“Tiêu Ngữ Lam cô đừng có mà giở trò ti tiện.”
“Tiêu Ngữ Lam cô có liêm sỉ không vậy?”
“Ngữ Lam em… đừng…”
Bannie đóng cuốn sách dày trên tay lại, khẽ tạc lưỡi lắc đầu. Nữ phụ của bộ này đúng là ác quá đi, năm lần bảy lượt làm hại nữ chính ngây thơ, đáng thương.
*Rầm*
“Bannie… Bannie… cậu có sao không, mau mở mắt ra nhìn tớ đi Bannie!!!”
*
“Tiêu Ngữ Lam khi nào cô mới thôi cái trò trẻ con đấy lại hả?”
Cô hoàn hồn lại trong tiếng mắng chửi của một người đàn ông.
Soái ca trong truyền thuyết xuất hiện!
Người trước mặt cô là một người đàn ông vô cùng đẹp trai.
Hắn ta mặc đồ vest màu xám nhạt, tóc tai được chải chuốt gọn gàng trông rất sạch sẽ.
“Anh Trình, Cô Lưu đã tỉnh.” Là một người đàn ông khác lên tiếng, anh ta mặc áo blouse trắng của bác sĩ.
Bannie nhìn cảnh tượng xung quanh, kì lạ thật tại sao cô lại ở đây với lại mấy người này là ai? Cô nhớ rất rõ cô đang đi dạo phố với Alice, rồi sau đó… cô bị xe tông.
“Tiêu Ngữ Lam cô có biết nói hai tiếng xin lỗi không hả?” Người đàn ông sạch sẽ lúc nảy vừa mới quát cô.
Hắn gọi cô là cái gì, Tiêu Ngữ Lam? Sao nghe quen quen nhỉ?
“Trình Phong anh đừng hung dữ với Lam, em cũng đã đánh em ấy. Em là người có lỗi…” Cô gái yếu ớt ngồi trên giường khẽ thều thào nói, sau đó cô ấy lại khóc lóc vô cùng đáng thương, “Lam, chị xin lỗi. Lúc nảy do chị nhất thời nóng tính đã đánh em, chị thành thật xin lỗi em.”
“Bác sĩ Trần nhờ anh lo cho Yến giúp tôi.”
Trình Phong nói xong, hắn rời giường của người phụ nữ mà tiến về phía cô. Hắn nắm cổ tay cô kéo hẳn ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, cô khó hiểu vẫn luôn nhìn hắn.
“Tiêu Ngữ Lam hôm nay tôi muốn nói rõ một lần với cô.” Hắn gằn giọng.
Cô tròn mắt, vẻ mặt này của hắn chính là đang tức giận, thậm chí là giận đến muốn đánh người.
Nhưng mà hình như cô nhớ ra cái gì đó rồi.
Tiêu Ngữ Lam?
Trình Phong?
Lưu Phi Yến?
Mạc Tử Dương, nếu cô nhớ không lầm những cái tên này đều là tên nhân vật trong cuốn sách ngôn tình cô vừa đọc. Mà Tiêu Ngữ Lam chính là nữ phụ cực kì độc ác luôn tìm cớ hãm hại nữ chính. Nghĩ tới đây cô bất ngờ che miệng, cô xuyên sách rồi. Cái chuyện hư cấu mà tác giả nghĩ ra lại vận lên người cô ư, cô xuyên vào sách làm nữ phụ độc ác???
Bannie ngước mắt lên nhìn người đàn ông cực phẩm đang luôn miệng mắng chửi, từ nảy đến giờ hắn nói cái gì cô một chữ cũng không hề nghe thấy. Nhưng mà cô đoán ra được, hắn đang mắng cô vì cô làm cho Lưu Phi Yến bị thương. Cô nhớ trong sách có một tình tiết cô và nữ chính đánh nhau, Tiêu Ngữ Lam đã đánh nữ chính đến ngất xỉu.
“Tiêu Ngữ Lam cô có nghe tôi nói không vậy?” Trình Phong tức điên người, hắn nói từ nảy đến giờ vậy mà cô thì cứ ngơ ngơ ra.
Bannie nhìn hắn, sau đó liền vội vã gật đầu, miệng còn an ủi:”Tôi có nghe mà, tôi biết anh đang bất bình.”
“Được, nếu cô biết điều thì sau này đứng tới đây nữa. Tôi không muốn gặp mặt cô, cho dù là với thân phận là con của bạn thân mẹ tôi cũng vậy. Tiêu Ngữ Lam tôi không mong cô đến nhà tôi, cô hiểu chứ?”
“Tôi hiểu.”
“???” Trình Phong bị doạ cho bất ngờ. Hắn không ngờ Tiêu Ngữ Lam sẽ đồng ý lời đề nghị này, bởi vì hắn đã nói tám chục lần rồi đó cô có thèm quan tâm đâu. Hắn không muốn cô đến, cô cứ mặt dày vác mặt tới khiến hắn tức không chịu được.
Bannie lục trong túi xách đang đeo trên tay, lấy điện thoại xem ngày, giờ. Cô đang ở nước A, thời gian cũng khớp với thế giới thực tại của cô luôn. Bannie nghĩ mình nên rời khỏi chỗ này, để bình tĩnh nghĩ lại một chút.
“Vậy, tôi về đây. Tạm biệt.”
Tiêu Ngữ Lam rời đi, Trình Phong hoá đá ở tại chỗ mất mấy giây. Hắn đoán, cô hôm nay phát bệnh rồi, cư xử kì lạ như vậy…
*
Tiêu Ngữ Lam – Đại tiểu thư ngậm thìa vàng, con gái duy nhất của Tiêu gia. Tốt nghiệp đại học H loại xuất sắc. Nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, danh hiệu tự xưng đệ nhất thiên kim thành phố BK. Cô còn có một vị hôn phu tên Mạc Tử Dương, hai người chuẩn bị kết hôn.
Bannie đóng laptop lại, sau khi điều tra qua thông tin của Tiêu Ngữ Lam. Mà cái cô Tiêu Ngữ Lam này có ngoại hình giống cô như đúc, không lệch đi một chút nào. Cô cũng không biết vì sao mình lại xuyên tới đây, chẳng lẽ là do nữ phụ quá độc ác, cô tới đây theo nguyện vọng cầu xin của nam, nữ chính ư? Nếu vậy cô phải làm nữ anh hùng cái thế rồi, trò chơi này xem ra cũng vui vui đấy chứ.
Cô sẽ làm Tiêu Ngữ Lam, phiên bản tốt bụng.
*Nhạc chuông điện thoại*
Bannie rút điện thoại ra xem, người gọi đến là “vị hôn phu thân yêu” cô ta lưu danh bạ người gọi đến nguyên văn là như vậy. Cô đọc xong còn nổi cả da gà, da vịt lên.
“Alo?”
“Đang ở đâu?”