Rùa con bị tập kích, là chuyện đại sự mà Quy tộc chưa gặp phải trong vài thập niên qua.
Mới vừa rồi, một khắc bước vào khu lồng ấp kia, có rất nhiều mẫu thân tâm đã lạnh thấu như trời đông giá rét.
Nhìn khắp giường đất toàn là vết máu chảy đầm đìa, nhìn thế nào cũng giống như hiện trường vụ án mới vừa xảy ra.
Mãi cho đến khi bàn tay nhỏ bé của Ngôn Lạc Nguyệt chỉ vào ngăn tủ, để lộ ra các rùa con đang chơi trò xếp gạch bên trong, lúc này các mẫu thân mới dấy lên hy vọng.
Tay các nàng run rẩy, cẩn thận đếm số lượng rùa con, mỗi lần đếm nhiều thêm một tên của một chú rùa con, tâm hồn cao hứng của họ lại dịu đi một chút. Sau khi đếm đến con cuối cùng, một người nào đó trong khu lồng ấp đột nhiên truyền ra một tiếng hoan hô.
“Đám nhãi con đều ở đây, các rùa con đều không có việc gì!”
“Thật tốt quá, thật tốt quá, thấy bọn họ đều bình an, ta cũng an tâm rồi.”
“Được Thiên Đạo phù hộ, yêu thú này đã chết trên giường đất, lại không có đả thương đến con của chúng ta……”
Mới nói được nửa chừng, mọi người chợt nhận ra một điều gì đó.
Các ấu tể trong tộc này tuổi còn nhỏ, làm sao có thể biết trốn trong ngăn tủ để tị nạn?
Dù chúng có trốn trong ngăn tủ một cách ngăn nắp, thì sao chúng có thể khóa ngăn tủ ở bên ngoài được, không lẽ con chồn sóc có hảo tâm giúp các ấu tể khóa lại.
Sau khi nghĩ thông suốt, các ánh mắt của các mẫu thân đều nhất trí đổ dồn trên người Ngôn Lạc Nguyệt.
Tâm trạng của các bá nương thẩm thẩm đều rất phấn khích đến nỗi họ không thể diễn tả thành lời, và họ thậm chí không thể nói nên lời.
“Nhất định là Lạc Nguyệt đã bảo hộ đám ấu tể. Hài tử tốt, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã dũng cảm, đây quả là rùa con thông minh nhất trong lịch sử Quy tộc a!”
“Lạc Nguyệt con yên tâm, phần ân tình này của con, chờ Nhị giun tử lớn lên ta liền nói cho hắn, thẩm nhất định sẽ làm cho Nhị giun tử đời này nhớ rõ!”
“Ai u, đều tại con yêu thú chồn sóc hung ác kia, máu chảy ra làm ướt đẫm cả người của Lạc Nguyệt. Mau, đây là quần áo mới ta mới từ về nhà lấy, mau thay cho Lạc Nguyệt đi.”
Hành động đưa quần áo giống như một tín hiệu. Sau đó, một số chốt mở kỳ quái lần lượt được mở ra bởi nhóm phụ nhân.
Cả buổi chiều các thẩm thẩm thúc thúc trong tộc đều đã kết thúc kỳ ngủ đông. Họ dường như chạy tiếp sức, trong tay là những bao lớn bao nhỏ cầm theo, với thái độ kiên quyết, không cho từ chối.
Trong tay người này xách theo một sọt “Những con giun béo tươi mới nhất, cắn một ngụm là có thể nghe thấy tiếng bụp bụp bên tai”.
Dưới nách người kia thì kẹp một bao “Những con rết đất đỏ to chừng ngón tay út, ăn vào như thể có bom nổ trong miệng vậy”.
Ngôn Lạc Nguyệt nghe vậy trợn to đôi mắt, trong đầu phát ra những tiếng hét tê tâm phế liệt ——
Không, nàng cự tuyệt, nàng không cần tạ lễ như vậy!
A a a, cái này căn bản là lấy oán trả ơn!
Ngôn Vũ ôm Ngôn Lạc Nguyệt trong vòng tay của mình, Ngôn Càn ngồi xổm bên cạnh nàng. Nàng đến giờ phút này vẫn còn sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Ngôn Lạc Nguyệt, trong lòng nàng tràn đầy nỗi sợ mất đi muội muội nhưng thật may làm sao chuyện này đã không xảy ra.
Cuối cùng vẫn là Ngôn Càn ra mặt từ chối: “Ngài mang về cho tiểu bảo bảo ăn vặt đi ạ, ngài không biết đâu, Lạc Nguyệt muội ấy kén ăn lắm, ngày thường không ăn những con trùng này.”
