Sau khi Vi Oanh bắt đầu chú ý tới tiểu thuyết, để Lục Chá chú ý tình hình hướng gió của tiểu thuyết bên ngoài cung, muốn lần theo dấu vết để tra ra xem rốt cục Nhất Niên Bồng là ai.
Nhất Niên Bồng, tên tục là Cỏ Đầu Tường.
Ai lại đi lấy bút danh này cho mình nhỉ?
Từ khi bắt đầu nghi ngờ, Vi Oanh cảm thấy ai nấy bên người đều rất khả nghi.
Lục Chá vừa khen nàng đẹp xong, trong nháy mắt lại hút nước miếng với Thiên Tuyết, khả nghi!
Hồng Châu thích nhất tác hợp Thiên Tuyết và nàng cùng chơi với nhau, khả nghi!
Thiên Tuyết…..đối với ai cũng có thể hút nước miếng, càng khả nghi!
Vi Oanh cắn bánh đậu đỏ, trong tay cầu tiểu thuyết, thảnh thảnh thơi thơi ngồi trên ghế đọc sách. Ánh dương quang ấm áp mùa thu rọi xuống, chiếu sáng cả người cả sách đến suиɠ sướиɠ, miễn cưỡng tựa lên ghế, lại âm thầm thoá mạ một phen cuộc sống xa hoa dâm dật ở cổ đại, hơn nữa trầm mê trong đó.
Tiêu Thiên Tuyết tìm đến nàng: “Oanh Oanh, ngươi lại đang đọc tiểu thuyết à.”
Vi Oanh “ừ” một tiếng, không ngẩng đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm sách.
Tiêu Thiên Tuyết quen thuộc đi đến chiếc ghế bên cạnh nàng ngồi xuống, cầm lấy một miếng bánh đậu đỏ, nghiêng đầu nói: “Ngươi còn không biết sao, quyển tiểu thuyết này đã lỗi thời rồi.”
“Nhanh như vậy đã lỗi thời?” Vi Oanh nâng mắt, ánh mặt trời chiếu rọi đôi con ngươi nhàn nhạt, đôi mắt nàng long lanh như ngọc lưu ly.
Tiêu Thiên Tuyết cắn một miếng bánh đậu đỏ: “Tay nghề của Hiền phi nương nương vẫn tốt như vậy ~”
Trong Ngọc Lộ Điện có trang bị một phòng bếp nho nhỏ, thường ngày Hiền phi thích ở trong phòng bếp làm ít điểm tâm để đút cho hai tiểu hài tử, dáng vẻ cẩn trọng như các nàng mới là chủ. Mâm bánh đậu đỏ vừa mềm vừa thơm này cũng là do Hiền phi vừa nướng xong sai người đưa tới.
Vi Oanh nhỏm dậy, nghiêng đầu nhìn về phía nàng: “Vừa rồi ngươi nói gì, quyển tiểu thuyết này đã lỗi thời?”
Tiêu Thiên Tuyết gật gật đầu, trong lòng lấy ra một quyển tiểu thuyết mới tinh, bìa màu xanh lam đậm, gáy đóng đinh buộc dây trắng, còn có thể ngửi được mùi mực nhàn nhạt.
“Vừa làm cho người ta cướp về từ tiệm sách ở Thịnh Kinh, nghe nói bán rất được, xa xa vượt qua tam bộ khúc của Nhất Niên Bồng, ta cố ý để Hồng Châu cướp về ba bản, mỗi người chúng ta một quyển.”
Vi Oanh cầm quyển tiểu thuyết vừa lấy về, vui vẻ.
Tiểu thuyết tên gọi là [Hậu cung diễm tình lục.]
“Đây là quyển mới cùng tác giả với [Hậu cung mê tình lục]?” Nàng mở sách ra, thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một quyển sách 18+ thôi mà!
Sao có thể so được với lối lối hành văn của Nhất Niên Bồng, tài hoa hơn người, tình tiết tươi mát không làm bộ?
