Rõ như ban ngày, đôi uyên ương nam kia đã nghịch nước.
Ngay lúc này, đôi uyên ương đó đang ở trong nhà vệ sinh thay quần áo. Cũng may bây giờ đang là mùa hè nên có thể mặc áo ngắn tay và quần đùi. Chiếc áo ngắn tay được bọn Hứa Hồng Phi mua ở cửa hàng lưu niệm về, chất lượng tuy kém một chút nhưng vẫn có thể mặc được.
Nhà vệ sinh chỉ còn một phòng trống, vì vậy Đoàn Triết đành phải chen chúc với Tô Dương.
Cả người đều là khí lạnh khiến Đoàn Triết lạnh đến phát run.
“Nhanh thay đồ đi, đừng để bị cảm.”
Hơi nóng từ Tô Dương áp lên người Đoàn Triết khiến cậu không nhịn được nổi da gà.
Tô Dương cởi sạch quần áo mình một cách nhanh chóng, còn Đoàn Triết vừa lúc thấy được cơ bụng rắn chắc cùng làn da trắng nõn nà của Tô Dương.
Quả nhiên không có so sánh sẽ không có đau thương…
Đoàn Triết bị các múi cơ bụng đập vào mắt mà đỏ bừng mặt, xoay người lại thay quần áo.
Bầu không khí thật yên tĩnh, tiếng tim đập như vang vọng bên tai, hơi nóng phả xuống từ mặt Đoàn Triết đến khắp người.
Đoàn Triết mày bị làm sao thế!
Chỉ nhìn cơ bụng thôi mà cũng đỏ mặt, chẳng phải mày cũng có sao?
Tô Dương có cái quái gì đẹp!
Tỉnh tỉnh nào, không nhìn không nhìn nữa.
Thay quần áo, thay quần áo thôi.
Tô Dương đã thay đồ xong, đang chờ Đoàn Triết.
Thảm nhất chính là Đoàn Triết, cá người ướt sũng, trên tóc vẫn còn nhỏ nước.
“Đừng nhúc nhích, để tôi giúp cậu lau tóc.”- Tô Dương lấy khăn lông mà bọn Hứa Hồng Phi mua lau cho Đoàn Triết. Đầu tóc của Đoàn Triết bị khăn lông mềm mềm làm cho rối tung lên.
Đoàn Triết nghi ngờ Tô Dương đang dùng cách lau đầu cho chó để lau cho cậu.
“Lúc về thì đi tắm đi.”- Tô Dương ngửi tóc Đoàn Triết, toàn là mùi cá.
“Cậu ghét bỏ tôi à?”- Đoàn Triết hung tợn trừng mắt nhìn Tô Dương, cả mặt đỏ bừng, thật là đáng yêu.
Nếu không phải vì mày thì tao đến cái ao đó làm gì!
Tô Dương cười: “Không hề không hề, làm sao có chuyện đó được.” Tô Dương nhanh chóng giải quyết mâu thuẫn rồi cùng Đoàn Triết ra ngoài.
Khi cả hai ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Hứa Hồng Phi và Dịch Trình đứng đợi từ lâu.
Hứa Hồng Phi câm nín Tô Dương và Đoàn Triết. Cả hai đều mặc áo thun hình cá heo nhỏ hệt như một cặp tình nhân.
Hứa Hồng Phi: Rõ ràng là tác hợp cho mình và Dịch Trình mà sao có cảm giác như bị bọn họ đút cơm chó.
Dịch Trình: Như trên.
“Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng đi ăn tối đi.”- Tô Dương nói, “Tôi tính ăn hải sản, mọi người có thể ăn hải sản được không?”
Đoàn Triết: “Được”
Dịch Trình: “Được.”
Hứa Hồng Phi: “Các cậu hôm nay nhìn thấy đám cá đáng yêu nên muốn ăn chúng sao?”
Đoàn Triết và Dịch Trình: “Không được à?”
Hứa Hồng Phi: “Được.”
