Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Nguyên Hải nhìn vẻ mặt kính nể của mọi người, không lưu ý lắm: “Trước đó vài ngày, sư phụ của ta thu được một phong thư, trong thư kể là Mộc cô nương muốn tới bổn tự tu luyện. Lúc đó sư phụ nói với ta, ta cảm thấy rất kinh ngạc. Người có thể làm cho sư phụ lưu ý đã ít nay lại càng ít, thân phận của người viết thư không cần phải tò mò. Sư phụ lệnh ta xuống núi nghênh đón ngươi, nhưng thiên Nam địa Bắc, ta không biết ngươi đã đi tới nơi nào. Vì lẽ đó, ta một đường tìm kiếm, lúc này mới đi ngang qua Địa Hải thành. Không ngờ lại xảo như vậy, ta không cần đạp phá thiết hài*, cũng có thể hoàn thành sứ mệnh.”
*nguyên văn “đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu”, đi mòn gót giày không tìm được, đến lúc tìm ra chẳng phí công
“Ồ? Một phong thư…” Mộc Thủy Vân suy nghĩ một phen, nhất thời ánh mắt sáng ngời, việc nàng Kinh Luân Tự chỉ có Tử Vân Trúc biết, tất nhiên là nàng viết thư gửi đến Kinh Luân Tự thông báo cho Dịch Tâm phương trượng. Sư phụ của nàng, chuyện gì cũng lo chu đáo, điều này làm cho nàng cảm thấy vui mừng.
“Mộc cô nương nếu nói như vậy có nghĩa là đã nghĩ ra người viết thư rồi, vậy thì mau mau theo ta trở về bổn tự đi.” Nguyên Hải mỉm cười thân thiết, chưởng lực trong tay hướng về bên dưới, thuyền nhỏ nhất thời dưới sức mạnh của hắn, tăng nhanh tốc độ.
“Hiện tại ta vẫn chưa thể đi, Vạn Lý Sơn Trang xảy ra chút sự cố, ta không thể không đếm xỉa đến. Xin mời đại sư cho ta hai ngày, hai ngày sau giải quyết xong sự tình, ta lập tức theo đại sư tới Kinh Luân Tự tiếp phương trượng.” Mộc Thủy Vân không thể không khéo léo từ chối Nguyên Hải, Vạn Lý Sơn Trang kinh đại nạn, cùng nàng có quan hệ trực tiếp, nàng làm sao có thể một nước bỏ đi.
Nguyên Hải kinh ngạc, nhân tiện nói: “Nếu đã như vậy thì ta phải tự mình bái phỏng Dương trang chủ một hồi. Trên đường đi, ta nghe nói không ít sự tích có liên quan đến Vạn Lý Sơn Trang. Thiên Kiếm Đại Hội đã cử hành xong xuôi, có người nói ngay lúc đó tình cảnh náo động tứ toà. Ngay cả Lâu chủ Thanh Vũ Lâu đều tự mình tìm đến đại hội, thật giống như là vì một cô gái. Lần này vừa vặn đến Vạn Lý Sơn Trang, muốn hỏi một hai.”
“Không cần hỏi Dương trang chủ, ta có thể giải đáp cho ngươi. Nữ tử đối nghịch với Mạc Vô Hoan chính là ta.” Mộc Thủy Vân trỏ vào mũi mình, bất đắc dĩ lắc đầu cười.
“Cái gì?” Nguyên Hải trợn to mắt, suýt nữa bạo phát: “A di đà Phật! Mạc Vô Hoan này sao lại như vậy, đối với một cô gái kiêu căng như thế. Chẳng lẽ việc ở Vạn Lý Sơn Trang là do hắn thao túng?”
“Không kém bao nhiêu, bởi vì Thủy Vân đã ngộ sát hộ pháp của hắn cho nên hắn mới lấy việc tàn sát các môn phái ra uy hiếp, nhân cơ hội bức bách Dương trang chủ giao ra Phục Ma Phổ.” Giang Nam nghĩ đến đây, tâm có tức giận nhưng xả không ra.