Vài ngày ngắn ngủi, nàng cũng đã trở thành fan trung thành của Nhất Niên Bồng, cực kỳ bảo vệ tác giả đại nhân của mình: “Chỉ là một quyển sách người lớn, sao có thể so được với Cỏ Đầu Tường đại đại nhà ta, ta ngược lại muốn nhìn…..hút.”
Nàng cầm sách, bàn tay run rẩy, nhìn mỹ nhân xiêm y nửa cởi ở ngay trang đầu tiên, hiểu được vì sao [Diễm tình lục] lại lợi hại như vậy, từ giữa trăm ngàn quyển tiểu thuyết một đường xông pha trở thành một con hắc mã, hoá ra quyển tiểu thuyết này có tranh, nét vẽ tinh tế điêu luyện, sắc hương vị vẹn toàn. Nàng chỉ nhìn trang đầu tiên là không nhịn được muốn lật tiếp.
Tiêu Thiên Tuyết nhìn nàng cười: “Hiện tại thì sao?”
Vi Oanh: “…..Ai mà lại không phải cỏ đầu tường chứ.”
Hiện tại nàng đã biết, cao thủ ở dân gian, ngay cả tuyển thủ viết tiểu thuyết ở dân gian mà tay nghề vẽ còn kỹ càng tỷ mỉ hơn hoạ sĩ ở cung đình rất nhiều, bên trong đó đủ loại tranh mỹ nhân đủ màu nửa che nửa đậy, nàng nhìn mà xuân tâm nảy mầm, muốn xé xuống đóng khung treo lên.
Kí tên trên tiểu thuyết này là Thiên Thu Nguyệt, hành văn lão luyện, cốt truyện hương diễm, không hề kém Nhất Niên Bồng.
Bút danh của hai người thậm chí còn có cảm giác đối xứng kỳ diệu.
Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết ngồi dưới mái hiên, đón ánh nắng mùa thu ấm áp dễ chịu xem tiểu thuyết, vừa đọc, vừa cảm khái dân gian thật sự là nơi ngoạ hổ tàng long, văn phong của đống tấu chương đã thấy trong Ngự Thư phòng của Hoàng đế bữa nọ cũng không sắc bén như thế.
Đám đại nhân tự xưng đầy bụng kinh luân không ngờ còn không sánh được với hai tuyển thủ viết tiểu thuyết chốn dân gian.
Vi Oanh lắc đầu, bốc lên cái bánh đậu đỏ cuối cùng, chia với Tiêu Thiên Tuyết, rồi lại để Lục Chá bưng trà tới, mỗi người một ly trà Vân Vụ thanh đạm để đỡ ngán.
Tiêu Thiên Tuyết ôm ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng: “A ~ đẹp quá, ta rất thích!”
Vi Oanh nhấp trà, nghĩ đến cái gì, đột nhiên cảnh giác nhìn về phía nàng: “Nhất Niên Bồng?”
Tiêu Thiên Tuyết nghi hoặc khó hiểu, nhìn xung quanh: “Nhất Niên Bồng, Nhất Niên Bồng ở đâu?”
Vi Oanh yên tâm, uống trà xong, xoa xoa cái bụng nhỏ: “Ta còn tưởng ngươi là Nhất Niên Bồng chứ, với cái tính cách hôm qua thích quyển tiểu thuyết kia, hôm nay lại thích quyển này, lấy bút danh là Cỏ Đầu Tường thì cũng không kỳ quái.”
Nàng nói rất bình thường, Tiêu Thiên Tuyết nghe, không khỏi nhíu mày: “Oanh Oanh, ngươi còn nói ta, tốt xấu gì ta cũng qua một ngày mới thích người khác, ngươi nhìn ngươi xem, vừa rồi còn nói ‘trung thành và tận tâm với Nhất Niên Bồng’, trong nháy mắt lại biến thành ‘Ta vĩnh viễn yêu Thiên Thu Nguyệt’, nếu nói cỏ đầu tường thì ai so được với ngươi chứ?”
Vi Oanh:….Nàng ấy nói rất đúng, rất có đạo lý.
