Xin chào.
Nữ chính siêu cấp xinh đẹp hiền lành tốt bụng thông minh đáng yêu dễ thương, nói chung là vô cùng hoàn mỹ là ta xuất hiện rồi đây.
Đây lại là một chương tự kỉ của ta.
Này, đừng có trưng cái mặt chán chường đó ra. Được nghe bổn cô nương nói chuyện là phúc phận 8 đời của nhà ngươi rồi đấy.
Thật ra là tại ta vẫn chưa tỉnh dậy được. Nói chung là ta đã nằm ngu ở đây được 5 ngày rồi.
Cơ thể hiện nay của ta có vẻ như là một cô nương vừa trẻ vừa khỏe lại đẹp, nhà mặt phố bố làm to, anh chị em cũng toàn thành phần con bố đạo. Nghe Trưởng lão là thấy bá rồi, có khi nào lại là cô nương Ma Giáo võ nghệ đầy mình không ta ? Mà khoan, giang hồ văn thì liên quan gì đến hoàng tử ở đây ? A, có khi nào hoàng tử bị bắt cóc, sau đó nảy sinh tình cảm với con gái kẻ thù không ta ? Hú hú hú, nghe là đã thấy kích thích rồi. Bất quá dựa theo những gì ta nghe được thì cơ thể này vốn chỉ là thứ nữ, mà thường trong mấy truyện xuyên không, thứ nữ lại là một nhân vật hay bị bắt nạt. Hơn nữa trong xã hội phong kiến thì thân phận này có vẻ tương đối phiền phức, nhưng mà không sao, ta là nữ chính bàn tay vàng cơ mà, mẫy cái thân phận gì gì đó, tốt nhất là cứ ném ra cho cún gặm hết đi,sớm muộn gì chẳng có mấy anh đẹp trai đổ rầm rầm trước sự ngu xuẩn của ta ? Mà trước kia ta dường như có thầm thương trộm nhớ một anh zai cỡ soái ca ngôn tình là tứ hoàng tử, bị gia đình phản đối nên chơi ngu cắt cổ tay tự tử cốt để dọa người nhà, ai ngờ chết thật nên ta xuyên vô. Khửa khửa, nhân danh công dân hiện đại đến từ thế kỉ 23, nài, là 23 chớ không phải 21 nhá, ta sẽ đóng vai một nhân vật bá đạo quẩy cho đến khi gà bay chó sủa mới thôi hí hí hí hí. Chả phải mấy nữ chính xuyên không đều thế sao ?
Nhưng mà, trước tiên phải tỉnh dậy được đã. Cứ mỗi ngày ta lại thấy thân thể khỏe hơn một chút, cứ tình hình này là ta sắp mở mắt được rồi. Hế hế, cổ đại ơi, ta đến đây hú hú hú.
~~~ 2 ngày sau ~~~
Chính nó.
Chính cảm giác tràn đầy năng lượng này.
Chỉ một chút nữa thôi, ta sắp cử động được rồi.
Ta thấy ánh sáng, luồng ánh sáng của tự do và hạnh phúc đang tràn vào đôi mắt ta.
Ta đã tập dượt rất lâu để chờ đến ngày hôm nay rồi. Mở mắt ra ta nhất định sẽ thấy một tiểu mỹ nhân mặc trang phục nha hoàn đang mừng rỡ nhìn mình, sau đó mỹ nhân lão nương sẽ uyển chuyển bước vào rồi ôm chầm lấy ta, ta sẽ giả vờ là mình mất trí nhớ, sau đó câu truyện sẽ diễn biến một cách vô cùng máu cún như những gì ta đã dự đoán. Quá hoàn hảo.
– A ! T-tiểu thư tỉnh ! Phu nhân, lão gia, tiểu thư t-tỉnh rồi- Đây hẳn là nha hoàn tâm phúc của ta.
– Liên nhi thực sự tỉnh sao ? Tạ ơn Thần linh, Liên nhi của ta cuối cùng cũng tỉnh rồi !- Ôi thần linh ơi, hẳn bà mẹ này của ta thích xem Cô dâu tám tuổi rồi.
Ta dần mở mắt. Chắc chắn là ta đang ở trong một phủ đệ nguy nga lộng lẫy, trạm trổ rồng phượng, sau đó… ể ?
Ể!!!!
Chắc là quáng gà rồi, tại lâu rồi chưa mở mắt mà. Nhắm mắt lại, lần này mới là thật đây này. Mở chầm chậm thôi chứ nhanh quá lại như vừa nãy thì khổ.
Nhắm lại, mở ra… quác ?
Không tính không tính, làm lại làm lại.
Hơn nửa ngày nhắm vào mở ra, ta cuối cùng đi đến một kết luận quan trọng:
BÀ TÁC GIẢ THẬT SỰ CHÓ MÁ MÀ !