“Nam nhân Thanh Vũ Lâu kia đã ký giấy sinh tử, chết cũng không oán được Thủy Vân. Huống hồ Thủy Vân lúc đó muốn buông tha hắn, lại bị nam nhân đến sau phá hoại. Tất cả trùng hợp đều hiển hiện quỷ dị, Thanh Vũ Lâu chết mất một thuộc hạ căn bản không đau không dương, chỉ là Mạc Vô Hoan muốn lấy được Phục Ma Phổ nên tuỳ tiện đưa ra một cái cớ thôi!” Hoa Ngưng đối với điều này khá có ý kiến, đại hội ngày đó, ai cũng có thể nhìn ra Liệt Phong “lai giả bất thiện”, Vũ Thần đã chết liền một cái ánh mắt đều keo kiệt cho, một nam nhân lãnh huyết như vậy kêu gào nên báo thù cho Vũ Thần báo thù, có buồn cười hay không a!
Mộc Thủy Vân rất bất đắc dĩ, ai bảo nàng là nhân vật chính hả, Mạc Vô Hoan cướp đoạt Phục Ma Phổ chỉ là sử thủ đoạn mà thôi, thứ mà hắn muốn, nhất định là Huyết Phật châu.
“Thì ra là như vậy. Mộc cô nương, ngắm tiết đã qua, ta cùng ngươi trở về.” Tay Nguyên Hải phát lực, một mảnh vàng kim bao vây toàn bộ thân thuyền, bên trong hoa lệ lộ ra khí tức an lành, thuyền nhỏ dưới sự thôi thúc của chân khí, ổn định lướt nhanh.
Bóng đêm dày đặc, Vạn Lý Sơn Trang, chính sảnh.
Diệp Cổ đi qua đi lại, sắc mặt khá ám trầm, vung tay một cái: “Thủy Vân rốt cuộc đi đâu? Hỏi các ngươi từng cái từng cái đều nói không biết! Một người lớn đang sống sờ sờ lại biến mất, còn làm ăn gì?”
“Vương gia bớt giận, thuộc hạ đi điều binh tìm kiếm, tất nhiên trong vòng một nén nhang, lục soát hết chu vi nghìn dặm.” Sơn Hà chắp tay lui ra.
“Nguyên lai không thấy Mộc Thủy Vân, chẳng trách Vương gia lo lắng như thế. Ban đêm gió lớn, vạn nhất xảy ra bất ngờ… Ai u!” Hiên Viên Cừu thống khổ bụm mặt, còn không thấy Kính vương làm sao ra tay, chính mình đã trúng một cái tát, hắn không nói thì thôi, còn động khí lớn như vậy.
“Chính mình không quản được miệng, bổn vương liền thay ngươi quản! Để ngươi triệt để hiểu rõ, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói!” Diệp Cổ nhẹ giọng, sắc mặt cũng không phải âm trầm bình thường, vào lúc này lại chọc đến vảy ngược của hắn, Hiên Viên Cừu này quả thật là chán sống rồi!
Các chưởng môn ngồi ở hai bên thấy Kính vương hùng hổ doạ người, đều nghiêm túc hẳn lên, liếc nhìn nửa gương mặt Hiên Viên Cừu sưng to, bọn họ thậm chí ngay cả tâm tư cười trên sự đau khổ của người khác cũng không dám có. Kính vương ôn nhu, đều có thể chảy ra nước, nhưng một khi đã tàn nhẫn, thì y hệt mưa giông bão tố, ai mà dám tiến lên trêu chọc hắn? Từng người mau mau bịt miệng, bọn họ cũng không muốn bị tát, nhìn xót đến nỗi ruột cũng đau.
Dương Vạn Lý lắc đầu bất đắc dĩ, xem ra Kính vương đã rơi vào lưới tình thật rồi.
Thanh Yên khẽ cau mày, Hoa Ngưng cũng không gặp, chẳng lẽ là cùng Mộc Thủy Vân đi ra ngoài?
