Ta Là Ma Vương: Dị Giới Sinh Tồn Ký

Chương 13



Hu hu hu, trăn trối từ nãy đến giờ nhiều vậy rồi, sao vẫn chưa chết a?

Ta hơi hé mắt, thấy quả cầu lửa không biết từ lúc nào đã biến mất, còn nam nhân áo đen thì đã rời khỏi khuôn mặt ta từ lúc nào, đang yên lặng nhìn thẳng vào cô gái tóc đỏ đối diện. Còn Thủy Tinh Linh….ể? Sao còn có một mẩu vậy? Đang từ điện nước đầy đủ đột nhiên nhảy xuống thành loli….à hiểu rồi….

Ta bắn ánh nhìn cảm kích về phía nam nhân áo đen kia, cảm thấy hắn giờ phút này trông đặc biệt đẹp trai… Hắc y mỹ nam à, chúng ta dù không quen không biết, nhưng tấm lòng của ngươi dành cho ta, tuy không thể báo đáp nhưng ta nhất định cả đời không quên…

– Thật manh động, Zoe. – Anh đẹp trai mở lời, giọng nói câu hồn khiến ta có chút mơ màng, cảm giác được trai đẹp bảo vệ quả không tệ.

Mỹ nữ tóc đỏ đối diện hừ 1 tiếng, nàng ta dường như đang rất tức giận:

– Eelis, ngươi vẫn ghê tởm như ngày nào. Đến nhóc con cũng không tha.

Nhóc con? Thân thể này cũng sắp 16 rồi chứ bộ.

– Quá khen.- Trai đẹp bình thản trả lời, trong giọng nói còn có chút ý cười. Da mặt dày thật.

Mỹ nữ lại hừ một tiếng, chĩa quyền trượng về phía hắc y mỹ nam, dường như đã mất kiềm chế:

– Ngươi bớt nhiều lời! Mục đích của ngươi là gì? Ngươi chẳng phải đã- đã……- giọng nàng ta hơi ngập ngừng, có chút nghẹn, ánh mắt trầm xuống, sau đó không nói nữa.

Nam nhân kia quay lưng về phía ta, cho nên ta không thấy biểu cảm trên mặt hắn, nhưng ta biết, hắn đang cười:

– Một Huyết Vương như ta sao có thể dễ dàng chết vậy kia chứ? Zoe, nàng đánh giá ta quá thấp rồi đấy.- Hắn ngừng cười, giọng nói đột ngột trở nên rất lạnh- Ta, kẻ nguyện trung thành với Ma Vương- đấng tối cao, người sẽ thiết lập lại thế giới này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chết như thế. Vì vậy, sao người không chấp nhận số phận đi, Zoe?

– NGƯƠI CÂM MIỆNG! Ta đã truy tìm ngươi 20 năm rồi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy! Ngày nào ngươi còn muốn chiếm lấy Nhân tộc, ngày đó ta sẽ tiếp tục săn đuổi ngươi, bắt ngươi, giết ngươi!

20 năm? Ta kinh ngạc, hai-hai người này thật ra đã bao nhiêu tuổi vậy?

– Ngươi vẫn trẻ con như vậy.- Nam nhân áo đen thở dài

– Ta không có!

Nhìn biểu cảm tức giận dậm chân của mỹ nhân đối diện, ta bỗng cảm thấy dường như có gì đó không đúng.

Không hiểu sao hai người này lại khiến ta liên tưởng đến một đôi đang giận dỗi nhau vậy kìa….mà cái cái này không phải trọng điểm…. Hình như các người quên gì đó a! Xin chào! 2 người có thể để ý đến cảm nhận của ta 1 chút hay không? Ít nhất để ta xuống rồi hãy tiếp tục cãi nhau a!

– Hôm nay như vậy là đủ rồi.- Hắn nói

May quá, anh đẹp trai vẫn là người nhận ra đầu tiên.

Hắn quay về phía ta, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào ta, rồi mỉm cười:

– Ta sẽ tìm ngươi sau.

Sau đó…..

.

.

.

.

Hắn hôn ta.

Ý ta là, hôn vào cổ ta.

Cảm giác được đôi môi lạnh như băng của hắn chạm vào cổ, da gà da vịt của ta toàn bộ đều nổi lên hết lượt.

Ôi mẹ ơi, có trai hôn con kìa !

Ta thực sự hóa đá rồi.

Nhưng vẫn còn 1 vấn đề quan trọng hơn : lại thêm một quả cầu lửa nữa, thậm chí lớn gấp đôi lần trước, lao về phía chúng ta, kèm theo là tiếng hét đầy tức giận của vị cô nương kia :

– EELIS, TÊN CHÓ CHẾT !

Về việc này ta đương nhiên đã có kinh nghiệm đầy mình, cho nên rất bình thản đón nhận nó.

Chỉ thấy mỹ nam áo đen nhẹ nhàng tung người lên không, hướng về phía quả cầu lửa điểm nhẹ một cái, sau đó *bùm* một tiếng, tất cả thành một mảnh mù mịt, chỉ nghe thấy giọng nói của hắn vang vọng bên tai :

– Bảo trọng.

Đến rời đi mà cũng soái như vậy…ơ mà khoan….chờ một chút…ngươi không thấy thiếu thiếu gì đó sao ? Làm ơn cứu ta khỏi lũ Slime này đi đã!

*Phựt* *phựt* *phựt*

Tiếng gì thế nhỉ?

Ta đưa ánh mắt cảnh giác nhìn lên trên, quả nhiên lũ Slime đang tách ra!

Dường như là do tác dụng của vụ nổ vừa nãy….

Ta lại nhìn xuống dưới, nhất thời cảm thấy khóc không ra nước mắt….

Bây giờ mà rơi xuống, ta sẽ chết không toàn thây thật đó!

Tác giả thực sự muốn ta chết mới vừa lòng sao?

Có ai đến cứu ta không!

Nghĩ một chút, người duy nhất ở đây có khả năng cứu ta hiện tại là nữ nhân tóc đỏ, nhưng nàng ta vừa rồi còn 2 lần cố giết ta, bây giờ mà trông cậy vào nàng ta có phải quá vô vọng hay không?

*Phựt*

Nam phụ nam chính, các ngươi ở đâu mau ra đây, bằng không các ngươi sau này không có cơ hội được gặp ta đâu a! (T 0 T)

*Phựt*

Tác giả hỗn đản! Ngươi nhất định muốn ép ta đến đường cùng phải không! ĐỒ MẸ KẾ CHẾT TIỆT!!!

*Phựt*

Thôi xong.

Đồn như lời.

Cảm nhận tiếng gió vù vù vang lên bên tai, ta quả thật không còn gì để nói.

Mà có muốn cũng không nói được.

Cái chết này thậm chí còn lãng xẹt hơn lần trước.

Thân người chạm đất, thậm chí còn được bonus thêm vài vòng lăn cho đẹp mắt, ta có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xương vỡ răng rắc, mọi thứ trong người cơ hồ đảo lộn, vị tanh tưởi của máu tràn ngập khoang miệng, tứ chi đau đớn đến mức không thể miểu tả bằng lời, ánh mắt nhòa đi, sau đó chìm hẳn vào bóng tối.

.

.

.

.

.

.

Đó là những gì đáng lẽ ta phải cảm nhận được.

Thế mà ngoài việc cơ thể thấy hơi ê ẩm ra, ta chẳng cảm thấy cái nồi gì cả.

Chẳng lẽ đây là cái chết nhẹ tựa lông hồng trong truyền thuyết?

Ta mở mắt, cố gắng nhìn xem liệu bản thân còn sống hay đã chết. Ai, chói quá.

Hình như vẫn còn sống, ta cảm nhận được mình hô hấp có chút hỗn loạn, thấy đỉnh núi cao cao trước mắt, còn có ánh mặt trời dịu dàng cùng không khí trong lành của buổi sáng sớm.

Ta cố gắng ngồi dậy, nhưng chợt phát hiện ra cơ thể này không thể cử động.

*Ting*

* Điểm HP của bạn dưới 10%, thiết lập trạng thái hồi phục siêu cấp?*

Trạng thái hồi phục siêu cấp? Chưa từng nghe qua.

Chắc cũng không còn cách nào khác.

Đúng lúc ta đang định chọn [Có], chợt có tiếng bước chân đi đến.

Ồ, là cô nương tóc đỏ định giết ta 2 lần đây mà.

Nàng ta bước đến bên cạnh ta, cúi đầu nhìn ta một lúc lâu, sau đó vẻ mặt khó hiểu phun ra một câu:

– Ngươi vẫn còn sống?

Vâng, ta vẫn còn sống, cảm ơn ngươi đã quan tâm.

Nàng ta ngước mặt lên nhìn đỉnh núi cao cao trước mắt, sau đó lại cúi xuống nhìn ta, cứ lặp đi lặp lại như vậy một vài lần, khuôn mặt càng lúc càng nhăn nhó lợi hại, sau đó dường như định nói gì đó, nhưng nhịn lại, cuối cùng hỏi ta:

– Ngươi rốt cục là cái gì vậy?

Ta cũng không biết nữa, thật đó.

Nàng ta vốn định hỏi nữa, nhưng không hiểu sao lại thôi, cuối cùng lại thở dài:

– Nhìn mặt ngươi ngơ ngơ như đá ống bơ thế kia chắc cũng không biết gì đâu, thôi, bỏ đi. – Nói đoạn, nàng ta xoay người, vô cùng tiêu sái mà rời đi.

Ta cảm thấy hoang mang tột độ, người này không phải trùng sinh từ hiện đại về đấy chứ?

Mà này, ngươi cứ thế mà bỏ lại một cô nương như hoa như ngọc ở nơi hiểm họa trùng trùng thế này à?

Nàng ta đi rồi.

Ta mở mắt nhìn trời, à, quên mất cái trạng thái hồi phục siêu cấp.

Ta chọn [Có], sau đó ngáp lớn một cái, cả đêm không ngủ rồi, lại thêm biến động lớn như vậy, thật muốn giết người mà. Thôi thì, đằng nào cũng chết, ngủ phát đã.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.