Tô Dương dẫn cả đám đến nhà hàng hải sản diễm lệ, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây là nơi sang trọng. Đoàn Triết âm thầm móc ví ra xem, Dịch Trình âm thầm tính toán tổng chi phí, còn Hứa Hồng Phi thì mở app Hoa Bối… (1)
(1) app Hoa Bối: một app tương tự như thẻ tín dụng
“Bữa tối này tôi bao.”- Tô Dương nhìn thoáng qua Hứa Hồng Phi và Dịch Trình, “Coi như là trả trước tiền mừng cho hai người.”
Hứa Hồng Phi nháy mắt bị thuyết phục bởi những viên kẹo bọc đường của chủ nghĩa tư bản.
Chủ tịch à, kiếp sau ta nguyện làm trâu làm ngựa cho người!
Tô Dương mời khách, mấy người cũng không khách khí nữa. Sau một ngày mệt mỏi liền ăn uống đến no say.
Ăn đến nỗi mấy người đều nằm liệt trên ghế.
Mới vừa rồi còn ăn như hổ đói mà giờ lại lịch sự mời qua mời lại.
“Nè nè Hứa Hồng Phi, mọi ngày ông là người làm việc vất vả nhất nên ăn nhiều một chút.”- Đoàn Triết đặt một đĩa sashimi trước mặt Hứa Hồng Phi.
“Không không không, dù có bận đến mấy thì cũng sao bằng chủ tịch Đoàn được?- Hứa Hồng Phi cười cười từ chối.
“Cái kia, tiểu Dịch…”
Dịch Trình cự tuyệt một cách dứt khoát: “Cảm ơn tôi không cần nữa.”
Đoàn Triết lại chuyển chiến trường qua Hứa Hồng Phi: “Cho nên vẫn là để Hứa Hồng Phi ông ăn đi—— Tô Dương, cậu đừng có mà bóc tôm bỏ vào bát của tôi.”
Tô Dương vô tội thu tay lại, lấy khăn giấy lau tay rồi lại thuận tay lấy thêm một cái lau miệng cho Đoàn Triết.
Đoàn Triết đột nhiên được lau miệng, trong phút chốc không nói nên lời.
Hứa Hồng Phi và Dịch Trình lại một lần nữa trúng chiêu.
“Trong lúc chờ cho tiêu hoá thì tụi mình chơi trò chơi đi.”- Hứa Hồng Phi nói.
“Trò nào?”- Đoàn Triết hỏi.
“Truth or Dare”- Hứa Hồng Phi nói.
“Đúng là quê mùa.”- Dịch Trình ở bên cạnh lẩm bẩm một câu.
Hứa Hồng Phi hiếm khi không cãi lại Dịch Trình: “Nếu bây giờ ông không chơi Dare được thì cứ nói sự thật thôi. Ngòi bút này quay trúng ai thì phải trả lời, còn không thì uống rượu.”
“Được thôi.”
Đoàn Triết: Hôm nay ta nhất định phải bóc trần gốc gác tên Tô Dương tới cùng.
Tô Dương: Mỉm cười.
Hứa Hồng Phi: Ta nhất định sẽ đào tới phần mộ tổ tiên của Dịch Trình mà hỏi thăm.
Dịch Trình: Hứa Hồng Phi đã từng quen những ai.
Vòng đầu tiên —— Đoàn Triết dính.
Hứa Hồng Phi: “Hôm nay ông mặc quần trong màu gì?”
Đoàn Triết là kiểu người dám chơi và chơi tới cùng.
“Là màu không quá nổi bật.”- Đoàn Triết trợn mắt, vô cảm nói, “Màu đen.”
Tô Dương ở bên cạnh nửa tin nửa ngờ: “Thật không? Sao khi nãy thay quần áo tôi lại thấy mép màu trắng…”
Hứa Hồng Phi và Dịch Trình:……
Đoạn Triết giận: “Liên quan gì tới cậu?”
Tô Dương vô tội.
“Được rồi được rồi, vòng đầu là chơi thử —— lại lần nữa!”- Hứa Hồng Phi vội vàng hoà giải.
Vòng thứ hai —— Đoàn Triết dính.
Hứa Hồng Phi hỏi: “Ông từng ăn cứt mũi chưa?”
Đoạn Triết mặt không đỏ tim không đập: “Ăn rồi.”
