng không dám tin tất cả là sự thật.
Phải biết rằng lúc trước chính hầu gia đã đưa nàng đến đây để làm nha hoàn thông phòng cho thế tử.
Nhưng ai biết được từ trước đến nay thế tử chưa một lần gọi nàng qua hầu hạ, từ sau khi hắn mười lăm tuổi, đã mệnh lệnh cho nàng phải dọn đến ở đây, liền ngay cả đến cửa của thư phòng cũng không cho nàng được phép đến gần.
“Ta muốn gặp hầu gia!” Liên cô nương khóc lóc không ngừng nói: “Ta là người do hầu gia đưa đến, các ngươi không thể mang ta bán đi…”
Quản gia cũng biết thân phận của Liên cô nương, cho nên đành tự mình đến thư phòng bên kia dò hỏi.
Kết quả là Huyền Ngọc đi ra truyền lời: “Thế tử nói, mặc kệ trước kia nàng ta là người của ai, chỉ cần đã vào vườn này, thì phải theo quy củ mà làm.”