Ta Không Muốn Nghịch Thiên

Chương 11: Thử Giới Hạn Của Lão Cha



Cẩu tử đúng ở hành lang hậu viện khuôn mặt thì vội vã hoảng hốt.

Công tử người đang làm gì vậy?

Lão gia sắp tới đây rồi, người còn không mau chóng cầm đao luyện võ, một khi lão gia nhìn thấy biết đâu sẽ nguôi giận.

Hổ sát đao pháp (đã nhập môn).

Tăng điểm!

Điểm nộ khí liên tục hạ thấp, từ 1115 trực tiếp hạ xuống còn 875 điểm.

Công pháp: Hổ sát đao pháp (đăng đường nhập thất).

Lúc đó Lâm Phàm cảm thấy hai tay dường như bị một loại năng lượng thần kỳ nào đó thâm nhập vào, cả thân thể hắn cũng có tình trạng tương tự, một loại không thể hiểu thấu đột nhiên tràn vào thể nội, hóa thành kinh nghiệm. Điều này giúp cho trình độ lý giải năng lực môn đao pháp này càng lúc càng tăng lên.

Điểm nộ khí còn dư 875.

Công pháp vẫn còn tăng lên. Tăng điểm!

Công pháp: Hổ sát đao pháp (Dung hội quán thông).

Điểm tức giận giảm xuống 400 điểm, còn lại 475 điểm.

Lúc này đao pháp không tăng thêm được nữa rồi, có lẽ là điểm nộ khí không đủ. Nhưng mà trình độ luyện tập thành thục đao pháp này có chút hay.

“Nhập môn, đăng đường nhập thất, dung hội quán thông”, vậy đằng sau những thứ này còn có những gì nữa? Không phải là lô hỏa thuần thanh hay xuất thần nhập hóa chứ?

“Công tử, lão gia sắp đến rồi, Cẩu Tử cố hạ thấp âm thanh trong cổ họng xuống, không dám nói lớn vì sợ lão gia nghe thấy. Hắn không biết công tử làm sao mà ngồi đó nhất thể không động tĩnh.

“Thôi, đành liều vậy, trực tiếp gia tăng thể phách.”

Điểm nộ khí còn lại, toàn bộ tăng vào điểm thể phách. Lúc trước gia tăng hai điểm, thể phách là 20 trực tiếp tăng đến 24. Lúc thể phách tăng lên điểm 24 thì hắn cảm thấy cơ thể của mình có thay đổi rõ ràng. Đó là cảm giác nóng bừng bừng toàn thân, mỗi tấc thịt trên cơ thể dường như bị lửa thiêu cháy. m thanh trầm trầm trong cơ thể vang lên.

“Người khác đều là nỗ lực tu luyện mới thành, còn ta tăng điểm cũng có thể làm cho cơ thể có thay đổi cực lớn. Đây hẳn là đang cải tạo nội bộ đúng không nhỉ?” Lâm Phàm trầm ngâm suy nghĩ.

Đối với tu luyện, hắn quả thật không có hứng thú chút nào, nếu không phải là có người khác ép buộc thì cũng không thể có màn này xảy ra.

Võ đạo thập nhị tầng? Với tình trạng của ta bây giờ thì rốt cuộc là thuộc cấp độ nào đây?

“Nghịch tử, ngươi cút ra đây cho ta!”

Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng âm thanh tức giận gào thét truyền đến, ầm ầm như tiếng thiên lôi, cây cỏ xung quanh đều rung lên.

Lâm Phàm nói: “Ta sẽ không cút ra đâu, người vào đây đi.”

Cẩu Tử đúng tại đó, hai chân run lên đứng không vững, có chút cảm giác hoang mang. Công tử đây là muốn nghịch thiên không ai cản nổi.

“Nộ khí: +80”

Lâm Vạn Dịch vẫn chưa bước vào đến hậu viện nhưng đã nghe thấy tiếng tên nghịch tử, cơn tức giận nổi lên, lông mày nhăn lại, chiếc roi da trên tay đã phát ra những âm thanh kẽo kẹt.

Trần quản gia ngã khụy xuống đất, khuôn mặt lộ rõ sự sợ hãi. Công tử người hà tất phải chọc giận Lão gia thế này đâu, người nhận lỗi với lão gia một tiếng thì cơn tức giận của lão gia sẽ tan biến, chẳng phải mọi việc sẽ êm xuôi sao?