Ngu ngốc chính là bản thân ta jpg.
Một buổi chiều, nàng cũng đã xem đại khái hết quyển [Hậu cung diễm tình lục].
Quyển sách này tám chín phần mười là thoát thai cho tam bộ khúc của Nhất Niên Bồng, coi như là đồng nghiệp văn của ba quyển kia, nhân vật chính lại là…..Đoạn Tiểu Oanh.
Vi Oanh thở dài, cũng may đứa nhỏ ngốc Tiêu Thiên Tuyết kia căn bản không nhìn ra được nguyên mẫu của mấy quyển tiểu thuyết này chính là các nàng, còn thực vui sướng hô: “Oanh Oanh, tên các nàng giống chúng ta ghê!”
Đơn thuần đến mức nàng còn tưởng nữ chủ đang diễn trò.
Trong quyển [Hậu cung diễm tình lục], Đoạn Tiểu Oanh là một tuyệt thế mỹ công, yêu cơ hoạ quốc.
Vi Oanh thấy trong sách mình được vùng lên làm công, đều cảm động muốn khóc, tiếp tục đọc, phát hiện chỉ vài chương ngắn ngủn trong [Hậu cung diễm tình lục] đã phá nát toàn bộ mấy đôi cp của Nhất Niên Bồng, cuối cùng dĩ nhiên đều BE, kết cục là Đoạn Tiểu Oanh một mình độc mĩ!
Vi Oanh vạn lần không nghĩ tới kết cục này, cầm quyển tiểu thuyết trầm mặc thật lâu, ánh nến chiếu rọi mắt nàng, hàng lông mày mảnh dài hắt một mạt bóng ma trên da thịt tái nhợt, làm nổi bật mặt mày diễm lệ, sóng mắt đưa tình.
Nàng thật lâu không nói gì, vì thế Cung Đấu Cơ lại bắt đầu thấp thỏm: “Kí chủ, kí chủ?”
Vi Oanh: “Tiểu loa.”
Hiện tại Cung Đấu Cơ đã không còn tức giận, thậm chí thích ứng rất tốt với nhân vật của mình: “Loa loa loa loa.”
Vi Oanh nở nụ cười, cũng mở miệng: “Cô quả cô quả cô quả.”
(*cô quả: cô đơn, mẹ goá con côi)
Cung Đấu Cơ hỏi: “Vì sao ngươi lại nói cô quả?”
Nàng ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên nóc nhà, làm bộ đang nhìn ánh trăng không tồn tại trên đó: “Thiên Thu Nguyệt quả thật là tri kỷ của ngô.”
Dĩ nhiên có thể từ vẻ ngoài tuyệt thế mỹ thụ…..a phi, mỹ công, khai quật ra một linh hồn thú vị lấp lánh toả sáng của nàng, từ linh hồn thú vị lấp lánh đó nhìn ra được bản chất không bận tâm tới ái tình chỉ chuyên chú vào sự nghiệp của nàng!
Quả thật là tri kỷ đương thời của nàng mà.
Vi Oanh: “Hẳn nàng ta dùng kính lúp viết văn đi!”
Cung Đấu Cơ: “…….Ngươi là quả Vương mà ngươi còn kiêu ngạo thế.”
(*quả vương: ý chỉ vị vua mà cô đơn không có ai yêu)
Vi Oanh: “Cô quả cô quả cô quả cô quả cô quả cô quả cô quả cô quả.”
Cung Đấu Cơ: “Loa loa loa loa loa loa loa loa.”
Ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch, Lục Chá liên tiếp nghe được âm thanh ‘cô quả’ trong phòng, còn tưởng tiếng ếch kêu mùa hè, đang lơ đãng vấp phải cửa thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Nàng ôm bồn rửa tiến vào, tò mò đánh giá bốn phía, hỏi: “Chủ tử, ngươi nuôi ếch à?”
Vi Oanh giấu đầu hở đuôi uống một ngụm trà, vẻ mặt bình thản: “Đâu có.”