“Cái gì, Lạc Nguyệt không ăn trùng?” Ngữ khí đối phương kiên quyết nói, “Vậy nàng thích ăn cái gì? Ta hiện tại đi về đổi thành cá tôm sò biển —— không được, không được từ chối, những cái này không phải tặng cho ngươi cùng nha đầu Vũ đâu, đây là đưa cho Lạc Nguyệt!”
Mãi đến tận trời chạng vạng tối, Ngôn Vũ đóng cửa từ chối tiếp khách, các tộc nhân lục tục tới tặng lễ lúc này mới rời đi.
Trong đại sảnh nhà Ngôn Vũ, lễ vật chất thành đống cao như núi.
Ngoài thức ăn và quần áo mà hài tử có thể sử dụng thì còn có những vật phẩm quý giá như linh thạch hạ phẩm và pháp khí cấp thấp.
Thấy ánh mắt tò mò của Ngôn Lạc Nguyệt, Ngôn Vũ nhẹ nhàng gãi chóp mũi Ngôn Lạc Nguyệt.
“Chờ muội lớn lên một chút là có thể dùng, mấy thứ này tỷ tỷ giữ giúp muội.”
Ngôn Càn kéo rèm cửa trong phòng xuống, xoay người bước hai ba bước, nắm lấy tay nhỏ Ngôn Lạc Nguyệt, lúc này mới thở dài một hơi.
“Vũ tỷ, hôm nay thật sự quá nguy hiểm.”
“Ta biết.” Ngôn Vũ nâng niu khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Ngôn Lạc Nguyệt, “Người trong tộc đến khu lồng ấp xem qua, suy luận có lẽ con chồn sóc trước đó đã bị thương quá nặng, còn chưa kịp đi săn thì đã chết vì mất máu quá nhiều, nhưng…”
Nhưng Ngôn Vũ luôn hoài nghi về câu nói này.
Không giống như những tộc nhân khác, Ngôn Vũ đã từng tận mắt nhìn thấy Ngôn Lạc Nguyệt chảy máu khắp người.
Khi đó, Lạc Nguyệt lưu lại dấu vết trên tả lót. Cùng với chiếc chăn bông thảm sát hôm nay rất giống nhau.
Ngôn Vũ bụng đầy tâm sự, dùng tay vuốt ve tóc máu Ngôn Lạc Nguyệt. Nàng lo lắng nghĩ: Đứa nhỏ này, ta thật sự có thể nuôi nàng khỏe mạnh mà lớn lên sao?
Nói một cách tương đối, người như Ngôn Càn không biết nội tình sẽ thoải mái hơn.
Hắn nhéo ngón tay út mềm mại của Ngôn Lạc Nguyệt và nói chuyện với nàng.
“Ca và Vũ tỷ đều bị khiển trách. Cái người Bảo thúc dẫn ca đi trước đó đều bị các thẩm thẩm mắng đến máu chó ngập đầu, hiện tại vẫn còn đang quỳ trên ván giặt đồ ở nhà, nghe nói sau khi trưởng lão tỉnh lại, chuyện này vẫn sẽ báo cho trưởng lão, để quyết định hình phạt.”
“Phỏng chừng, thúc ấy có thể sẽ phải giữ một cục đá đó trong vòng nửa năm đi.”
Nghe đến đây, Ngôn Lạc Nguyệt hơi hơi mở mắt ra.
Tai nạn hôm nay phần lớn đều là do người thúc thúc trong tộc này gây ra, bây giờ nghĩ lại nàng vẫn còn có chút sợ hãi.
Ngôn Lạc Nguyệt còn có một chiếc ba lô, có đan dược hồi máu để ăn. Nhưng còn những chú rùa nhỏ khác trong nhà thì sao?
Nếu những rùa con phản ứng chậm hơn một chút, có lẽ đây không phải là kết thúc có hậu.
“…… Một cục đá?”
Rùa rất giỏi mang vác, hạng mục này nghe giống như một hình phạt dành riêng cho loài rùa?
“Ân, đúng vậy.” Ngôn Càn nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, hình như cũng đã từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, “Nhưng bởi vì đây là trừng phạt, nên không được phép sử dụng trên đỉnh mai rùa, chỉ được dùng đỉnh đầu.”
Ngôn Lạc Nguyệt: “!!!”
Cái, cái gì? Dùng cái gì, đỉnh đầu? Ca có dám lặp lại lần nữa không?
Nửa giây sau, Ngôn Lạc Nguyệt hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, không phải đầu của thúc kia mà đầu của người khác.
Khụ, cái này……
May mắn thay, Ngôn Càn không chú ý đến vẻ mặt Ngôn Lạc Nguyệt cứng đờ trong giây lát, hắn cứ tiếp tục lẩm bẩm nói.