“Vương gia, sắc trời đã tối, chúng ta còn có chuyện phải xử lý, ngài hãy lui xuống trước đi.” Thanh Mộc Tử vuốt cái đầu trọc lốc, trên mặt mang theo nụ cười tựa như gió xuân, nhưng trong lòng vẫn đang nguyền rủa Mộc Thủy Vân, tốt nhất là ở bên ngoài gặp phải kẻ thù, hơn nữa còn là người của Thanh Vũ Lâu, trực tiếp diệt nàng, cũng khiến hắn xả được cơn tức.
“Đừng hòng! Thanh Mộc Tử, bổn vương trịnh trọng nói cho ngươi tối nay nếu Thủy Vân bình yên vô sự trở về, Thanh Mộc Phái có thể bảo đảm an bình. Phàm là nàng có nửa điểm không thích hợp, không cần Mạc Vô Hoan ra tay, bổn vương sẽ là người thứ nhất bắt ngươi khai đao! Để ngươi mở mang kiến thức một chút cái gì là máu chảy thành sông chân chính!” Diệp Cổ khí thế lẫm liệt xoay người ngồi trên ghế, diễm khí quanh thân theo tâm tình rung động mà ép đến mức thấp nhất.
Tâm tư Thanh Mộc Tử hắn làm sao không biết, Mộc Thủy Vân chưa trở về liền âm thầm tìm kiếm nàng để hạ sát thủ, hắn tuyệt đối không thể chịu đựng, quát lên: “Bất luận kẻ nào cũng không được rời khỏi nơi này, dù cho Thủy Vân ba ngày không trở lại, các ngươi cũng phải cùng bổn vương ở đây canh giữ ba ngày!”
Kính vương này điên rồi sao? Mộc Thủy Vân không gặp, giải quyết không xong thì bắt bọn họ lại xả giận, quả thật không công bằng!
Các chưởng môn ấm ức trong lòng, nhưng không có ai dám phản bác nửa câu, sắc mặt Thanh Mộc Tử càng là một mảnh xanh đen, xem ra tiểu tâm tư của hắn căn bản không che giấu nổi, trực giác của vị Kính vương này so với hồ ly còn tinh nhạy hơn, thật sự là tức chết hắn.
“Vương gia, Mộc cô nương trở về.” Sơn Hà ở bên ngoài bẩm báo.
Mộc Thủy Vân bình thản đi vào, lúc nãy trở lại sơn trang, hộ vệ đã báo cho nàng, nói các vị chưởng môn đều bị Kính vương vây ở chính sảnh, nàng mới vội vã chạy tới, không ngờ vừa đi vào liền bị một trận gió hút đến, phục hồi tinh thần lại thì đã bị Diệp Cổ ôm vào lòng.
Tình cảnh này quả thật khiến tất cả mọi người muốn rớt luôn con ngươi, thậm chí ngay cả Nguyên Hải bước vào ngưỡng cửa sau đó cũng không khỏi trợn to mắt, thì thầm: “A di đà Phật.”
Giang Nam và Hoa Ngưng thấy cảnh này, trong lòng khó chịu nhưng cũng không có cách nào tiến lên ngăn cản.
Mộc Thủy Vân không nói gì mà chỉ nhướn mắt, theo bản năng tránh thoát Diệp Cổ ôm ấp: “Vương gia, ta chỉ là cùng bọn họ đi Địa Hải thành xem hoa đăng thôi. Ngài để các vị chưởng môn về nghỉ đi, vì ta mà làm lỡ giấc ngủ của bọn họ, thật không tiện.”
“Nơi này không sao rồi, các ngươi đều trở về đi.” Diệp Cổ ho nhẹ một tiếng để che giấu lúng túng, hắn cũng là lưu ý Thủy Vân, mới bất đắc dĩ mà hành sự nha.
“Vị đại sư này là?” Dương Vạn Lý đem ánh mắt định ở trên người vị hoà thượng khí độ bất phàm này, trên dưới đánh giá một phen, trong lòng càng giật mình.
