Rồi rồi, tiếp tục câu chuyện lần trước, ta cùng Mắt Quả Dưa cùng nhau tung tăng trở về, dọc đường đi ngẫu nhiên gặp vài thú nhân tất bật qua lại, ta nghĩ nghĩ, quanh khu vực này ma vật vốn dĩ không ít, nhưng cũng chỉ cần vài nhóm thú nhân trong làng là đã đủ để xử lý rồi, huống chi lần này huy động toàn bộ nhân lực như thế, chắc chắn vụ việc không đơn giản, hơn nữa thú nhân còn là chủng tộc mạnh như vậy. Ài, thôi cũng chẳng liên quan gì đến mình, mình cứ tạm thời tá túc ở đây một thời gian nữa rồi bắt đầu luyện cấp, sau đó đi ngao du giang hồ thôi.
Mải mê suy nghĩ vẩn vơ, lúc nhìn lại thì đã thấy một nhóm người đang tiến đến. Ai cũng bị thương một vài chỗ, nhẹ thì xây xát, nặng thì đến đi còn không nổi, một thân đầy máu. Mấy mục sư hiếm hoi trong làng thấy thế bèn nhanh chóng tiến lên đỡ lấy họ, bắt đầu thì triển thuật trị thương. Mắt Quả Dưa dường như sợ, nắm chặt tay áo ta, khuôn mặt hơi xanh. Mùi máu tanh nồng nặc.
Ta nhíu mày, tuy trước kia game «Bá vương “ có độ chân thật lên đến 60% nhưng do một số quy định và chính sách của pháp luật, để đảm bảo sự cân bằng giữa thế giới thật và ảo, ngoài xúc giác, thị giác và thính giác, game chỉ cung cấp vị giác và khứu giác trong một số hoạt động nhất định. Vì vậy nên những hành động giết chóc trong game trước kia không đủ để tạo nên suy nghĩ và tư tưởng tội phạm bởi cảm xúc không quá chân thật. Tuy nơi này hiện tại tương đối giống game, toàn mấy người kì quái với dị dạng, dù là đại khái ta có khả năng của một game thủ đi chăng nữa, nhưng ta dường như đã quên mất, đây là thực tại, chém chém giết giết, nhân mạng cũng chỉ có 1 mà thôi. Chẳng có chuyện gì dễ dàng như hồi sinh hạ cấp nữa, sinh tử như tờ giấy, có khi ngày này năm sau lại là ngày giỗ của ta cũng nên.
Ta chớp chớp mắt, tưởng tượng ra khung cảnh trên bàn thờ hương khói nghi ngút là một em gà vô cùng sếch xy, trên miệng là một bông hoa sh*t lợn, ánh mắt thâm tình nhìn ta chằm chằm. Mà ta thì nở một nụ cười tươi rói, một người một gà vô cùng xứng đôi cứ thế nhìn nhau…..KHÔÔÔNGGGG !!! Ta ngay lập tức rùng mình, không được, khoảng thời gian qua thực sự quá là buông thả rồi, phải nghiêm chỉnh lên !!! Bước chân không tự chủ càng lúc càng nhanh, trong chốc lát đã đến nhà, ta kéo Mắt Quả Dưa vào, liền ngay lập tức thấy nhị tỷ mới gặp 2 lần cùng nương, bộ dáng tương đối chật vật. Hai người đang sốt ruột thấy ta thì ánh mắt vui mừng, nương vội vã kéo ta vào trong :
– Con đây rồi, quả thật làm ta sợ muốn chết ! bên ngoài bây giờ đang nguy hiểm lắm có biết không ?
– Nương, tỷ tỷ, ngoài kia có chuyện gì vậy ? Ma vật tấn công sao ?- Ta hỏi, hi vọng là mọi chuyện vẫn ổn.
Nhị tỷ Thục Linh nghe hỏi liền thở dài một hơi :
– Mười ngày trước tỷ, nương cùng vài nữ nhân trong làng mang đồ thêu được sang thị trấn khác đổi vật phẩm, còn phụ thân và vài thú nhân khác thì hộ tống chúng ta, sau đó đi săn thú chuẩn bị cho mùa đông sắp tới. Không hiểu sao trên đường đi gặp rất nhiều ma vật lảng vảng xung quanh làng, nhưng chúng ta cũng không quá để ý, cho đến ngày t5 của chuyến đi, chúng ta gặp rất nhiều ma vật đang tiến về đây. Mọi người cảm thấy rất bất an liền quay lại, không ngờ lại thấy một đám ma vật đang cố phá vòng chắn xông vào làng, dường như có gì đó thu hút chúng vậy. Sau đó thì muội biết rồi đấy, phụ thân cùng mọi người đang chiến đấu với chúng, nhưng lũ ma vật kéo đến càng lúc càng nhiều, không biết có trụ được không nữa.- Nói xong lại thở dài.
Chuyện này đến cuối cùng là như thế nào ? Đột nhiên không nhanh không chậm lại có ma vật tấn công thế này, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra ? Ta đưa mắt nhìn mọi người trong phòng một lượt, ai cũng hiện rõ khuôn mặt lo lắng cùng bất an, haizz, nếu biết trước chuyện này có lẽ ta đã chăm chỉ luyện cấp, đến bây giờ có phải tiêu dao khoái hoạt, nhàn nhã tự tại rồi không !!!
Ngoài sân bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào làm ta hơi giật mình, hướng ra ngoài cửa, sắc trời dần tối, lại thêm một nhóm thú nhân bị thương được đưa vào. Mẫu thân đang im lặng đột nhiên cất tiếng :
– Chúng ta ra ngoài giúp họ.
Ta nhìn người, phát hiện một đại mỹ nữ vốn lúc nào cũng thanh lệ thoát tục giờ đây ánh mắt mệt mỏi, người phủ một tầng bụi đất, bộ dáng chật vật, có chút khác lạ so với nương mà ta vẫn hay nhìn thấy. Người bước nhanh ra ngoài, trong mắt chợt lóe nên áy náy rồi rất nhanh biến mất. Ta có chút nghi hoặc, hôm nay trông nương có chút lạ.
Bước ra ngoài, ngay lập tức mùi máu tanh nồng nặc đập vào mũi khiến ta nhíu mày. Ta nhắm mắt, hít sâu vài cái, cố gắng điều khiển nhịp tim đang đập loạn của mình. 47, ngươi phải bình tĩnh lại, muốn sống ở thế giới này thì phải làm quen dần đi chứ, ngươi cũng đâu phải bánh bèo thấy máu là ngất, mau trở về với bộ dạng “ I don’t care “ thần thánh đi nào !!! Tự thôi miên thành công, ta mở mắt, quét một vòng đám thú nhân đang bị thương, ra sức đánh giá tình hình xung quanh.
Người dân trong làng sống rất ôn hòa, không hay tranh chấp nên người có sức chiến đấu đặc biệt cao không nhiều lắm, pháp sư cũng không nhiều, nếu có thì cũng chỉ biết vài kỹ năng đơn giản phục vụ cuộc sống, mục sư lại càng ít đến đáng thương. Đột nhiên gặp chuyện như vậy quả thật là ứng phó không kịp, nếu chuyện này tiếp tục tiếp diễn, e rằng không ổn.
Chúng ta trừ tỉ tỉ là một dược sư cấp thấp ra thì đều không có khả năng trị thương, nương thì có khả năng phục hồi cấp thấp nhưng thực sự quá yếu, không thể coi là mục sư. Còn ta và Mắt Quả Dưa thì hoàn toàn vô dụng, nên chỉ có thể làm chân chạy việc. Thôi thì, ít nhất cũng không phải phế vật.