Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 3: Món thịt kho Đông Pha



Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Lâm Thục Ý đều đến quán ăn của Lão Dương Đầu. Ông lão cũng ngày càng yêu thích đứa nhỏ thông minh này, có món gì ngon đều lưu lại một phần cho cậu.

“Ông ơi!”

Lâm Thục Ý ngày hôm nay cũng đi đến tiệm cơm Tây Tần, mà giờ này là sáng sớm Lão Dương Đầu còn đang mài dao để cắt nguyên liệu.

Nguyên liệu trong quán tuy không nhiều nhưng vẫn có thể phối hợp làm món ăn ngon, vì vậy mười mấy năm qua tiền thu vào vẫn tốt.

“Tiểu Ý đến à, ăn sáng chưa?”

Lâm Thục Ý lắc đầu, kỳ thực nhà cậu đã không còn gạo, cậu đến chính là muốn hỏi Lão Dương Đầu, làm thế nào để kiếm tiền, ít nhất cũng đủ tiền cơm qua ngày.

Nghe Lâm Thục Ý nói chưa ăn sáng, Lão Dương Đầu cũng ngừng việc trên tay, từ phía sau bưng ra một bát cháo cùng một cái bánh đi ra.

Cháo là từ hạt gạo nếp dài nhỏ nấu lên, trong suốt sền sệt, còn có vị ngọt.

Bánh làm có cả thịt ba chỉ, thời điểm ủ bột, đem thịt ba chỉ băm nhỏ rồi phối hợp hành hoa và gừng, vẩy lên trên chút bột hoa tiêu. Sau đó nhào bột, dùng cán cán mỏng bột ra, đem thịt làm nhân bánh rồi cuộn lại. Ở bên ngoài mềm mềm, ăn vào trong miệng có vị thơm ngát, ăn ngon đến mức hận không thể đem cả đầu lưỡi nuốt vào.

Ông lão là người tốt, Lâm Thục Ý quả thực hiểu điều đó.

“Ông ơi?”

“Hả?”

“Ông biết nơi nào có thể kiếm tiền không ạ?”

“Tiền?”

Lão Dương Đầu quay đầu lại hỏi.

Lâm Thục Ý cúi đầu, vẫn còn có chút ngại ngùng mở miệng nói

“Trong nhà không còn gạo, cũng không có tiền, cháu nghĩ cháu có thể đi ra ngoài làm việc gì đó, kiếm chút tiền trở về.”

Cậu biết đến khi đến nơi này là có rất nhiều thứ cần đến tiền bạc, nhưng cậu không biết cậu có thể làm cái gì.

Lão Dương Đầu hiển nhiên không biết cuộc sống của Lâm Thục Ý sinh hoạt khó khăn đến mức này, lại nghĩ đến gia đình cậu chỉ còn lại một mình cậu, nên chuyện này cũng dễ giải thích hơn, một thằng nhóc mười bảy mười tám tuổi có thể làm được việc gì?

Lão Dương Đầu cũng không nghĩ ra, cháu trai nhà ông hai mươi mấy tuổi vẫn ở nhà không đi ra ngoài làm việc. Ở thị trấn không lớn này, ông cũng không biết Lâm Thục Ý có thể làm được việc gì, nghĩ lại thì ông vẫn nên giúp đứa bé này.

Lão Dương Đầu suy nghĩ một hồi bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một ý.

“Nếu không cháu ở đây, giúp việc trong quán cơm này đi mỗi tháng ông sẽ phát lương cho cháu”

Cái tiệm này của ông, sinh ý coi như không tệ, nuôi sống một đứa nhỏ choai choai cũng không thành vấn đề, huống chi đứa bé này rất được người ta yêu thích, tính tình lại cần cù chịu khó.

Lâm Thục Ý nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, sau đó nhanh chóng tối xuống.

“Nhưng cháu không biết mình có thể giúp ông làm được việc gì.”

Lão Dương Đầu kỳ thực căn bản không để ý Lâm Thục Ý có thể giúp ông làm việc gì, ở trong cửa hàng này giúp ông đóng cửa mở cửa, bưng bát ra thu bát vào, làm việc này cũng tốt lắm rồi.

“Không có chuyện gì, tiệm này của ông cũng không có việc gì khó khăn, chỉ cần cháu không chê ông trả tiền lương cho cháu ít là được”

Lâm Thục Ý rốt cục động lòng, cậu kỳ thực cũng muốn ở lại chỗ này, dù sao nơi này cậu cũng quen biết.