Dịch Trình nhịn không được nổi nóng: Ông nghiêm túc cái coi.
Vòng thứ ba —— Đoàn Triết lại dính.
“Hứa Hồng Phi, tao nghi mày đang troll tao.”
“Không có! Thật sự không có!”- Hứa Hồng Phi bị oan, hắn chỉ về phía Dịch Trình nói: “Để Dịch Trình hỏi đi.”
Đoàn Triết nửa tin nửa ngờ.
Dịch Trình: “Ông có những thói quen kì lạ nào?”
Đoàn Triết trả lời nhanh gọn lẹ: “Sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.”
Vòng thứ tư —— Đoàn Triết lại lại lại lại dính.
“Đoàn Triết, ông…”- Dịch Trình bất lực nhìn cậu.
Đoàn Triết tự biết mình là tên xui xẻo, dứt khoát cầm lấy một ly rượu rồi uống cạn.
Không biết là do uống quá nhanh hay vì gì khác mà cậu bị sặc và ho khan liên tục.
“Này, uống chậm một chút.”- Tô Dương vỗ vỗ lưng Đoàn Triết.
Vòng thứ năm —— Hứa Hồng Phi dính.
Dịch Trình muốn hỏi thật lâu: “Chuyện của ông và lớp trưởng nữ kia là sao?”
Trong lòng Hứa Hồng Phi reo lên một hồi chuông cảnh báo, nói mập mờ thì không được, nói không thân thì Dịch Trình không tin, cuối cùng cũng chọn được câu trả lời thoả đáng: “Chúng tôi từng ở bên nhau, nhưng sau đó đã chia tay rồi.”
Hứa Hồng Phi lúng túng khi nhìn thấy ánh mắt kia của Dịch Trình: “Thật đấy! Tôi chỉ vui vẻ lúc đầu, ngay cả tay còn chưa nắm bao giờ!”
Dịch Trình trước kia ở khoa xã hội nên không học chung tầng với Hứa Hồng Phi, vì vậy vô cùng tiếc nuối khi không biết được chân tướng.
Vòng thứ sáu —— Đoàn Triết uống rượu.
Vòng thứ bảy —— Dịch Trình dính.
Vòng thứ tám —— Hứa Hồng Phi uống rượu.
Tới vòng thứ chín…
“Vòng này mình hỏi về mối tình đầu đi, hỏi bây giờ có còn thích người đó không.”- Hứa Hồng Phi âm thầm xoa tay, ánh mắt lại nhìn về phía Dịch Trình.
Dịch Trình ném lại cho hắn ánh mắt ai sợ ai.
Hứa Hồng Phi xoay cán bút một cách dứt khoát. Ánh mắt của cả bốn người đều dính lên chuyển động của ngòi bút. Bút càng xoay càng chậm, dư ảnh hình tròn cũng dần dần biến mất, cuối cùng…
Chỉ về phía Tô Dương.
Bốn người đều im lặng.
Vì vậy Tô Dương dứt khoát rót một ly rượu, uống cạn một hơi.
Có chuyện nha!
Đây quả thực là câu chuyện kinh thiên động địa mà!
Tô Dương vậy mà còn có mối tình đầu. Vì mối tình đầu mà uống cạn cả ly rượu!
“Được chưa? Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.”- Tô Dương nói xong liền tới quầy lễ tân thanh toán hoá đơn.
Đoàn Triết có chút bất ổn trong lòng.
Tô Dương mới nãy im lặng nghĩa là đồng ý chuyện vừa rồi. Hắn có mối tình đầu, hơn nữa đến bây giờ vẫn còn thích người đó.
Là ai, Đoàn Triết không biết.
Bảo sao người như Tô Dương, vừa có sắc vừa có tiền, đào hoa như vậy mà lại không yêu đương với ai.
Hoá ra đã có người trong lòng.
Tô Dương thật sự rất tốt, thân thiện với mọi người, đối nhân xử thế cũng tốt. Nếu như hắn thuộc về người khác…
Đoàn Triết không thể tưởng tượng nổi.
Không biết vì sao trong lòng Đoàn Triết có chút không thoải mái.
Từ bao giờ cậu đã quen với những việc của Tô Dương như vậy.