Cùng lúc đó, Lâu Xuân Vũ âm thầm nghe ngóng tin tức về Tống Tây Tử, kỳ thật vốn không khó, bởi vì rất nhiều người không biết Tống Tây Tử, mà những năm gần đây hai vị học trưởng sau lưng nàng trên cơ bản chính là mọi người đều có thể biết đến một chút.
Tống Tây Tử có hai vị học trưởng, chính là cả hai nhân vật phong vân.
Mà trên thực tế, hai người này còn có một vài tình huống mà Lâu Xuân Vũ nghe ngóng không được.
Ưng Nhạc Thiên là dựa vào trong nhà mà ăn cơm, tính cách chính là loại người chỉ cần ăn no liền thỏa mãn, không sai biệt lắm chính là ta vốn không cần phấn đấu trong nhà của ta sẽ cho ta tiền cho nên ta tại sao phải phấn đấu a. Người như vậy liền sẽ không tập trung tinh thần để bước vào xã hội, tốt nhất là làm nghiên cứu sinh, khảo thi tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ cũng nên lưu lại trường, mỗi ngày ăn cơm nhà, vùi đầu làm hạng mục.
Một vị học trưởng khác trên Trương Hâm, hắn là nhân vật truyền kỳ, là xuất thân từ thôn nghèo nhất của huyện nghèo nhất của tỉnh nghèo nhất, lúc đó hắn là trạng nguyên của kỳ thi tuyển sinh, kỳ thi tuyển sinh vừa có điểm, chuyện đầu tiên chính là làm diễn thuyết ở khắp nơi để kiếm tiền, dạy thêm, làm người phát ngôn cho các công ty đào tạo, trong mắt của hắn chỉ có tiền, trường học hỏi hắn muốn học nghiên cứu sinh hay không, hắn nói ăn no rồi học cái gì nghiên cứu sinh a, ta muốn kiếm tiền.
Tính tình hai người khác biệt như vậy lại tụ cùng một chỗ, Trương Hâm đem Ưng Nhạc Thiên lừa gặt đưa ra khỏi trường học, bắt đầu làm hạng mục, hắn biết ăn nói, dỗ dành Ưng Nhạc Thiên xuất tiền đầu tư cho hắn.
Khi Ưng Nhạc Thiên bị Trương Hâm thăng chức làm nhiệm vụ đào tạo, cha mẹ Ưng Nhạc Thiên liền rất không đồng ý, nhưng mà chịu không được Trương Hâm hống dụ, đầu tư tiền vào, tên đại cổ đông chính là Ưng Nhạc Thiên, các loại điều khoản đều bảo đảm quyền lợi của Ưng Nhạc Thiên, trong nhà Ưng Nhạc Thiên cũng liền thất thủ với nhi tử.
Cao trung Tống Tây Tử liền bắt đầu làm thêm, mùa hè cao tam đều đã thay Trương Hâm làm việc, Trương Hâm cảm thấy nữ hài này tài giỏi lại chăm chỉ, làm việc lưu loát còn lớn mật, Trương Hâm là bởi vì tính hướng mà đối với nữ tử không có hứng thú, nhưng mà đối với Tống Tây Tử là thập phần thưởng thức.
Cao trung được giới thiệu vào F đại, vừa nhìn chính là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, Trương Hâm càng thêm yên tâm, dứt khoát đem một vài hoạt động của công ty đều giao cho Tống Tây Tử xử lý.
Công ty vừa thành lập, Trương Hâm đối với tương lai còn chưa xác định rõ ý tưởng, cân nhắc mở lớp ôn thi, cũng nghĩ đến chuyện mở các lớp năng khiếu, mỗi lần mở họp hắn đều có rất nhiều chủ ý, nói ra, bị chối bỏ, nhắc lại, lại bị chối bỏ.
Cuối cùng những gì được thực hiện chỉ là một phần nhỏ trong vô số ý tưởng của hắn.
Tống Tây Tử thay công ty mở ra lớp năng khiếu cho học sinh tiểu học, cũng mở một lớp ôn thi cao tam, còn có lớp cho sinh viên Hán ngữ, nàng có đôi khi cũng rất mơ hồ, công ty này rốt cuộc là công ty chính nhi bát kinh để gây dựng sự nghiệp, hay là công ty bao da*, hai vị lão bản này của nàng, là thật sự kinh doanh, hay là đi ra gạt người, đây đều là những mơ hồ trong lòng Tống Tây Tử.