“Cho dù trừng phạt như thế nào, cũng nên bị trừng phạt. May mắn thay sư tỷ không có việc gì, ta dù có nghe bọn họ trách cứ ta, lòng ta ngược lại sẽ dễ chịu hơn.”
“Mấy vị tu sĩ kia không tuyển lồng sắt tốt nên đã xin lỗi Quy tộc…… Nhưng tộc nhân ta cũng có phụ trách tiếp đãi kiểm tra nhưng họ lại làm việc bất cẩn, chúng ta cũng có một phần lỗi.”
“Bọn họ còn tặng lễ vật xin lỗi cho muội. Ta có xem qua, đó là túi trữ vật tiên tử, về sau muội lớn lên là có thể xài rồi.”
“Từ hôm nay trở đi, gia tộc sẽ bố trí các chốt cửa xung quanh khu lồng ấp. Ngoài ta và Vũ tỷ chăm sóc các ấu tể vào ban ngày, thì cũng sẽ có các thúc thúc thẩm thẩm khác trong gia tộc theo nhóm hai người, thay phiên nhau túc trực. Sẽ không có rắc rối như hôm nay nữa…”
Ngôn Càn nói thật nhiều, nhưng lại giống như mang theo ma lực của tiếng côn trùng ru ngủ.
Ngôn Lạc Nguyệt nghe nghe, hai mí mắt vô thức dán chặt vào nhau.
Hôm nay của nàng có thể nói là lên voi xuống chó, đầu tiên là giết yêu thú chồn sóc tập kích bất ngờ, sau đó nàng còn phải ứng đối* với tộc nhân này lại đến tộc nhân khác đến cảm tạ.
Ứng đối: Đối đáp lại nhưng câu hỏi.
Lúc này, trong tiếng lảm nhảm the thé quen thuộc của Ngôn Càn, cơn buồn ngủ đã vô tri vô giác quấn lấy Ngôn Lạc Nguyệt vô trong đó.
Đầu nhỏ nàng từng chút một chìm vào giấc mộng ngọt ngào với hơi thở đều đặn.
Ngôn Càn tức giận nói: “Vũ tỷ, muội muội ngủ gật rồi.”
“Ta biết rồi.” Ngôn Vũ vặn vặn sợi chỉ dưới ánh đèn, cẩn thận luồn qua lỗ kim, “Rương gỗ liễu phía bên trái trong phòng có một quyển sách, ngươi mang nó đến cho ta.”
Ngôn Càn nghe lời đi lấy quyển sách, thuận tay lật ra xem.
“A, Vũ tỷ, đây không phải là……”
Đây không phải là bài học bắt buộc đối với mọi thành viên trong Quy tộc sao, tu luyện công pháp nhập môn 《 Quy Tức Công 》?
Ngôn Vũ đọc rất nhanh, trong miệng không nhanh không chậm mà nói: “Tỷ biết đệ thích nói chuyện với Lạc Nguyệt. Từ ngày mai trở đi, đệ có thể đọc cuốn sách này cho Lạc Nguyệt khi đệ không có việc gì.”
Ngôn Càn lập tức vui vẻ: “Vũ tỷ, chúng ta không phải đều đợi đến năm tuổi mới được gia tộc khai sáng sao? Huống chi, Lạc Nguyệt còn nhỏ như vậy, ngay cả nói cũng không thông. Ta đọc công pháp cho muội ấy, muội ấy cũng nghe không hiểu a.”
Ngôn Vũ liếc hắn một cái: “Đệ tự đọc đi.”
Nếu nàng ôm Lạc Nguyệt trở về, nàng đã thực sự coi nàng ấy như muội muội ruột của mình.
Ngôn Lạc Nguyệt từ lúc phá xác, so với khác rùa con khác thì muội ấy càng thêm hiểu chuyện và nghe lời.
Hôm nay, muội ấy đã cứu những rùa con khác trong gia tộc khỏi nguy hiểm, và gián tiếp cứu Ngôn Vũ khỏi cảm giác tội lỗi và đau đớn trong nhiều thập kỷ tới.
Hài tử tri kỷ như vậy, Ngôn Vũ như thế nào mà lại không thích nàng cho được.
Nhưng mà, Ngôn Lạc Nguyệt từ khi ra đời tới nay, số lần sinh mệnh bị đe dọa không khỏi quá nhiều rồi.
Ngôn Vũ từng nghe lão nhân trong tộc nói qua trên đời này có một loại hài tử, chuông trời đất thiêng nảy sinh hiền tài*, người có trí thông minh nhanh nhạy từ trong trứng.
Chuông trời đất thiêng nảy sinh hiền tài: chỉ môi trường tốt đẹp sẽ sinh ra những nhân vật ưu tú.