Nhìn cái dao bên cạnh, Lâm Thục Ý đôi mắt liền sáng ngời, hưng phấn nói

“Cháu sẽ nấu ăn, ông à cháu giúp ông nấu ăn”

Lão Dương Đầu lập tức liền nhớ đợt trước trước tựa hồ có lần Lâm Thục Ý cũng đã nói với ông có thể nấu ăn, bất quá ông không làm sao tin tưởng được. Bây giờ nhìn đứa nhỏ này lại lập lời thề son sắt nói cậu có thể nấu ăn, ngược lại là sinh ra tâm tư trêu chọc cậu một phen.

“Tiểu Ý có thể làm món ăn gì?”

Lâm Thục Ý suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nhìn Lão Dương Đầu chậm rãi nói.

“Cháu sẽ làm kê áp tửu, uyên ương phỉ, bạch trảm kê, phỉ thúy uyên ương đản…”

Lão Dương Đầu bị bộ dạng nghiêm túc đường hoàng của Lâm Thục Ý doạ hết hồn, sau đó liền bình tĩnh lại rồi cười ha hả.

“Biết cũng không ít, cháu từ nơi nào nghe được nhiều món ăn như vậy? Nhiều món ông cũng chưa từng nghe nói tên đấy.”

Lâm Thục Ý nghĩ, chưa từng nghe nói là đương nhiên, bởi vì những thứ này đều là món nổi tiếng của tửu lâu Phù Dung, cậu quen biết Tống Nham rất lâu Tống Nham mới đáp ứng dạy cho cậu, nhưng lại không nghe được sự không tin tưởng trong lời nói của Lão Dương Đầu.

Buổi tối lúc trở về Lão Dương Đầu cho Lâm Thục Ý một túi gạo, cùng một ít thịt, dù sao Lâm Thục Ý không phải từ sáng đến tối đều ở trong tiệm huống hồ cũng không thể mỗi ngày cũng gọi Lâm Thục Ý ăn mì. Ông tuy rằng không tin Lâm Thục Ý nấu được món gì nhưng dựa theo thân thế của Lâm Thục Ý ông cũng không muốn cậu giống với cháu trai ông, áo đến thì đưa tay thì mặc, cơm đến thì há miệng ăn.

Về đến nhà Lâm Thục Ý đem gạo cùng thịt bỏ vào nhà bếp, rồi nằm ở trên giường nghĩ chuyện.

Nếu muốn làm việc trong quán ăn của Lão Dương Đầu, cậu cũng không muốn chỉ giúp ông thu bát bưng đĩa, dù sao nếu làm như vậy cậu cũng không tiện nhận tiền của Lão Dương Đầu. Thế nhưng cậu nhất định phải kiếm tiền, cậu muốn ở thế giới này sống tiền là thứ không thể thiếu.

Cậu không muốn biết vì sao cậu lại đến thế giới này, cậu chỉ muốn biết thế giới này là như thế nào? Làm gì ở đây mới có thể tiếp tục sống.

Ôm ý nghĩ như thế,Lâm Thục Ý liền ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai lúc tỉnh lại, Lâm Thục Ý liền có một ý nghĩ trong đầu,cậu biết nấu ăn hơn nữa còn làm phi thường tốt.

Lão Dương Đầu cho cậu thịt đặt ở nhà bếp, là một miếng thịt lợn tươi ngon, lúc cậu làm sốt Zha Jiang Mian mới cần dùng tới.

Lâm Thục Ý định dùng nó làm Thịt Kho Đông Pha

Nhưng không có rượu hoa điêu, muốn làm thịt kho Đông Pha ngon phải cần rượu hoa điêu nguyên chất.

Cậu biết đến quán cơm của Lão Dương Đầu ở nơi đó có một bình rượu hoa điêu, chỉ là có phải loại rượu tốt nhất không, cậu cũng không rõ, nhưng dù sao có để dùng cũng tốt.

Nghĩ thế cậu liền chạy đi mượn rượu hoa điêu,lúc đến nơi Lão Dương Đầu còn đang bận chuẩn bị đồ ăn, tuy rằng không biết Lâm Thục Ý cần rượu hoa điêu làm gì, nhưng vẫn hào phóng rót cho cậu một bình đầy. Thật sự ông cũng tò mò muốn biết tác dụng của rượu hoa điêu này, đến cùng thì cậu nhóc có thể làm ra món ăn gì.

Không chỉ mượn rượu hoa điệu, Lâm Thục Ý còn mượn thêm một nồi đất nhỏ.