Lục Chá nhíu mi, vẻ mặt nghi hoặc: “Nhưng rõ ràng ta nghe thấy nhiều tiếng oa oa lắm mà, nhiều rất nhiều ếch kêu cơ.”
Như thể đang đứng bên ruộng lúa giữa hè, nghe được tiếng ếch kêu trong đó, một tiếng lại một tiếng, oa oa oa oa oa, nghe một mảnh tiếng ếch kêu.
Vi Oanh: “Chắc ngươi nghe lầm đó, đã cuối thu rồi, sao lại có ếch được?”
Lục Chá gật đầu: “Hẳn là ta nghe lầm, chủ tử, không còn sớm nữa, ta hầu hạ ngài rửa mặt đi ngủ nhé.”
Vi Oanh ngồi nghiêm chỉnh, tư thái đoan trang, ngoan ngoãn để Lục Chá hầu hạ rửa mặt, rửa mặt xong liền lên giường.
Lục Chá đem khăn mặt đặt vào trong chậu nước ấm vò hai lần, vắt khô nước, cẩn thận lau tay cho Vi Oanh, đồng thời không quên dặn dò: “Chủ tử cần phải đi ngủ sớm một chút thì thân thể mới sớm khoẻ, Hồng Châu nói gần đây Oanh Quý nhân ngày ngày đọc tiểu thuyết đến khuya, mắt đều có quầng thâm rồi, haiz.”
Hai tiểu cung nữ của các nàng tụm lại với nhau, thường xuyên suy nghĩ cho sức khoẻ của chủ tử, nát lòng như một lão mụ tử.
Cũng may chủ tử của nàng thị lực không tốt, cho dù buổi tối muốn đọc tiểu thuyết cũng không được.
Lục Chá: “May mà ban đêm chủ tử không nhìn rõ nên ta mới yên tâm, mấy ngày gần đây khi ta đi qua chủ điện cũng phát hiện đèn trong phòng Hiền phi nương nương còn sáng, gần đây sao cũng không ngủ yên ổn nhỉ.”
Vi Oanh nhếch nhếch khoé miệng, thầm nghĩ, có thể là bởi vì tuyệt thế mỹ T* nàng đây quá mê người.
(*Ở TQ thì T là sb/b hay thụ)
Cung Đấu Cơ nhấn mạnh: “Trong bốn quyển chỉ có một quyển ngươi là công!”
Vi Oanh: “Nhưng ta một quyển công hết tất cả các nàng.” Nàng kiêu ngạo ưỡn ngực: “Một quyển mạnh hơn ba quyển gộp lại.”
Cung Đấu Cơ: …….Có đạo lý lắm, Thiên Thu Nguyệt thật là một người thần kỳ, là cái dạng hoả nhãn kim tinh gì mới có thể từ trên người nữ nhân này phát hiện tính chất tổng công đặc biệt chứ!
Vi Oanh cuộn trong chăn, bị bọc kín kẽ, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
Lục Chá tắt đèn: “Chủ tử, nhất định phải ngủ sớm nha.”
Ánh mắt Vi Oanh blingbling, ngữ khí suиɠ sướиɠ như đang vẫy đuôi: “Được nha ~ ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi, đừng mệt quá.”
Tiểu cung nữ đứng tại chỗ, hai má ửng đỏ, nhìn chằm chằm gương mặt Vi Oanh, thầm nghĩ, chủ tử vừa đẹp lại còn quan tâm người khác như thế!
Hu hu thần tiên chủ tử.
Vi Oanh nói mấy câu liền dỗ tiểu cung nữ đỏ hồng khuôn mặt, lâng lâng rời đi.
Đợi Lục Chá đi rồi, nàng lập tức bật dậy: “Cô quả cô quả cô quả cô quả cô quả.”
Cung Đấu Cơ: “…….Loa loa loa loa loa.”
Vi Oanh: “Cô quả cô quả cô quả cô quả cô quả.”
Cung Đấu Cơ: “Loa loa loa loa loa loa.”
Vi Oanh: “Cô quả cô quả cô quả cô quả cô quả.”
