Tiếp theo, quả trứng cao hai mét từ từ thu nhỏ lại ngay trước mặt Minh Khinh Khinh.
Dưới ngọn đèn áp tường, hình chiếu đồ sộ của nó ban đầu còn bao phủ cả người Minh Khinh Khinh, nhưng sau đó dần dần thu nhỏ lại thành một quả trứng to bằng lòng bàn tay, cái bóng của nó cũng biến thành một hình bầu dục nhỏ bé trải trên bậc thang.
Minh Khinh Khinh cúi đầu xuống nhìn, quả trứng đang nằm dưới chân cô tỏa ra một thứ ánh kim long lanh tinh xảo, xung quanh thân nó không có bất kỳ hoa văn phức tạp nào, cũng không có bất kỳ màu sắc dư thừa nào, chỉ đơn giản là giữa sắc vàng đan xen màu xám xanh, mang một vẻ đẹp lạ thường nhưng độc đáo.
Nó không hề phát sáng.
Nhưng đường nét bóng loáng và quá mức hoàn mỹ đó lại khiến người khác lầm tưởng rằng nó được bao phủ bởi một tầng ánh sáng rực rỡ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể cảm nhận được đây là một loại sinh vật hoàn hảo, cao cấp, thậm chí là kỳ lạ đến mức gần như không thực.
Xung quanh vô cùng yên ắng.
Đầu óc Minh Khinh Khinh vang lên tiếng ong ong, có một khoảnh khắc cô bỗng nhiên hoài nghi mình đang đi lạc vào xứ sở Alice. Hai mươi mấy năm qua, cuộc sống của cô luôn vô vị và tẻ nhạt, nhưng hơn một tháng trở lại đây, những chuyện khó tin gì đó như Thiên Phương Dạ Đàm cô lại được chứng kiến hết thảy.
Có một sinh vật không rõ thuộc giống loài gì như tiểu zombie đột nhập vào nhà cô, sau đó cô thu nhận cậu vào nhà và xem cậu như thú cưng, thế nhưng, miễn cưỡng chấp nhận chuyện này chưa xong, bây giờ cậu còn biến thành một quả trứng ngay trước mắt cô.
Quả trứng dưới chân cô còn ngượng ngùng phát ra âm thanh: “Khinh…”
Phát ra âm thanh vẫn chưa đủ, cậu còn lộc cộc nhảy hai bước về phía cô, để được đứng cùng một bậc thang với cô. Hình thái quả trứng hơi ngả về sau, giống như đang ngửa đầu nhìn cô.
Minh Khinh Khinh: “……”
Đây là sự thật sao? Nơi cô đang sống vẫn còn là Trái đất chứ?
Cô thực sự không phải là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị nào đó đấy chứ?
Nhưng kể từ khi chấp nhận sự thật rằng trong nhà có thêm một cậu thiếu niên phi nhân, sức chịu đựng về mặt tâm lý của Minh Khinh Khinh đã được nâng lên một mức phi thường. Bây giờ e là có nhìn thấy ma, cô cũng có thể tâm không sợ chân không run mà kêu Tiểu Phó đến thu phục con ma đó…
Huống hồ là việc một cậu thiếu niên có thể biến thành một quả trứng —— chuyện này dường như không còn đáng kinh ngạc nữa.
Minh Khinh Khinh cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, cô cúi người xuống, đưa hai ngón tay nhặt quả trứng dưới mặt đất lên rồi đặt vào lòng bàn tay trái.
Xúc giác lạnh băng giống hệt như một cục nước đá.
Trọng lượng hơi nặng, một bàn tay gần như không cầm nổi.
Xung quanh cơ thể Đản Đản bóng loáng, không hề có mắt mũi cử động gì đó như trong phim hoạt hình. Nhưng cũng may là không có, nếu không Minh Khinh Khinh sẽ tưởng rằng mình đang rơi vào thế giới 2D.