Mót thịt kho Đông Pha cần thời gian khá lâu. Ở nhà mân mê hơn hai giờ, đợi đến lúc thịt chuyển sang màu đỏ đậm, miếng thịt trở nên mềm, khắp căn phòng nhỏ liền tràn ngập mùi thịt. Thời điểm này cậu liền nghĩ tới lời của Tống Nham.

“Thịt kho cần nước, đun lửa đến khi nước từ từ rút hết, thì món ăn sẽ hoàn thành”

Tống Nham rất giỏi nấu ăn, là đầu bếp tốt nhất nước Đại Yến. Khi đó Lâm Thục Ý nhìn mà ước ao, cũng may bây giờ cậu có thể chân chính làm đầu bếp.

Hầm tốt, chưng tốt, thịt sau đó vẫn là nên đặt trong nồi đất nhỏ, đồ đạc trong nhà cậu rất đơn sơ, ngoại trừ có cái nồi cần thiết để nấu cơm, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Một nồi thịt đầy, cái nắp đậy căn bản không thể ngăn cản mùi thơm của nó. Lâm Thục Ý cầm nồi thịt đi đến tiệm cơm Tây Tần. Đi trên đường, quả thực rất nhiều người quay lại nhìn nồi đất trên tay cậu.

Lúc đến cửa hàng, người ngồi bên trong khá nhiều. Lâm Thục Ý lật cái nắp lên, hương vị trọng nháy mắt tràn ngập toàn bộ quán cơm nhỏ. Thu hút hết tầm mắt của khách hàng hướng nơi đó nhìn lại.

“Đây là món gì, sao lại thơm như vậy?”

“Có phải thịt kho tàu không?” Nhưng mà hình như không giống cho lắm thì phải”

Lão Dương Đầu ở bên trong cũng bị tiếng huyên náo của mọi người phía bên ngoài hấp dẫn đi ra. Vừa nhìn thấy nồi đất trên tay Lâm Thục Ý, cùng màu sắc đậm đà của thịt, thì không khỏi ngạc nhiên trợn tròn mắt, thật sự không nghĩ tới đứa nhỏ này làm rất tốt a.

Lâm Thục Ý cười nheo cả mắt lại, chỉ có thời điểm làm ra món ăn cậu mới vui vẻ như vậy.

“Ông à, ông nếm thử xem ạ?”

Lão Dương Đầu cầm đũa lên, mọi người bên cạnh nhìn sang cũng dồn dập muốn nếm thử một miếng.

Vì vậy liền thẳng thắn mang cho mỗi người một phần.

Miếng thịt vừa vào miệng liền tan ra, hương vị đậm đà mà không mặn,nuốt xuống rồi dư vị vẫn còn đọng lại trong miệng.

Đại khái đây là món thịt Lão Dương Đầu cảm thấy ăn ngon nhất.

“Nhóc con, mua thịt ở chỗ nào vậy? Ông đây cũng muốn đi mua một phần”

Lâm Thục Ý cười khẽ nói.

“Là do cháu làm ạ”

Lần này mọi người lại không tin, chủ yếu gia đình những người khách này đa số đều có đứa bé lớn như vậy, chính là chỉ việc nấu mì thôi phỏng chừng cũng lười không động tay nên sẽ không làm.

Lão Dương Đầu khá là vui mừng đứng ra nói.

“Là Tiểu Ý nhà tôi làm đó, không sai đâu”

“Thật sự là đứa nhỏ này làm sao! Đây chính là có thiên phú, Lão Dương Đầu à, quán cơm nhỏ này của ông không phải ai cũng có thể kế thừa, nếu như con ông cũng không muốn, ông liền dứt khoát truyền dạy cho đứa bé này đi, tránh cho tay nghề tốt như vậy bị thất truyền thì uổng lắm. Còn có cậu nhóc này,nhóc làm món ăn ngon như vậy, sau này làm nhiều đi, chúng tôi sẽ mua”

Một người vừa nói vừa như đùa giỡn, mọi người xung quanh lại nhanh chóng phụ hoạ, người nói vô tâm,người nghe lại hữu ý, Lão Dương Đầu nhìn Lâm Thục Ý một chút, đem những lời người kia nói ghi tạc vào trong lòng.

Lão Dương Đầu cười híp mắt trả lời mọi người.

“Được lần sau các vị muốn ăn liền nói, xem Tiểu Ý có đồng ý làm cho mọi người

hay không.”

Hết chương 3.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.