Lão gia còn có thể làm gì người chứ.

“Nghịch tử ngươi vừa nói cái gì!”

Lâm Vạn Dịch vừa bước vào phòng, khuôn mặt bừng bừng khí lửa ban đầu giờ đã biến thành khuôn mặt lạnh băng băng, dường như có một làn khí lạnh vừa thổi qua đến cả lông mũi cũng dựng lên.

Lâm Phàm nhìn không chớp mắt, quả thực thua rồi!

Đang ở thế thượng phong, hắn đã bại trước dung mạo trẻ trung tuấn tú của người cha này.

“Không nói gì cả.”

Giọng điệu của Lâm Phàm có chút yếu nhỏ. Điểm nộ khí hôm nay cơ bản đều từ lão cha này mang đến.

Hắn thật sự sợ buổi tối đang chăn êm nệm ấm ngủ ngon, kết quả bị lão cha đột nhập vào phòng, một đao lấy đi cái mạng nhỏ của hắn.

Lâm Vạn Dịch nhìn Lâm Phàm với ánh mắt mang đến cho người khác cảm giác có áp bức đè nén, nói: “Việc điền thuế là ai cho phép ngươi tự mình làm chủ, ngươi có năng lực tài cán gì mà đồng cảm với người khác, nếu không phải là ta thì ngươi chẳng có được cái gì? Ngươi đến những tên lưu manh ở ngoài thành cũng không bằng.”

Châu Trung Mậu có chút nhìn không chịu nổi cảnh tượng này, muốn nói đỡ cho biểu ca vài lời: “Bá phụ, biểu ca thực ra là………..”

Lâm Vạn Dịch tức giận ngắt lời: “Ngươi câm miệng cho lão tử.”

Lúc đó Châu Trung Mậu không dám nói thêm một lời nào nữa, chỉ dám nhìn biểu ca với ánh mắt đáng thương. Trong tâm nóng như lửa đốt nhưng hắn cũng không làm được gì. Biểu ca, bây giờ người phải tự dựa vào chính mình rồi.

Bá phụ nổi trận lôi đình, lửa giận ngút trời, cơn lửa giận này e rằng rất khó có thể nguôi đi.

Lâm Phàm nhìn lão cha lắc đầu, thở dài một tiếng, có chút bất lực.

Tiếng thở dài này ẩn chứa tuyệt vọng vô cùng.

Lâm Vạn Dịch hỏi: “Ngươi lắc đầu cái gì chứ?”

Đã đến nước này rồi mà tên tiểu tử nhà ngươi còn lắc đầu thở dài, có phải cho rằng bản thân không làm sai?

Lâm Phàm nói: “Những lời này quá làm đau lòng người! quá làm đau lòng người mà! Càng không giống những lời nói được thốt ra từ một vị phụ thân, người có biết những lời nói này đối với đứa trẻ mang trong mình chí hướng về thế giới hoàn mỹ, kết quả sẽ tạo ra ảnh hưởng to lớn gì không.”

Nói xong những lời này, khuôn mặt của hắn càng lộ ra sự đau thương tột độ.

“Ha ha..”

Lâm Dịch Phàm cười lên, nụ cười mang theo cả sự tuyệt vọng và bất lực.

Đây chính là sự thất vọng đối với đứa con ruột của mình!

“Ta không muốn nói nhiều với ngươi nữa.”

Lâm Vạn Dịch hất tay lên, chiếc roi da trên tay mạnh mẽ đập xuống đất.

“Bao nhiêu năm nay, vi phụ chưa bao giờ cưỡng ép ngươi tu luyện, nhưng ngươi làm ta quá thất vọng, hôm nay ai đến cũng không cứu nổi ngươi đâu.”

Một roi rất mạnh quật xuống đất, miếng gạch ở hậu viện đều bị nứt ra rồi, nếu mà roi này quất lên cơ thể, kết cục máu thịt be bét là còn nhẹ.

Trong tâm Lâm Phàm rất hoang mang, thật quá tàn nhẫn! Nhưng tâm tình lạnh nhạt, nói: “Chỉ có những người không đủ tự tin, mới phải dùng bạo lực khuất phục người khác.”