Tiểu Phó biến thành hình dạng quả trứng nhưng vẫn có tri giác. Mặc dù không nhạy bén như hình dáng cậu thiếu nhiên, nhưng lúc Minh Khinh Khinh đặt cậu vào lòng bàn tay, dùng đầu ngón chọc vào, dùng lòng bàn tay vuốt ve….
Đã kích thích tất cả bộ phận nhạy cảm của cậu….
Tiểu Phó không dám động đậy, mắt mở to hết cỡ, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Toàn thân quả trứng của cậu đều căng cứng trong lòng bàn tay Minh Khinh Khinh.
Nếu không phải đang trong thời kỳ mẫn cảm, sương lạnh đóng băng toàn thân, quả trứng này rất có khả năng sẽ chuyển sang màu đỏ như bị luộc chín ngay tức khắc.
Minh Khinh Khinh ôm quả trứng bước xuống lầu, tò mò hỏi: “Đây là công năng đặc dị mới của cậu sao? Có thể biến thành một quả trứng?”
Tiểu Phó nói: “Là, là bản thể.”
Tiểu Phó không biết nên diễn đạt thế nào, ở trong lòng bàn tay Minh Khinh Khinh lắp bắp nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Người ở chỗ chúng tôi đều, đều là dáng vẻ như vậy, sau khi phá xác trưởng thành mới biến thành hình dáng mà trước đây Khinh Khinh nhìn thấy.”
Sau khi Tiểu Phó biết được nhiều chữ hơn, cậu đã dịch được chữ Claflin, giới thiệu qua cho Minh Khinh Khinh biết về quê hương của mình. Nhưng có rất nhiều thứ ở Claflin Tiểu Phó không biết nên giới thiệu thế nào, khi muốn nói về tàu điện Maglev, chim bồ câu và phụ vương, vừa mở miệng đã biến thành ngôn ngữ ngoài hành tinh.
Tiểu Phó đành phải bỏ cuộc.
Năng lực ngôn ngữ Trái đất của cậu hiện tại chỉ tương đương với học sinh trung học, phải đợi cậu học thêm nhiều ngôn ngữ Trái đất nữa mới có thể kể cho Minh Khinh Khinh nghe nhiều chuyện hơn.
Đương nhiên, bản thân cậu cũng không hề biết liệu mình có thể sống sót đến ngày đó không.
Ngay cả tên thật của cậu cũng là một dãy ngôn ngữ ngoài hành tinh, Minh Khinh Khinh nghe hoàn toàn không hiểu, chỉ nghe được cách phát âm chữ cái đầu giống như ‘F’, vì vậy mới gọi cậu là Tiểu Phó. Chuyện này tình cờ lại trùng với cái tên mà Tiểu Phó đã đặt cho mình, thế nên Tiểu Phó liền vui vẻ tiếp nhận và càng thích cái tên này hơn.
Minh Khinh Khinh cẩn thận ôm quả trứng trong lòng bàn tay, lên đến lầu ba, cô định đặt Tiểu Phó lên bàn đá cẩm thạch.
Động tác của cô rất dè dặt, cầm quả trứng nhưng không dám đặt xuống, sợ va vào đâu đó: “Cậu có dễ bị vỡ không?”
“Không đâu.” Tiểu Phó kiêu hãnh đáp: “Là kim, kim loại quý hiếm, có ném xuống đất cũng sẽ không vỡ.”
Vừa nói xong, cậu liền lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay của Minh Khinh Khinh, ý bảo Minh Khinh Khinh có thể ném cậu vào tường. Cứ thử đi, cậu có thể chứng minh rằng mình sẽ không bị vỡ.
Nhưng Minh Khinh Khinh không làm như vậy.
Cô vẫn cẩn thận giữ chặt lấy cậu, sau đó lấy một chiếc hộp ra, lót vào bên trong một tấm vải mềm rồi đặt cậu vào đó.
Qua lớp vỏ kim loại, Tiểu Phó cảm nhận được một sự mềm mại.
Cậu xấu hổ lăn qua lăn lại trong chiếc hộp.
Nếu lúc này có cánh tay, rất có thể cậu còn ôm lấy đầu và vành tai đỏ bừng của mình.
Minh Khinh Khinh vẫn luôn như vậy, cô thật sự là một người vô cùng dịu dàng.
“Nếu không bị vỡ, vậy thì hai cái lỗ lởm chởm ở phía trước cậu là thế nào đây?” Minh Khinh Khinh lại hỏi, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào thân trứng.
“Lúc, lúc nhỏ bị ngã.” Tiểu Phó lại nói dối.
*
Cứ như vậy, Minh Khinh Khinh sắp xếp đồ ăn cho Béo Béo xong, mang theo quả trứng lên xe bảo mẫu của Tiểu Trình.
Bây giờ đã vào cuối tháng Hai, thời tiết không còn quá lạnh, Minh Khinh Khinh mặc một chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt, vừa vặn bỏ quả trứng vào trong túi áo khoác. Dù Tiểu Phó đã nói với cô là chỉ cần ném cậu vào trong túi đồ đạc, không cần bận tậm, cậu không cần hô hấp, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn mở nắp túi áo khoác ra, để quả trứng bên trong được thoáng khí.
Lúc làm chuyện này, Minh Khinh Khinh có chút ngẩn ngơ, cảm giác như mình đang ấp trứng vậy.
Tiểu Chu và chị Kim đều đang ở trên xe, lần lượt ngồi ở ghế lái phụ và bên cạnh Minh Khinh Khinh.
Minh Khinh Khinh chỉnh ghế ngồi sang ghế nằm rồi nằm xuống, sợ đè phải quả trứng trong túi, cô còn cố ý lấy quả trứng ra.
Nhìn phong cảnh chợt lóe lên rồi biến mất bên ngoài xe, Minh Khinh Khinh suy nghĩ một chút rồi nâng quả trứng lên, đặt cậu gần sát cạnh cửa sổ.
Mặc dù cô biết Tiểu Phó không nhìn thấy được, nhưng thần thức của loài sinh vật tiểu zombie này dường như rất mạnh mẽ, cậu không cần nhìn vẫn có thể cảm nhận được, nói không chừng lúc này cậu đã cảm nhận được phong cảnh bên ngoài rồi cũng nên.
Tiểu Phó quả thực rất hạnh phúc, quả trứng trong lòng bàn tay Minh Khinh Khinh âm thầm nhảy lên hai cái, tiến đến gần cửa sổ xe hơn.
Dù không nhìn thấy, nhưng nghe được tiếng gió cuối mùa đông sượt qua sóng lúa ngoài cửa sổ phía xa xa, cậu cũng có thể nhận thức được một số chi tiết.
Cảm giác này giống hệt như đang cùng Minh Khinh Khinh ra ngoài du lịch vậy.
Tiểu Phó thích thú nằm dài trên hốc chặn bên cạnh cửa sổ xe.
Còn ba người chị Kim, Tiểu Chu, Tiểu Trình trong xe: “…….”
“Trứng gì đây? Em mang trứng gà theo làm gì vậy?” Chị Kim khó hiểu hỏi.
Minh Khinh Khinh nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị từ trước: “Là trứng kim loại em mua trên mạng, lâu lâu hoạt động mấy ngón tay.”
Chị Kim và hai người còn lại cũng không hỏi nhiều, chỉ xem như ngoài sở thích câu cá ra, Minh Khinh Khinh lại bổ sung một sở thích kỳ quặc khác.
Xe chạy suốt từ ngày đến đêm.
Thời điểm cuối tháng Hai dù sao cũng còn là mùa đông, về đêm nhiệt độ không khí vẫn còn hơi thấp, bên cạnh cửa sổ có chút se lạnh, với lại Minh Khinh Khinh cũng sợ mình sẽ ngủ quên, dọc đường tròng trành xóc nảy Tiểu Phó sẽ bị rơi xuống dưới.
Thế là cô lại đem Tiểu Phó từ trên cửa sổ xe xuống, bỏ vào túi áo khoác của mình một lần nữa.
Mà thực tế, do đang trong thời kỳ mẫn cảm nên suốt quãng đường dài, hầu như Tiểu Phó đều ngủ mê mệt và đầu đau như búa bổ. Vừa được cô chạm vào, cậu lại lập tức tỉnh táo.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, quả trứng Tiểu Phó liền nóng lên.
Chủ đề trò chuyện trong xe xoay quanh buổi triển lãm phim và tạp chí thảm đỏ lần này, rồi dần dần chuyển sang bố của Minh Khinh Khinh.
Sau sự việc lần trước, bố của Minh Khinh Khinh không đến làm phiền Minh Khinh Khinh nữa, cũng không còn đến quấy rầy chị Kim, riêng Minh Nhạc Chi thì không biết bị cái gì kích động mà cứ nằng nặc đòi về Mỹ.
Bố của Minh Khinh Khinh đối xử với Minh Khinh Khinh chẳng ra gì, nhưng đối với cô con gái út này thì lại rất cưng chiều. Đến bệnh viện cũng không kiểm tra ra Minh Nhạc Chi bị cái gì, quá phiền lòng nên ông ta quyết định đưa con bé về Mỹ một thời gian.
Thế nên Minh Khinh Khinh mới hiếm khi được thoải mái, cũng không còn bị ông ta vướng bận tay chân.
Chị Kim lại nhắc đến Bùi Hồng Trác, bóng gió nói với Minh Khinh Khinh rằng Bùi Hồng Trác rất có thể đang để ý đến cô. Bộ phim ‘Bữa Tiệc Mùa Thu’ lần này không những thuộc dạng kịch bản đẳng cấp Cannes, mà anh ấy còn đích thân dâng đến tận tay cho Minh Khinh Khinh và chủ động đề cử Minh Khinh Khinh với đạo diễn.
Bởi vì đều là người của mình nên lúc nói chuyện qua lại cũng không tránh khỏi mấy câu đùa giỡn.
Nhưng đúng lúc này, Minh Khinh Khinh lại cảm nhận được quả trứng vẫn đang nằm ngủ yên tĩnh trong túi áo bỗng nhiên vặn vẹo uốn éo, giãy giụa kịch liệt như muốn phóng ra ngoài.
Cô vội bịt miệng túi áo lại.
Sau đó đưa tay vào trong, giữ chặt lấy Tiểu Phó.
Tiểu zombie biến thành quả trứng vô cùng ấm ức tủi thân, nhưng được Minh Khinh Khinh nắm trong lòng bàn tay như vậy, sắc mặt của cậu lại đỏ lên, cuối cùng không cựa quậy nữa.
Lực chú ý của Minh Khinh Khinh cũng hoàn toàn tập trung vào việc vật lộn với quả trứng.
Kế tiếp chị Kim và Tiểu Chu nói gì, cô chỉ lơ đễnh lắng nghe câu được câu mất.
Cứ như vậy cho đến khách sạn Bắc Kinh.
Mấy ngày nay lịch trình của Minh Khinh Khinh rất dày đặc, cô tham gia sự kiện trong khoảng thời gian đang quay phim nên phải xin đoàn làm phim nghĩ phép, chờ tham gia buổi triễn lãm phim và tạp chí thời trang WIND bên đây xong, cô lại lật đật chạy về để quay phim tiếp.
Thế nên, cô hầu như không có thời gian rãnh để đưa tiểu zombie đi tham quan những nơi như Vạn Lý Trường Thành gì đó.
Tiểu Phó cũng không để tâm, có thể ra ngoài cùng Minh Khinh Khinh đã là rất tốt rồi.