(*Là một người hoặc một nhóm người không có tài sản cố định, không có địa điểm kinh doanh cố định và số lượng nhân sự cố định, chỉ kinh doanh và tham gia vào các hoạt động kinh tế xã hội.)
Nhưng mà trên thực tế Tống Tây Tử thật sự đã học hỏi được rất nhiều thứ, một người mới bước ra xã hội, vốn chỉ muốn làm thêm trong kỳ nghỉ hè, cuối cùng lại bị lừa gạt thành ra cái gì đều làm, lúc này, chỉ mới vẻn vẹn một năm mà thôi.
Trương Hâm trước kia là chủ tịch hội học sinh, luôn bảo trì quan hệ hợp tác rất tốt với ban lãnh đạo nhà trường, Tống Tây Tử biết rõ hắn vẫn còn đang lợi dụng danh tính của bản thân mà thân thỉnh đãi ngộ đặc biệt của trường.
Tống Tây Tử đôi khi cũng nghĩ không rõ lắm, chính mình xem như duyên phận, hay là nghiệt duyên đây.
Liêu Dật Vân là biết rõ Tống Tây Tử đang làm gì, sau đó bị Tề Nhã Nhã nghe được, Tề Nhã Nhã âm thầm lưu số ngắn* của Tống Tây Tử, vốn muốn gởi nhắn tin, cảm thấy không lễ phép, dù sao cùng một lớp học, liền chuẩn bị tự mình đi nghe ngóng.
(*短号: Số ngắn là một loại hình kinh doanh mà nhiều người cùng đăng ký vào một nhóm và mỗi người trong nhóm chỉ trừ 5 tệ mỗi tháng. Không giới hạn thời gian gọi giữa các thành viên trong nhóm, phù hợp với số đông, gia đình sử dụng trong một thành phố.)
Trong thời gian nghỉ của khóa huấn luyện quân sự, Tề Nhã Nhã chạy tới trước mặt Tống Tây Tử, Tề Nhã Nhã rất trực tiếp mà nói nàng cũng muốn làm thêm, nếu như có vị trí nào cần đến nàng, có thể gọi nàng.
Lúc này Tống Tây Tử liền nhớ đến buổi sáng Liêu Dật Vân nhìn nàng ấp úng nói chuyện không biết có ý gì.
Tống Tây Tử nghĩ thầm có thể nói cái gì a, uyển ngôn cự tuyệt? Thật xin lỗi chúng ta không cần người, hoặc là lại uyển chuyển một chút, xin lỗi chúng ta là muốn những đệ tử tài giỏi có thể kiếm được một trăm nhân dân tệ một giờ cho công ty nhưng chỉ cần trả phí làm thêm hai mươi nhân dân tệ một giờ, mà không phải loại người nhìn qua có mục đích không trong sáng như ngươi?
Tống Tây Tử nói: “Hảo, chúng ta lưu lại phương thức liên lạc, nếu như chỗ của ta cần người ta sẽ liên hệ ngươi.”
Tề Nhã Nhã ra vẻ trấn định mà lưu lại dãy số mà nàng đã sớm lưu qua, Tống Tây Tử vô tình nhìn thấy dãy số đã sớm tồn tại trên màn hình của Tề Nhã Nhã, tiếp tục bảo trì mỉm cười.
Tề Nhã Nhã hào hứng trở lại hàng của mình, trên mặt giấu không được dáng tươi cười, tính cách của nàng vốn là giấu không được chuyện, lại thêm tùy tiện, có cái gì liền nói cái đó, buổi tối nói chuyện phiếm trước khi đi ngủ, nàng nói nàng không có bạn trai cũ, chỉ có bạn gái cũ, cho nên ba người trong phòng không sai biệt lắm liền đã biết rõ tính hướng của nàng, trong đó bao gồm cả Lâu Xuân Vũ.
Mà lúc này mọi người đều biết chắc, Tề Nhã Nhã muốn làm quả cầu sắc, bị lực hấp dẫn của Tống Tây Tử hút tới.
Lần này Tề Nhã Nhã trở về, vui vẻ như chú chuột trộm được dầu, Liêu Dật Vân lấy tay chọt vào bụng nàng, “Người thu liễm một chút, cả lớp đều sắp nhìn ra rồi.”
Nhìn ra cái gì? Trong lòng là có chút cố kỵ liền sẽ phủ nhận, Tề Nhã Nhã cũng không phải, nàng mở miệng liền hỏi Liêu Dật Vân: “Ngươi sẽ kỳ thị ta sao?”
Liêu Dật Vân chém đinh chặt sắt mà nói: “Sẽ.”