“Vị này chính là Nguyên Hải đại sư Kinh Luân Tự, Đại đệ tử của Dịch Tâm phương trượng, chính là cao tăng đắc đạo.” Mộc Thủy Vân mỉm cười giới thiệu, tâm tư hơi đổi, đã thấy ánh mắt Diệp Cổ trở nên sắc bén.
“Hóa ra là Nguyên Hải tôn giả ở Kinh Luân Tự, ngưỡng mộ đại danh đã lâu nhưng chưa từng nhìn thấy, lần này đã chứng kiến đến phong thái của đại sư.” Dương Vạn Lý thân là một trang chủ, càng may mắn có thể thấy rõ cao tăng tôn giả ở Kinh Luân Tự, thật sự là hiếm thấy đến cực điểm.
“Nơi nào nơi nào, bần tăng chỉ là vâng lệnh sư phụ xuống núi nghênh tiếp khách quý, Dương trang chủ chớ khách khí.” Nguyên Hải tay niệp Phật châu, dung nhan tuấn mỹ hiển hiện từ bi.
“Không biết đại sư đã nghênh đến khách quý chưa?” Dương Vạn Lý hiếu kỳ muốn hỏi, có thể làm cho Dịch Tâm tự mình dặn dò nghênh tiếp, thân phận của người này tất nhiên cực kỳ cao quý.
“Đã nghênh đến.” Nguyên Hải mỉm cười nhìn về phía Mộc Thủy Vân.
Hàm nghĩa bên trong ánh mắt này đã rõ ràng rồi, Dương Vạn Lý làm sao lại không thấy được, chỉ là không nghĩ tới khách quý của Kinh Luân Tự, cư nhiên là Mộc Thủy Vân!
Diệp Cổ cười nói: “Kinh Luân Tự chính là nơi thành tâm bái Phật, mời một nữ nhân làm gì? Dịch Tâm này, làm việc đều là khiến người ta cân nhắc không ra.”
Nguyên Hải đánh giá nam nhân trước mắt, một bộ cẩm bào hoa y, biểu lộ ra một thân khí chất cao quý, nếu nói vậy, vị này chính là Kính vương ở trong miệng Thủy Vân, hai tay đan nhau: “A di đà Phật, Nguyên Hải gặp qua Vương gia. Tâm tư gia sư luôn khó dự đoán, đừng nói Vương gia, ngay cả ta là đệ tử theo người trăm năm, có lúc đều đoán không ra ý nghĩ của người.”
Trăm năm á? Tim Giang Nam nhảy một cái, mặt đỏ lên, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Thuỷ Vân lại cười hắn rồi, tôn giả trăm năm, lại bị hắn ngộ nhận là tiểu tử, thật là lúng túng.
Diệp Cổ không cười, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Mộc Thủy Vân nói nhỏ: “Vương gia, các ngươi trước hết trò chuyện, ta đi về nghỉ.”
“Ta cùng ngươi trở về.” Hoa Ngưng tiến lên kéo tay nàng, lần này nói cái gì cũng phải đi với nàng.
“Được, nghỉ ngơi sớm.” Ánh mắt Diệp Cổ ôn hòa, đó là một loại tình cảm có thể hòa tan băng sơn.
Mộc Thủy Vân bước ra cửa, thở phào nhẹ nhõm, tiếp xúc không khí ở ngoài giúp lòng nàng không còn bị đè nén nữa. Bầu không khí trong thính đường hảo quỷ dị, Kính vương vì sao luôn dùng ánh mắt đặc biệt nhìn chằm chằm nàng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dựa vào ánh trăng soi sáng, đi hậu viện.
Hoa Ngưng đột nhiên nói: “Ngươi không cảm thấy, Vương gia đối với ngươi rất săn sóc sao?”
“Ngươi muốn nói cái gì?” Mộc Thủy Vân quay đầu nhìn nàng, dưới ánh trăng mặt nàng càng thêm lãnh bạc, chỉ là mạt ôn nhu nơi đáy mắt kia, mình xem không hiểu.
Bé Vân “vô tình” rải thính hơi bị nhiều rồi =))