Tà Đế Cuồng Thê: Phế Vật Cửu Tiểu Thư

Chương 23: Hành Vi Lưu Manh



Tình hình hiện tại bây giờ là tam tiểu thư sát hại chủ mẫu .

Vân Kỳ sắc mặt đột nhiên thoáng chốc sa sầm, phất tay, bước nhanh về hướng sương phòng phía đông.

Hắn không thể tin được cháu gái hắn có thể ra tay sát hại đại phu nhân.

Khi lúc Vân Kỳ đến nơi.

Toàn bộ sân của sương phòng phía đông ,có vài vị phu nhân cùng tiểu thư biết tin mà đến.

“Cha!”

“Gia gia!”

Đồng thời tiếng cung kính đồng thanh vang lên .

Vân Kỳ rảo mắt nhìn , không kiên nhẫn phất tay, tức giận nói ; “ Các ngươi tự tập ở chỗ này để làm gì?Tất cả đều trở về phòng của mình đi.”

Sau khi Vân Kỳ ra lệnh , vài vị phu nhân cùng các tiểu thư ở đó ,không tự nhiên mang vẻ mặt xám xịt mà rời đi.

Vân Kỳ tức khắc điều thêm vài tên thị vệ, đi vào sương phòng đông viện.

Liễu Thấm Thủy vừa nhìn thấy Vân Kỳ đến, tức khắc hai mắt đẫm lệ mông lung; “Cha, đại tỷ nàng ấy……”

Vân Kỳ nhíu mày, đảo mắt nhìn đến đám nô bộc : “Một đám các ngươi còn thất thần cái gì, còn không tới đỡ tam tiểu thư dậy .”

“dạ, lão thái gia!”

Theo sau, Vân Kỳ liền đi thẳng vào trong phòng của Liễu Thanh Nguyệt .

Sau khi nhìn qua thi thể của Liễu Thanh Nguyệt một lần, liền thấy Vân Kỳ giơ tay nên hút cây chủy thủ cắm sâu ở trong vách tường , chủy thủ đã nằm gọn trong tay hắn.

Vân Kỳ đảo mắt nhìn qua chỗ cắm cây chủy thủ , sắc mặt bỗng trầm xuống khi nhìn thấy vết hằn sâu trong vách tường

Xoay người, vẻ mặt tức giận, cùng ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh bốn phía của sương phòng .

“Lập tức kêu Ngô Cương phong tỏa toàn bộ Vân phủ cho ta, không có sự đồng ý của ta, bất luận là ai cũng được rời khỏi , nhất định phải tra cho ra kẻ đã sử dụng cây chủy thủ này , dám ở dưới mắt lão tử giết người giá họa, đợi ta tra ra là ai, chắc chắn người đem hắn bầm thây vạn đoạn.”

Một tiếng quát phẫn nộ trực tiếp cho thấy rằng, hung thủ là một người khác ,còn dùng thủ đoạn vu oan giá họa .

Nói thật, Vân lão thái gia thật đủ sắc sự bén.

Cũng chỉ nhìn qua hiện trường , chẳng những nhìn ra nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Liễu Thanh Nguyệt ,mà còn có thể nhìn thấu thủ đoạn muốn vu oan giá họa của hung thủ .

Trên đỉnh ngọn núi phía sau phủ Tướng quân .

Lúc này ,một bóng người nhỏ nhắn

đang nhàn nhã nằm xấp xuống .

Nhìn từ trên ,nàng mơ hồ có thể thấy rõ ràng tình hình trong sân viện sương phòng phía đông ở phía dưới.

Nghe thấy tiếng quát lớn của Vân lão thái gia , đáy mắt hiện lên một nụ cười giễu cợt lạnh lẽo.

Nàng chính xác là muốn vu oan giá họa, , mục tiêu không phải là Vân Linh Thúy, mà là cái kẻ thần bí tối hôm qua.

Thế nhưng nàng lại không có lấy một chút manh mối, nên trực tiếp đem Vân Phủ bề ngoài nhìn như có vẻ bình tĩnh này ,quấy nước cho càng đục hơn.

Đến lúc đó, không tin những kẻ đang ẩn núp , còn không lộ ra đuôi cáo.

Ánh nắng ban mai chiếu vào trên người nàng mang cảm giác , ấm áp.

Vân Vũ chậm rãi cầm lấy một miếng điểm tâm bên cạnh, dường như đang xem kịch vui , nhìn xuống phía dưới kịch càng ngày càng hay.

Tâm tình nàng bây giờ rất tốt.

Nhưng bỗng nhiên!

“Ai!” Giọng nói lạnh lùng rơi xuống.

Vân Vũ ánh mắt trầm xuống, quay đầu phất tay, một cây kim bạc đã đánh tới mục tiêu .

“Vật nhỏ, ba ngày không gặp, nàng đã muốn mưu sát vi phu?” Một thanh âm tà mị thoáng qua.

Vân Vũ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thân mình đột nhiên chuyển động, trong chớp mắt, nàng đã nằm vững trong vòng tay của nam nhân kia .

Là hắn?

Sau khi rời khỏi cấm địa , hắn nói có chuyện gấp , hắn để lại cho nàng một bộ kim châm , rồi rời đi.

Vân Vũ thừa dịp ba ngày đó đi hồ nước trước kia hắn đưa nàng tới , tranh thủ thời gian tìm thảo dược ở đó trộn lẫn vài loại độc dược không màu ,không mùi của thời hiện đại, còn hái không ít cái gọi là “Thánh thảo” .

Nói thế nào a, thân thể của nàng hiện giờ vẫn đang là thân xác chết ,chỉ có thể duy trì bằng cách uống thú huyết và ăn Thánh Thảo thì mới có thể giữ được thân xác này .

Không nghĩ tới, người nam nhân biến mất ba ngày, vừa xuất hiện, lại dùng tới chiêu này.

Vân Vũ nào cam nguyện bị chiếm tiện nghi mãi ,, ngay khi kim bạc phóng ra từ đầu ngón tay , nàng không chút suy nghĩ đâm thẳng vào động mạch cổ vủa người nam nhân ……

Long Khuynh Tà phản ứng cực nhanh, không đợi tay của Vân Vũ đâm xuống, hắn đã nắm lấy tay của nàng , sau đó đem đôi tay đặt ở trước ngực, từ phía sau ôm chặt lấy nàng .

Tư thế này, khiến cho thân thể Vân Vũ thân hoàn toàn dán sát vào thân thể người nam nhân ở phía sau.

Cái tên nam nhân vô sỉ chết tiệt này .

Có một luồng hơi nóng phả vào má ,Vân Vũ giãy giụa chỉ muốn thoát ra ……

“Nàng đừng có lộn xộn, nam nhân chính là nhanh xúc động, nàng có muốn ta đêm nay đem nàng chấn chỉnh ngay tại chỗ không ?” Giọng nói tà mị từ tính nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng .

Vân Vũ thân thể bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó, trên mặt tức giận đến đỏ ửng cùng phẫn nộ.

“Bỏ lưỡi của ngươi ra cho ta ,nếu không ta cắt lưỡi của ngươi đem cho chó ăn.”

Thật ra ,là do đầu lưỡi của người nam nhân mang theo hơi thở nóng rực , tà ác quấn lấy tai và cổ nàng khiến nàng không thể tự nhiên được .

“Nàng thật nhẫn tâm? Làm Vi phu sợ rồi , nhưng làm sao bây giờ, ta lại rất thích bộ dáng ngoan độc của nàng …… Bất quá, vì phúc lợi sau này , đầu lưