Ta Mang Theo Tiểu Thụ Đi Dưỡng Thai

Chương 1: Tiên sinh, ta giúp ngươi dưỡng thai (1)



Ba ngàn đại thế giới, ba ngàn trung thế giới, ba ngàn tiểu thế giới, đứng đầu là Chủ Thần.

Chủ thần có rất nhiều con, cũng chẳng biết là con nuôi hay con ruột.

Tạ Tinh là đứa thứ ba.

Lần đầu tiên nhận thức được gia phả nhà mình có phần không bình thường, là khi hắn mười tuổi, thấy Chủ Thần đại nhân mỉm cười đẩy vị tỷ tỷ mặt lạnh của mình vào một cái hố đen.

Hai năm sau, vị ca ca trên hắn cũng cuốn gói đi theo.

Nghe nói hai người đó đều xuyên thế giới khác. Tỷ tỷ hắn thì xuyên để làm nhiệm vụ, ca ca thì do muốn tìm ý trung nhân, hơn nữa còn là nam, nên mới chuồn đi.

Mà chắc do di truyền rồi, Tạ Tinh cảm thấy hắn cũng thích nam.

Tạ Tinh đem chuyện này nói với Chủ Thần, bả phất tay kêu bình thường mà, thích ai thì nói để bả trộm về cho.

Tạ Tinh đem chuyện này đi kể với lão ba, lão ba nhà hắn lập tức mang đến một chồng hồ sơ của vô số vị nam chính cường đại đến từ vô vàn thế giới, hỏi hắn muốn đè ai.

Tạ Tinh không quyết được, cũng không chọn được kiểu hình ưa thích. Thế nên bắt đầu tập xuyên qua các thế giới sinh tồn để rèn luyện, thuận tiện suy ngẫm kỹ về tình yêu.

Đến khi hắn trưởng thành đủ, mang theo một thân vũ lực trở về, liện được tặng cho một cái hệ thống tên Bảo Bảo.

Đầu năm nay, tiểu thụ có thể mang thai sinh bảo bảo đặc biệt nhiều. Thế nhưng tra công cũng đặc biệt nhiều theo, liên tục hại các tiểu thụ sảy thai hoặc sinh non, có người còn trực tiếp thăng. Hại vô số sinh linh ra đi oan khuất.

Bảo Bảo là hệ thống xuyên nhanh sinh ra để hỗ trợ các tiểu thụ ấy, giảm bớt oán khí trên thế gian.

Tạ Tinh rảnh rỗi, nên nhận lấy Bảo Bảo. Từ biệt Chủ Thần, lão ba cũng một đám anh chị em phía sau rồi xuyên qua.

Bắt đầu đi lên con đường cứu vớt tiểu thụ bụng bầu không lối về.

__

[ Truyện: Lão nam nhân hào môn ôm con chạy.

Lâm Khanh là sinh viên đứng đầu trường kinh tế cả nước, tương lai tươi sáng, tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng trong một lần đi liên hoan với bạn ở khách sạn, bị Tần Húc ăn trúng thuốc kíƈɦ ɖụƈ lôi vào phòng đè xuống cưỡиɠ ɦϊếp.

Đến hôm sau tỉnh lại, Lâm Khanh từng là trái thẳng bị chấn kinh tột độ, vội vàng chạy trốn. Cũng nhận ra Tần Húc là nam nhân kim cương đại danh đỉnh đỉnh, giàu có bậc nhất cả nước.

Sau đêm ấy, Tần Húc cho thư ký đem đến cho Lâm Khanh một số tiền, đe doạ cậu không được nói ra, cũng coi như đêm hoang đường kia chẳng hề tồn tại.

Lâm Khanh chỉ là một sinh viên nhỏ, lại không có cha mẹ, sau khi bị tổn thương tâm lý lại bị đối xử như vậy, chỉ có thể tự mình che đi đen tối trong đáy mắt, tiếp tục đi học.

Chẳng ngờ hai tháng sau, lại phát hiện chính mình cư nhiên mang thai.

Nam nhân mang thai, chuyện hoang đường đến cỡ nào.

Lâm Khanh hoảng sợ, lại đối mặt với ánh mắt dè bỉu cùng khinh thường của bạn bè cùng người quen, quyết định nghỉ học.

Tương lai tươi sáng khép lại.

Không có tiền, tiểu thụ chỉ có thể làm chân chạy việc chỗ này đến chỗ kia, kiếm tiền sinh nhai.

Chịu đựng áp lực cuộc sống cùng ánh mắt kỳ thị của những người xung quanh, Lâm Khanh xém chút hỏng mất, còn nhiều lần nghĩ đến chuyện đi phá thai hoặc tự tử.

Sau cùng, vẫn không nỡ làm hại sinh linh bé nhỏ trong bụng. Lâm Khanh đã từng là thiếu niên dương quang rực rỡ, giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng ngấm sâu tận xương cốt.

Cơ duyên xảo hợp, Tần Húc sau khi phát hiện Lâm Khanh mang thai, bèn đem người đến biệt thự nhốt lại nuôi dưỡng, chờ sinh con.
Trong khi đó hắn thậm chí còn đính hôn với một thiên kim tiểu thư nổi tiếng.

Họ hàng và thiên kim biết về Lâm Khanh, liền chạy đến biệt thự kia khi dễ hắn.

Ngay cả hạ nhân trong nhà cũng khinh thường dè bỉu.

Tần Húc dưới áp lực gia tộc và Lâm Khanh cố gắng chạy trốn, bắt đầu giở trò phòng tối play, còn đánh người. Thả đi bắt về, đánh một cái rồi cho một quả táo ngọt.

Cuối cùng, Lâm Khanh sảy thai.

Hắn nhìn đống sữa bột cùng quần áo trẻ em mình dùng mạng để lăn lộn mua về, phát điên.

Lâm Khanh tự sát, nhưng luôn bị Tần Húc cứu về.

Tần Húc đem hắn nhốt lại, tỏ ra hối hận, bắt đầu đối tốt với hắn, còn nói cái gì mà đứa bé sẽ giúp hắn lấy lại, sau đó đè hắn.

Lâm Khanh không chạy trốn nữa.

Kết thúc của truyện là Happy Ending.

Hai người kết hôn. Sau đó có bảo bảo mới. ]
Bảo Bảo chẹp chẹp hai tiếng, bất mãn nói tiếp

[ Dĩ nhiên cái HE này là đứng dưới góc nhìn của Tần Húc. Trên thực tế dữ liệu thu được, thực trạng cơ thể của Lâm Khanh lúc đó là thần trí không rõ ràng, hai chân cùng hai tay bị vặn gãy… ]

Chẳng cần phải suy diễn, chỉ có một kết cục.

Tạ Tinh :”…”

Lúc cuộc sống cận kề cái chết nhất, Tạ Tinh cũng chẳng mất bình tĩnh tới vậy.

À. Nhân sinh.

Tạ Tinh nghĩ mà thấy chua xót trong lòng.

Khó chịu kinh khủng.

Tạ Tinh xuyên vào trong một pháo hôi cùng tên trong sách, là thằng cha hàng xóm trạch nam kiêm luôn chủ khu nhà trọ của tiểu thụ. Sau khi bắt tiểu thụ đi thì Tần Húc cho người đốt nhà trọ để cảnh cáo không cho Lâm Khanh chạy. Tác dụng duy nhất của hắn là đợi đến lúc nhà cháy thì chạy ra kêu cứu hai tiếng rồi chết ngộp.

Nam nhân cáu kỉnh nhìn một đống rác rưởi bao quanh mình trong căn phòng thô sơ rẻ tiền nhỏ xíu. Từ từ xách quần bò dậy.
:”Bảo Bảo, hiện tại là lúc nào?”

[ Ký chủ, hiện tại tiểu thụ đã chuyển đến đây được hai tuần. Do ngăn cản khách hàng quấy rối một nữ sinh nên vừa bị đuổi công việc ở siêu thị á. Hiện tại đang ở nhà kiếm việc. ]

Tạ Tinh lập tức đứng bật dậy, phóng ra ngoài, hung hăng nhằm ngay cửa bên cạnh mà gõ.

Bên trong im lặng một chốc mới có thanh âm khản đặc vọng ra, kèm theo tiếng động nhỏ ầm ĩ,

:”Ai vậy?”

:”Là tôi, Tạ Tinh, chủ nhà trọ.”

Lâm Khanh trong nhà hơi kinh ngạc, nhớ ra cái người phòng bên cạnh chưa từng ra cửa, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại kia.

Đây cũng là lí do y chọn ở bên cạnh, cũng đỡ đi một ánh mắt xem thường.

Chẳng lẽ tại tiền nhà tháng này chưa đóng.

Nghe tiếng đập cửa dữ dội kia xem.

Như thể muốn kéo y cùng đi đầu thai vậy.

Lâm Khanh vừa bị đuổi việc, ông chủ còn  quỵt luôn tiền lương, nhịn đói đã nửa ngày, trong túi không còn một cắc.
Y hơi mất bình tĩnh.

Thiếu niên gương mặt tinh xảo xoa nhẹ cái bụng đã hơi nhô ra, cắn môi đi mở cửa.

Cạch một tiếng.

Lâm Khanh có hơi sửng sốt.

Nam nhân đứng trước mặt thân ảnh thon dài, mái tóc đen lâu ngày không cắt tùy tiện buộc lại chảy xuống qua vai. Làn da lâu ngày không ra nắng trắng bệch ốm yếu, thân thể gầy gò ẩn nấp sau một tầng áo phông mỏng, kiều khí mà lại không mất đị sự đoan chính.

Khuôn mặt hắn tuấn mỹ, thanh lệ, thoát tục. Đôi mắt đen ôn nhu như nước, có thể  dìm chết người, giọng nói cũng rất dễ nghe

:”Cậu biết làm cơm không?”

__

Lời tác giả:

Tui viết cái này sau khi đọc một đống truyện đam mỹ sinh tử văn ngược thụ.

Ức chế quá nên phải đi viết luôn :))))

Bộ đam mỹ thứ hai ra lò.

Tạ Tinh của truyện này là em của Phượng Hi bên > , bộ đam mỹ xuyên thư còn lại kia của tui đó.
Cốt truyện không liên quan đến nhau quá đâu nên mọi người yên tâm nhé.

Chẳng qua tui bị vác truyện đi một lần rùi nên mỗi truyện cue ít chi tiết của truyện khác để móc xích lại cho khỏi mất.

Thế nên bé nào có dự định tự tiện bê truyện tui đi thì suy nghĩ lại đi nhé, vì tui còn chơi nhiều kiểu lắm đó, như mật mã ẩn kiểu kiểu vậy.

Hehe.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.