“A…” Tề Nhã Nhã vẻ mặt như mơ hồ. Không thể lễ phép hơn một chút sao?
Nàng dời ánh mắt đến bên người Lâu Xuân Vũ, Lâu Xuân Vũ không có nhìn nàng.
Lúc này Tề Nhã Nhã dâng lên nhiệt tình, nàng đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lâu Xuân Vũ, nàng thiếu chút nữa còn dán sát mặt đến trước mặt Lâu Xuân Vũ, “Vậy ngươi sẽ ủng hộ ta sao?”
Chống lại hai tròng mắt tỏa sáng của Tề Nhã Nhã, Lâu Xuân Vũ âm thầm nắm chặt nắm tay đang đặt trên đầu gối.
Nàng nên nói như thế nào, lúc này ngoại trừ đau đớn nàng liền không có cảm giác gì khác.
Đầu lưỡi dâng lên đắng chát, giống như bị rót đầy thuốc đắng.
Vì cái gì người này lại cùng mình hoàn toàn khác biệt, yêu thích một người có thể liền có thể mở miệng nói ra, dù là những chuyện lớn mật trong mắt người khác nhưng nàng đã muốn làm thì liền làm.
Nhớ tới cuộc trò chuyện trong buổi tối hôm đó, khi Tề Nhã Nhã bình thản nói ra bản thân có bạn gái cũ, Lâu Xuân Vũ gần như không thể tin được những gì bản thân vừa nghe thấy, trong nháy mắt những người khác trong phòng cũng ngừng lại hô hấp.
Mọi người đều bị chấn kinh, mà Tề Nhã Nhã lại không cảm thấy có vấn đề gì, thậm chí không biết một câu nói của nàng là nhấc lên bao nhiêu gợn sóng trong lòng Lâu Xuân Vũ.
Mà hôm sau tỉnh lại, bầu trời vẫn trong xanh như cũ, mọi người đối với Tề Nhã Nhã cũng là thái độ bình thường, không có bất kỳ điều gì thay đổi.
Chỉ có Lâu Xuân Vũ là không thể thoát ra khỏi vòng tròn lẩn quẩn mà chính nàng vẽ nên, nàng đố kị, nàng hâm mộ, nàng tự ti.
“Làm sao vậy?” Tề Nhã Nhã một tay ôm lấy bờ vai Lâu Xuân Vũ, phát ra tiếng thở dài, nói: “Ta giấu không được tâm sự, ta xem các ngươi như hảo bằng hữu, tương lai là muốn cùng chung sống một năm, ta cảm thấy cần thiết thẳng thắn với các ngươi, ngươi có phải là cảm thấy ta có bệnh hay không?”
“Không có, ta cũng không nói ngươi có bệnh.” Khi cúi đầu xuống, Lâu Xuân Vũ chỉ thấy một bãi cỏ trước mắt. Đầu ngón tay của nàng vô thức câu lên một mảnh cỏ nhựa trên mặt đất.
“Ai, cám ơn ngươi.” Tề Nhã Nhã ôm Lâu Xuân Vũ một cái thật chăt, nói: “Hiện tại xem ra con đường bình quyền của LGBT còn dài đằng đẵng.”
“Thật xin lỗi, Tề Nhã Nhã hỏi ta số di động của ngươi, ta cho nàng, thật là khó từ chối nàng.” Liêu Dật Vân cảm giác hành vi tiết lộ số điện thoại của đồng học là phi thường thất lễ, nàng suy tính cả buổi, quyết định nói xin lỗi với Tống Tây Tử.
Tống Tây Tử không có trách nàng, cùng một lớp học, tùy thời đều có cơ hội để có được số điện thoại, không thông qua Liêu Dật Vân lấy được, cũng sẽ thông qua người khác.
Liêu Dật Vân cùng Tống Tây Tử nói: “Ta nói với ngươi chuyện này, ngươi đừng nói với người khác, chính là Tề Nhã Nhã đối với người trong phòng chúng ta xuất quỹ, nàng không phải người xấu, chỉ là có chút tùy ý, ta đối với tính hướng của nàng không có ý kiến, chỉ là nếu như nàng làm phiền đến ngươi, ta sẽ khuyên nhủ nàng.”
Liêu Dật Vân cho là mình nói ra tính hướng của Tề Nhã Nhã, Tống Tây Tử sẽ kinh ngạc, nhưng mà Tống Tây Tử phản ứng bình thản, hẳn là đã sớm biết.
“Nàng thêm ta vào vòng tròn bằng hữu trên trang mạng nội bộ của trường, ta đã thấy những thứ nàng viết, những chuyện nên biết đều đã biết không sai biệt lắm.” Tống Tây Tử nói.
Sau đó Liêu Dật Vân đi tìm những bài viết của Tề Nhã Nhã, thật sự là lắp bắp kinh hãi, Tề Nhã Nhã là tuyên truyền bình đẳng cho LGBT trên trang mạng nội bộ của trường, còn thu hút được không ít người hâm mộ.
Được rồi, là nàng suy nghĩ nhiều.
Tề Nhã Nhã đem bằng hữu cùng phòng đều thêm vào vòng, cho nên mọi người cũng đều biết chuyện của nàng, thấy người khác đều rất thản nhiên, các nàng cũng không có gì để ý, dần dần cũng sẽ không để ý nữa.
Đệ tử đại nhất vẫn không thể dùng máy tính, cho nên hoặc là đi ra tiệm Internet, hoặc là đến phòng học máy tính của trường học, càng có bản lĩnh chính là đi tìm học tỷ dùng ké máy tính.
Tề Nhã Nhã đi đến chỗ của học tỷ quen biết dùng ké máy tính, đăng nhập vào trang mạng nội bộ của trường, vừa đăng nhập liền xem qua bài viết của Tống Tây Tử, liền thấy nàng đã lên từ buổi sáng còn viết một phần nhật ký, viết cảm tưởng về khóa huấn luyện quân sự, người viết thật hấp dẫn, Tề Nhã Nhã liên tục để lại tin nhắn ở phía dưới, nhất thời hứng thú, đem tất cả bài viết của Tống Tây Tử đều lưu lại.
Sau khi Tống Tây Tử nhấp vào dấu nhắc thông báo liền nhìn đến một đống tin nhắn, đều là đến từ tài khoản có avatar lá cờ cầu vồng của Tề Nhã Nhã, có loại cảm giác hối hận đã thêm nàng vào vòng tròn bằng hữu.
Lâu Xuân Vũ nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì bản thân đối với người khác đều có thể giao lưu bình thường, nhưng khi đối mặt với Tống Tây Tử liền làm không được, nàng so với Lâu Xuân Vũ ở trong mộng liền còn không bằng, Lâu Xuân Vũ ở trong mộng khi mới gặp gỡ Tống Tây Tử mặc dù khẩn trương nhưng mà ít nhất còn có thể biểu đạt trôi chảy ý tứ của mình.
Nàng cũng nhìn thấy bình luận của Tề Nhã Nhã phía dưới những bài viết của Tống Tây Tử, mỗi cái đều xem qua không xót.
Nàng lặng yên lui ra.
Lâu Xuân Vũ hỏi chính mình, có cái gì mất hứng, nàng không phải đã hạ quyết tâm làm một người xa lạ, yên lặng nhìn theo Tống Tây Tử thì tốt rồi sao?
Vì cái gì chính mình lại còn suy nghĩ miên man.
Trong thân thể của nàng cất giấu một linh hồn hơn ba mươi tuổi, không thể giống như người trẻ tuổi liền tùy ý bị khiêu khích tâm tình mới đúng, bắt đầu từ khi nào, bản thân lại luôn suy nghĩ lung tung.
Tống Tây Tử bây giờ, không phải là Tống Tây Tử mà nàng muốn nhìn thấy sao, vui tươi trong sáng rạng rỡ.
Nếu như người kia không gặp mình, liền sẽ không làm bạn cùng một con mèo, mỗi đêm lặng lẽ bi thương.
Rất tốt, rất tốt, người kia như vậy, chính là không thể tốt hơn.
Khi Trương Hâm dùng máy tính của Tống Tây Tử tìm kiếm tư liệu liền nhìn thấy thông báo tin nhắn trên trang mạng nội bộ trường của nàng đạt đến con số đáng kinh ngạc, hắn gọi Tống Tây Tử, nói: “Ngươi đã trở thành người nổi tiếng rồi.”
Tống Tây Tử đoạt lấy con chuột, nhấp mở thông báo, sau đó nhíu mày: “Là đồng học.”
“Ta ha ha, thật chăm chỉ, ở mỗi bài viết cùng trạng thái của ngươi đều để lại tin nhắn, ta vào xem rồi. Ta thấy, Tề Nhã Nhã này quả thực là to gan lớn mật, rõ ràng công khai xuất quỹ, lần này thật đúng là không yên ổn a, ngay cả ta đều muốn hâm mộ nàng, ta liền âm thầm chú ý nàng một chút a.”
Máy tính bị Tống Tây Tử ôm đi, “Cút.”