Chỉ là những hài tử như vậy thường được nuôi dưỡng bởi thiên nhiên, nhưng chúng không thể được giữ lại trên đời.
Nhân giới không thể so với Yêu giới, Yêu tộc định cư tại đây, không có được vị trí ưu ái của thiên địa. Mà trong số Yêu tộc còn lưu lại nhân giới, bất kể là so sánh pháp khí hay tu vi, Quy tộc của bọn họ đều không tính được.
Chỉ có một quyển 《 Quy Tức Công 》, đây là công pháp khai sáng của lão tổ tông lưu lại.
Rùa nhỏ được khai sáng nhờ công pháp này có thể duy trì trạng thái tâm hồn bình thản bất kể sau này có tu luyện công pháp gì đi nữa, vì vậy so với người thường càng thêm thoải mái.
Ngôn Vũ xoay một sợi chỉ mới và so sánh màu sắc của hai sợi chỉ thêu dưới ánh đèn.
Nàng âm thầm nghĩ: Cái gọi là đạo pháp tự nhiên, có lẽ đối với ấu tể được tạo hóa đặc biệt mà nói, loại công pháp nhập môn này, chỉ cần nghe người ta đọc bên tai, liền tự nhiên mà học được đi?
——————————
Ngôn Lạc Nguyệt không hề biết trong đầu Ngôn Vũ hoạt động tinh thần cao đến cỡ nào. Nếu nàng biết, thì sẽ rất ngạc nhiên khi bộ lọc của Ngôn Vũ dành cho nàng ấy vậy mà lại dày——- như——– vậy.
Đại khái chính là “Có một kiểu lạnh lùng khiến mụ mụ bạn nghĩ rằng bạn lạnh lùng” hình thái biến đổi: có một kiểu hành vi khiến tỷ tỷ nghĩ rằng bạn làm được.
Hôm nay, Ngôn Lạc Nguyệt rất ngạc nhiên khi nghe Ngôn Càn đọc to các bài công pháp.
Bị hạn chế cấp bậc bởi cấp lv0 trước đó, Ngôn Lạc Nguyệt không thể sử dụng hầu hết các vật phẩm trong ba lô. Bây giờ cuối cùng cũng đã có công pháp, nàng có thể bắt đầu cố gắng luyện tập và thăng cấp.
Sau cuộc tập kích các ấu tể, gia tộc đối với những nơi quan trọng đều tăng cường cảnh giác.
Ngày hôm sau, khi Ngôn Lạc Nguyệt đi theo Ngôn Vũ đến khu lồng ấp, nàng mới phát hiện ra nơi này được bảo vệ nghiêm ngặt.
Hơn nữa khi mùa xuân đến, nhiệt độ tăng lên, rất nhiều tộc nhân lần lượt thức dậy sau giấc ngủ đông.
Khi các tộc nhân thức tỉnh, Quy tộc rốt cuộc không còn tình trạng khan hiếm nhân lực như trước.
Vào ngày cỏ mọc, chim chích bay và mùa xuân trở lại trên mặt đất. Trong bầy rùa con này, cuối cùng đã xuất hiện chú rùa con đầu tiên ngoài Ngôn Lạc Nguyệt thành công hóa hình thành người.
Một ngày nọ, trong khu lồng ấp các bá nương thẩm thẩm tưng bừng náo nhiệt, bên ngoài khu lồng ấp thì có người trong tộc chiêu đãi mọi người với món hạc trắng đến từ phương bắc, họ trò chuyện với nhau rom rả, phát ra một chuỗi tiếng cười dài.
Tại bộ tộc nhỏ thoải mái, yên bình và chậm chạp này, Ngôn Lạc Nguyệt đã hữu kinh vô hiểm* vượt qua năm đầu tiên ở thế giới này.
Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.
Hạ qua đông đến, một năm luân hồi đã trôi qua.
Khi mùa đông lại buông xuống đến vùng đất này, Ngôn Lạc Nguyệt đã phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc.
Hôm nay, Ngôn Lạc Nguyệt có thói quen như mọi ngày đã ngửa đầu lên nhìn lên trên đầu mình, liền phát hiện thanh HP có sự khác biệt.
Nàng không thể tin nổi nên đã kéo dải màu đỏ trên đầu ra để nhìn kỹ hơn, thậm chí còn so sánh nó với đôi tay ngắn cũn của mình.
Sau nhiều lần xác nhận, Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lại pha thêm tí thích thú. Nàng còn cảm thấy chuyện này không thể tin nổi, giống như được tặng một tờ vé số trúng năm triệu nhân dân tệ khi đang đi dạo trên phố.
—— có ai có thể nói cho Ngôn Lạc Nguyệt biết tại sao thanh HP của nàng đột nhiên tăng lên một cái “Vèo” trong nháy mắt không a!