Bạch Sơn ngày trước xuân xanh thu đỏ, bốn mùa không tàn…
Bạch Sơn bây giờ lạnh lẽo cô tịch, mịt mờ tuyết trắng, ngàn năm không đổi, …
* * *
Cái gì mỏng manh tựa sương khói, lúc thì nhì nhằng cắt chẳng đứt gỡ lại rối thêm?
Ta trả lời ngắn gọn một chữ Duyên.
Bởi có duyên.
Dù thượng bích lạc dù hạ hoàng tuyền cũng có thể gặp gỡ.
Bởi có duyên.
Dù sinh ly tử biệt, xa cách muôn ngàn vạn dặm vẫn có thể tương phùng.
…
Trong cuộc đời này chẳng mấy ai có thể khiến ta khắc cốt ghi tâm trong lòng, không chỉ bởi vì quá khứ là một mảng trắng xóa, mà chẳng qua ta không thực sự có duyên với một người nào đó mà thôi.
…
Trường bào gấm trắng…
Vầng trăng lạc lõng dưới thanh tuyền..
Một trời tuyết rơi phiêu diêu nhảy múa…
Bước một bước ba lần ngoái lại…
Cười nhạt một tiếng hai chữ “Nghiệt duyên”
* * *
Chấp tử chi thủ, dữ tử cộng trứ.
Chấp tử chi thủ, dữ tử đồng miên.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.
Chấp tử chi thủ, phu phục hà cầu?
* * *
Ngày hôm đó tuyết vẫn rơi trắng xóa cả khoảng trời, ta đứng trong những tinh thể lấp lánh lạnh lẽo ấy, mày hơi nhíu lại, hạ mắt nhìn xuống đứa bé đang nằm phủ phục dưới tuyết lạnh. Đứa trẻ đó quần áo lấm lem rách dưới, thương tích đầy mình, máu nhuốm tuyết trắng thành một màu đỏ tuyệt mĩ, ngày một lan rộng, tựa một đóa hoa mai kiêu hãnh tỏa hương dưới tuyết trắng hương thầm. Mi mắt nó nhắm nghiền, hàng mi dài đen lánh cong vút tựa cánh quạt lông vũ. Gương mặt lấm lem không sạch sẽ, thế nhưng vẫn không thể phủ nhận đây là một đứa trẻ vô cùng xinh đẹp, đôi môi màu hồng nhạt mỏng tựa cánh anh đào khép hờ. Khuôn mặt thanh tú anh tuấn. Lớn thêm chút nữa, cốt cách muôn phần hào hoa.
Đứa bé vẫn còn sống, nhưng hơi thở yếu ớt vô cùng. Trong đầu ta hiện lên muôn ngàn nghi vấn, nhưng cũng không tiện để suy nghĩ nhiều. Đứa trẻ này nếu cứ như vậy, chẳng bao lâu sau rồi cũng chết, cuối cùng ta quyết định đưa đứa trẻ đó trở về tiểu viện nhỏ của mình trên đỉnh núi để chữa trị. Hành động này, không hiểu là do đành lòng không đặng, nảy sinh lòng trắc ẩn, thương tiếc sinh linh, hay là vì một lí do nào khác nữa… Đường lên Bạch Sơn đã treo leo hiểm trở, xung quanh lại đầy dã thú và cây độc, đứa bé này có thể một mình tới đây, thật khiến cho người ta cảm thấy tò mò lắm thay.
Lúc về tới tiểu viện nhỏ an tĩnh tọa lạc trên đỉnh núi, chân tay mặt mũi của đứa bé đã tím tái cả lại, ta nhìn một thoáng cuối cùng cả kinh nhận ra, đứa trẻ này bị trúng độc của cây Phược Dược, loài cây mọc ở những nơi có thời tiết khí hậu luân phiên thay đổi không ổn định, chính là nơi lân cận cạnh bên ngoài kết giới Liên Tâm hộ linh ngọn núi Bạch Sơn này.