Phòng khách sạn nơi Minh Khinh Khinh ở lại là một gian phòng tổng thống. Minh Khinh Khinh đóng kín cửa, đưa mắt quan sát phòng dành cho khách trong gian phòng tổng thống, sau khi chắc chắn không có camera, cô mới lấy quả trứng từ trong túi áo ra và đặt lên giường.
Quả trứng xinh đẹp màu vàng kim xen lẫn xanh xám ở trên giường từ từ biến thành một cậu thiếu niên với làn da trắng bệch, đang ngồi ôm đầu gối. Cậu mở to hai mắt, co giãn cơ thể, từ trên giường cót két bước xuống.
Một ngày một đêm không được cử động nên các khớp xương lại có chút ồn ào.
“Đừng đi ra ngoài.” Minh Khinh Khinh dặn dò, “Lát nữa tôi sẽ kêu dịch vụ phòng mang ba bữa ăn lên, tất cả đều để trong tủ lạnh, lúc nào cậu muốn ăn thì lấy một phần ra, cho vào lò vi sóng hâm lại.”
Tiểu Phó hỏi: “Còn cô thì sao?”
Ở trên xe Minh Khinh Khinh đã ngủ được một giấc nên bây giờ không thấy buồn ngủ nữa. Cô nói: “Tối nay tôi có buổi chụp hình cho trang bìa tạp chí, không biết khi nào mới về, cậu cứ đi ngủ trước. Ngày mai ngày mốt tôi cũng có hoạt động. Nói tóm lại là rất bận, cậu tự chơi một mình đi nhé.”
Tiểu Phó ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu nói: “Cô ở bên ngoài, cũng nhớ, ăn cơm, đầy đủ nhé.”
Minh Khinh Khinh kéo hành lý về phòng của mình, cậu thấy vậy liền chạy nhanh đến giúp cô.
Minh Khinh Khinh thay quần áo, cậu lại vội vàng lảo đảo bước ra ngoài.
Đến khi Minh Khinh Khinh thay quần áo xong, mở cửa bước ra ngoài vẫn thấy cậu đứng yên ở vị trí đó trong phòng khách, nhìn cô với ánh mắt mong chờ, tư thế cũng không hề thay đổi.
Minh Khinh Khinh nhìn vào gương vuốt lại mái tóc, xách túi lên tính đi, tầm mắt của cậu lại chuyển động theo Minh Khinh Khinh, nhìn cô ra cửa.
“Làm sao đấy?” Tay Minh Khinh Khinh đã đặt tay lên nắm cửa, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu lại hỏi.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà mấy hôm nay cô cứ cảm thấy tiểu zombie rất bám người.
Ánh mắt nhìn cô thỉnh thoảng giống như một mỹ nam người cá sắp tan thành bong bóng, mang theo lưu luyến không rời.
Minh Khinh Khinh hỏi: “Cậu khỏi cảm chưa?”
Tiểu Phó vội vàng đáp: “Khỏi, khỏi rồi.”
Hai mắt màu xanh xám của cậu chợt sáng rực lên, dường như chỉ một câu quan tâm ngắn ngủi như vậy nhưng cũng đủ để sưởi ấm toàn bộ thế giới của cậu.
“Vậy thì tốt.” Minh Khinh Khinh nói, “Tôi đi đây.”
Tiểu Phó nhìn cô, nở một nụ cười trong trẻo, gật gật đầu: “Được.”
Minh Khinh Khinh cũng không nghĩ nhiều, mở cửa bước ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Vì thẻ phòng đã bị mang đi, nên trong phòng liền chìm vào bóng tối.
Tiểu Phó vẫn đứng nguyên ở ví trị ban đầu, nhìn về hướng cửa.
Không biết qua bao lâu, cậu cúi đầu nhìn cánh tay phải của mình. Băng lạnh đã lan đến cánh tay phải của cậu.