“Cha, nhi tử không muốn người là loại người này.”

“Nộ khí: +100”

Lời vừa nói dứt, điểm nộ khí nhảy lên. Đây biểu thị cho sự tức giận với lời nói của Lâm Phàm.

Trần quản gia sớm đã không dám nhúc nhích rồi, công tử đây là điên cuồng thăm dò ranh giới cực hạn của lão gia. Mặc dù không đến nỗi chết nhưng máu thịt be bét là không thể tránh khỏi.

Khuôn mặt của lão cha thật rất khó coi, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Lâm Phàm không vì thế mà hành động, tâm tĩnh khí hòa, giảng tình giảng lý: “Nhi tử nhất định không nhận lỗi việc điền thuế, bởi vì về mặt cơ bản nhi tử không làm sai, thuế này thu quả thực rất quá đáng, hoàn toàn là đẩy người vào chỗ chết.”

Công tử, người đừng nói nữa.

Trần quản gia rất muốn tiến lên phía trước bịt miệng công tử lại. Những lời nói này, sẽ chỉ càng kích động ranh giới cực hạn của lão gia mà thôi.

“Nộ khí: +200”

“Muốn vào chỗ chết? Rất tốt! Tên nghịch tử nhà ngươi bây giờ lông cánh mọc cứng rồi, dám nói với ta những lời này, ngươi hãy nhớ kỹ cho lão tử, ngươi có những ngày tháng tốt đẹp này, tất cả đều là do vi phụ ta liều mạng mà có được.”

Lâm Vạn Dịch tức giận hét lớn: “Nếu ngươi có bản lĩnh thì cút ra ngoài Lâm gia cho ta, dựa vào năng lực của bản thân lập ra một khoảng trời cho ta nhìn xem.”

Tinh thần hận rèn sắt không thành thép đó, biến mất trong phút chốc.

Hậu nhân của Lương gia, Viên gia bất kỳ tên nào cũng mạnh hơn ngươi. Làm sao người ta có thể đào tạo bồi dưỡng ra hậu nhân như vậy, còn hậu nhân của Lâm Vạn Dịch ta thì có bộ dạng thế này?

“Công tử, người nhanh nhận lỗi với lão gia đi, đừng có chơi khô máu nhau nữa.”

Trần quản gia vội vàng mở lời, hắn sợ công tử chơi liều mà giận dỗi rời khỏi Lâm gia, ra bên ngoài ở đâu cũng không an toàn.

Lâm Phàm nói: “Ta không đi, ta đang làm công tử nhà giàu rất tốt, tại sao phải đi chứ, để ngày ngày xin ăn đợi chết, nhàn hạ vui vẻ chẳng phải tốt biết bao, đánh chết ta cũng không đi”.

Phịch!

Trần quản gia ngồi xổm trên đất, hắn cho rằng công tử đã mắc tâm thần mất rồi, nếu không làm sao dám nói những lời này chứ.

Đừng nói là Trần quản gia mà ngay đến cả Cẩu Tử và biểu đệ đều mắt không tin vào mắt mình. Ánh mắt của họ ngây ngẩn nhìn Lâm Phàm, giống như là nhìn thấy quỷ.

Lâm Vạn Dịch nói ra những lời cay độc, chính là muốn thử xem tên nghịch tử này rốt cuộc phản ứng thế nào, nhưng thật không ngờ tên nghịch tử này lại nói ra những lời như vậy.

Ăn xin chờ chết? Nhàn hạ vui vẻ? Đánh chết cũng không đi?

Rầm!

Trong tâm Lâm Vạn Dịch như có một ngọn núi lửa muốn bùng phát ra, cuối cùng đã bùng phát ra.

“Nộ khí: +666”

Hả! Lâm Phàm rất kinh ngạc điểm tức giận nhảy lên 666 điểm trong chớp mắt, đây cũng quá là cao rồi, ngẩng đầu lên phát hiện ánh mắt của lão cha có gì đó không đúng.

Hắn đột nhiên có cảm giác không xong, hẳn là mình đã đụng đến điểm bạo tạc. Cảm giác giống như bản thân đưa thanh kiếm băng giá cho lão cha, sau đó lại đưa cổ ra để lão cha đến chặt chém.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.