Con người bình thường khi trúng phải loại kịch độc này, đầu tiên sẽ làm tứ chi run rẩy mất sức, bủn rủn không thể làm được việc gì, ngay cả hít thở cũng khó khăn, sau đó sẽ thổ huyết, thổ huyết càng lúc càng nhiều, cùng với cơn đau xé gan xé phổi. Cuối cùng là da thịt dần dần tím tái lại, thối rữa rồi nhanh chóng phân hủy. Thật ra độc tố của loài hoa này đối với ta không phải là vấn đề to tát gì, ngược lại ta còn có thể giải trừ độc tố của loài cây này nữa. Nhưng để có thể hóa giải được hết chất độc này cũng phải mất dăm bữa nửa tháng.
Ta bắt đầu thi triển pháp lực ép chất độc ra khỏi cơ thể tên nhóc, ánh sáng bạc trên đầu ngón tay ta chìm vào mi tâm nó, thằng bé nảy người lên ho mấy tiếng, sau đó từ trong miệng phả ra một hơi thở màu đen, giống như làn khói mỏng manh, yêu mị như một bông hoa quỷ dị, chậm rãi bay ra sau đó tan dần.
Ta nhìn khuôn mặt đang say ngủ ngon lành của tên tiểu tử, trong vô thức bàn tay bỗng đưa lên, nhéo nhéo má nó mấy cái, cái má thật mền, láng mịn, sờ thích phải biết. Ta trước giờ chưa từng được tiếp xúc với trẻ con, hóa ra những đứa trẻ lại có vẻ ngoài xinh xắn và mền mại như vậy.
* * *
Ta vừa lật lật con thỏ vừa phải chăm lo cho lửa cháy đúng tầm. To quá thì sợ bên trong vẫn còn sống, nhỏ quá thì lâu chín, thách thức cơn thèm thuồng và tính kiên nhẫn của ta. Cảm thấy công việc này nếu làm thủ công thì thật khó nhằn ta quyết định dùng phép thuật để tiếp tục nướng thịt. Sau đó tu một ngụm rượu hoa quế, ngửa mặt lên nhìn trời, khoan khái nằm xuống nền tuyết êm như nệm. Ngắm mặt trăng to đùng đoàng phía cạnh bên.
Ta rất thích ủ rượu, và ủ rất nhiều rượu. Một phần là vì sở thích, một phần là vì bản thân vô vùng rảnh rỗi, nào là rượu Lộc Mạch Ma Hoàng, Phong Thực Hoàng, Tị Tề Xỉ,…tất cả những thứ rượu đó trước đây ta đã mất rất nhiều công sức tìm hiểu cuối cùng cũng có thể đóng thành bình rượu đem đi ủ. Trong số đó, có loại ta đã từng uống, nhưng có loại lại chưa, ủ nhiều tới nỗi không thể nhớ được bình này ủ khi nào, bình kia đã uống được chưa.
Mỗi lần không ngủ được là ta lại một mình mò mẫn đi đào rượu lên, đảo qua một vòng rồi mới quyết định đem cái nào theo. Sau đó hoặc sẽ nằm luôn bên cạnh hố ủ hoặc là tìm một chỗ bất kì nào đó có lười đi tiếp để nằm xuống. Vừa uống rượu vừa ngắm trăng. Tuy trên đỉnh núi Bạch Sơn không thể thấy mặt trời, nhưng lại có thể thấy mặt trăng rất rõ rệt, tuy có trăng nhưng lại chẳng có sao. Ban ngày băng tuyết sương mù mịt mờ, vào ban đêm, ánh trăng như bàn tay trắng muốt mền mại của cô thiếu nữ xinh đẹp, dịu dàng gạt đi màn tuyết hoa sương, lại có thể thấy rõ cảnh vật xung quanh.