Cung Đấu Cơ:……A, ấu trĩ!
—
Mấy ngày sau, Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết cứ theo lẽ thường đi bái kiến Hiền phi, gặp vị tỷ tỷ ôn nhu mọi ngày lại đang mất hồn mất vía ngồi trước cửa sổ, dáng hình tiều tuỵ rất nhiều, dưới viền mắt hơi nhuốm màu xanh đen.
“Nương ngương, ngài sao rồi?” Tiêu Thiên Tuyết đi qua, lo lắng hỏi.
Hiền phi lắc đầu, vẻ mặt bi thương, trong tay cầm một quyển sách bìa xanh gáy xuyên dây trắng.
Vi Oanh liếc một cái liền nhận ra đó là bản [Hậu cung diễm tình lục].
Ở chung những ngày qua, các nàng cũng đều biết Hiền phi bí mật là người mê tiểu thuyết, cũng không kỳ quái chuyện đó. Mà bản này lại còn là kết cục toàn bộ BE, chẳng lẽ nương nương còn chưa phục hồi lại tinh thần từ kết cục tràn ngập lưỡi dao đó?
Tiêu Thiên Tuyết hiển nhiên cũng nghĩ vậy: “Nương nương, không sao cả, chỉ là truyện thôi mà.”
Hiền phi thần hồn bất định, mặt tái nhợt, đặt quyển [Hậu cung diễm tình lục] lên bàn, nhẹ nhàng thở dài.
Vi Oanh cũng an ủi nàng: “Tiểu thuyết thì cũng chỉ là tiểu thuyết chứ đâu phải sự thật.”
Hiền phi lại thở dài: “Không, các ngươi không hiểu đâu.”
Tiêu Thiên Tuyết cùng Vi Oanh liếc nhau, đều tự nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương, đành phải ngồi một bên uống trà, xem ra nương nương thật sự bị quyển tiểu thuyết này làm tổn thương, ngay cả món điểm tâm yêu nhất cũng không làm.
Hiền phi không chút để ý, cầm ly trà, hỏi: “Các ngươi cũng đọc quyển này à?”
Gương mặt Tiêu Thiên Tuyết dần hồng lên, thấp giọng nói: “Đọc, đọc rồi, hay lắm.”
Văn rất thơm.
Nàng nhỏ giọng bổ sung: “Vẽ cũng đẹp.”
Tranh càng thơm.
Hiền phi nâng mắt, nhìn về phía Vi Oanh: “Oanh Oanh, ngươi thì sao?”
Vi Oanh cũng cười, mặt nhỏ ửng hồng: “Đẹp, rất hương diễm.”
Ánh mắt Hiền phi đăm đăm, vô lực ngồi bên bàn: “Vì cái gì các ngươi lại thích chứ? Rõ ràng trong sách toàn bộ đều bị chia rẽ.” Nàng hít cái mũi, ngữ khí bi thương u oán: “Mấy đôi nhân duyên trong tiểu thuyết của Nhất Niên Bồng đều bị chia rẽ!”
Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu, giờ mới ý thức được điểm ấy: “Đúng nha.”
Nàng lại vô tâm cười rộ lên: “Chẳng qua không sao cả, [Hậu cung diễm tình lục] cũng hay mà, Tiểu Oanh mê người lắm, còn trùng tên với Oanh Oanh nữa.”
Hiển nhiên nàng vẫn không phát hiện sự thật mình là nguyên mẫu cho nhân vật trong sách.
Hiền phi ai oán nhìn về phía Vi Oanh.
Thiếu nữ mặt mày cong cong: “Thiên Thu Nguyệt hiểu ta!”
Lạch cạch.
Hiền phi xoa ngực mình, nghe được âm thanh cõi lòng tan nát.
Vì cái gì, vì cái gì…..Nàng nhìn ba chữ “Thiên Thu Nguyệt” trên bìa sách, vẻ mặt dần dần không khống chế được.
Thật hận mà!