Mặt trăng rất to, ta đứng trên mỏn đá chìa ra vách núi, có cảm giác như nó rất gần, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, chỉ cần muốn là có thể hái xuống. Trăng sáng rõ, thanh lạnh, đổ lênh láng trên mặt tuyết, những bông tuyết trắng phau phau tựa những vì sao nhỏ bé yếu ớt tỏa sáng, chầm chậm rơi xuống hòa vào ánh nguyệt tạo nên một ảo cảnh mơ hồ thanh tịch thoát tục.
Ban nãy khi cởi bỏ đồ đạc trên người của tên tiểu tử ta mới nhặt về được, trong một chiếc túi làm bằng vải thô vừa bẩn vừa bốc mùi lại có một con thỏ lông trắng như tuyết. Ta liền đem nó đi nướng. Trên đỉnh núi quanh năm tuyết phủ ngày ngày tuyết rơi này thì lấy đâu ra thịt để mà ăn, bao nhiêu lâu nay, ta vẫn chưa có cái gì để bỏ vào bụng, mặc dù ta đã tu thân thành tiên, chỉ cần có địa khí, không ăn không uống cũng có thể sống tốt mấy trăm năm. Nhưng lần được nếm mùi vị của thịt thơm thực vô cùng mãn nguyện.
Đột nhiên, từ trong nhà vang lên tiếng động khe khẽ. Ta nhắm mắt lại, yên lặng lắng nghe, tiếng bước chân yếu ớt, đi vài bước rồi dừng lại, dừng lại rồi tiếp tục bước mấy bước, chậm chạp như đang dò dẫm. Cuối cùng cũng có tiếng mở cửa, bước chân sững lại.
Từng bước chân lại gần, dẫm lên tuyết khá êm. Ta cảm thấy con thỏ này nướng tới đây là quá ngon rồi, liền véo cái chân con thỏ. Há miệng thổi ra một hơi hàn khí cho cái đùi thỏ nguội bớt rồi đưa lên miệng cắn một miếng ngon lành. Vừa hay đứa trẻ cũng đi tới nơi, chần chừ một lúc sau đó ngồi xuống. Ta liếc nhìn nó một cái rồi tiếp tục ăn thịt.
– Là tỉ đã cứu ta sao????- đứa trẻ đó dè dặt lên tiếng, giọng nói và thanh âm yếu ớt, trong trẻo non nớt vô cùng dễ nghe, tên tiểu tử này, không những có vẻ ngoài ưa nhìn mà giọng nói cũng hay không tả xiết.
Ta nghĩ nghĩ một lúc, sau đó trả lời:
– Phải, là ta cứu ngươi, theo đạo lý của thường nhân, có ơn tất báo, ngươi hãy lấy thân báo đáp ta đi. – nơi này tuyết rơi rất nhiều, ta ngày ngày đều phải dọn tuyết, nay có thằng bé này ở đây thay ta làm những việc đó thì thật tốt biết bao.
Ta vừa dứt lời, khuôn mặt non nớt của cậu bé thoáng sững sờ, rồi dần dần ửng đỏ, ta không hiểu tại sao nó lại đỏ mặt, nghĩ mãi mà không ra, thế nên lười chẳng buồn nghĩ nữa, tiếp tục ăn thịt.
Đống lửa lép bép cháy, kêu lên những tiếng tách tách vô cùng vui tai, ánh trăng tran hòa, tuyết rơi lấp lánh, ta bỗng cảm thấy vui vui trong lòng, lâu lắm rồi mới cảm thấy có chút ấm áp chảy vào trong tâm. Hóa ra, có thịt ngon để ăn lại hạnh phúc như thế. Hoặc cũng là vì, lâu lắm rồi mới có người nói chuyện, tâm trạng khởi sắc cũng là chuyện bình thường
– Đây không phải là đỉnh Trúc Chi Diệp Tỏa sao????- đứa trẻ lên tiếng hỏi, khuôn mặt đã bớt ửng hồng, bày ra điệu bộ chín chắn nói chuyện với ta.
_________________