Sau buổi nhạc đệm hôm ấy, Hiền phi nhốt mình trong phòng không ra, cũng không có tâm tư làm điểm tâm, Vi Oanh cùng Tiêu Thiên Tuyết như hai chú hamster mất chủ, chỉ có thể nhảy tới nhảy lui xoay quanh tự an ủi nỗi thống khổ không có gì ăn.
Hoạ vô đơn chí là, [Hậu cung diễm tình lục] vừa ra mắt, Quý phi nương nương ngay cả Vi Oanh cũng không chịu gặp.
Đồng thời mất đi sự sủng ái của hai vị tỷ tỷ Quý phi và Hiền phi, Vi Oanh đành phải thê thê thảm thảm kéo nhị hồ, ở dưới ánh tịch dương bi thương cùng Tiêu Thiên Tuyết rơi lệ.
Muốn ăn điểm tâm Hiền phi tỷ tỷ làm, muốn ngâm suối nước nóng của Quý phi tỷ tỷ TaT.
Cũng may mặc dù Quý phi không chịu gặp nàng, nhưng bãi săn nhỏ ở Bảo Vân Cung vẫn mở ra với nàng.
Vi Oanh mang theo Tiêu Thiên Tuyết lặng lẽ tới đó, dắt Tiểu Lê Hoa cùng Lôi Đình, cưỡi ngựa trong bãi săn, tâm tình dần dần vui vẻ.
Tiêu Thiên Tuyết đi theo phía sau nàng, ánh mắt dừng trên lưng Vi Oanh.
Sống lưng thiếu nữ thẳng tắp, trang phục ôm lấy bờ vai tinh tế, ánh chiều tà phác hoạ đường cong y phục thon dài mạnh mẽ, lúc giục ngựa, những sợi tóc được nhuộm vàng bay giữa không trung.
Nàng giục ngựa sóng vai với Vi Oanh, cảm khái: “Oanh Oanh, kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi tốt quá.”
Vi Oanh cười: “Dù sao cũng luyện cùng Quý phi lâu vậy mà.”
Cỗ chua xót trong lòng Tiêu Thiên Tuyết như muốn tràn ra, nhưng nghĩ đến hiện tại Vi Oanh giống mình không được gặp Quý phi, lại bắt đầu thương cho nàng: “Ngươi, ngươi đừng khổ sở, Quý phi nương nương thích ngươi như vậy, sẽ không giận ngươi lâu đâu.”
Vi Oanh bình tĩnh nói: “Ta không khổ sở.”
Tiêu Thiên Tuyết cho rằng nàng giả vờ kiên cường, thở dài: “Ta nghe nói năm rồi bệ hạ đã dẫn theo nhóm phi tử đi săn thú mùa thu, còn có cuộc tỷ thí săn bắn, không biết vì sao năm nay không cử hành, chẳng qua non nửa tháng sau chính là ngày sinh của Thái Hậu, đến lúc đó nhất định chúng ta có thể nhìn thấy Quý phi!”
Nói xong, Tiêu Thiên Tuyết nở nụ cười: “Ta còn chuẩn bị hạ lễ nữa đó!”
Nữ chủ vừa dứt lời, trong óc Vi Oanh liền vang lên thanh âm tuyên bố nhiệm vụ mới.
[Trong ngày sinh của Thái Hậu hấp dẫn sự chú ý của mọi người, thành công lấy được niềm vui của Thái Hậu, hơn nữa ngăn cản tình tiết nữ chủ bị hãm hại xảy ra. Thể chất +10, độ dung hợp +10, một cơ hội rút thưởng [giữ gốc thẻ xanh]
Ánh mắt Vi Oanh vụt cái sáng lên: “Ta sẽ cố gắng!”
Cung Đấu Cơ: “….Ngươi không cần cố gắng thì hơn.”
Vi Oanh nắm tay, ý chí chiến đấu sục sôi: “Cố gắng phát huy vượt xa người thường.”
Cung Đấu Cơ bắt đầu run rẩy: “Đừng đừng đừng, ngươi cứ phát huy bình thường là được, không, ngươi vẫn cứ phát huy thất thường đi!”
Hết chương 36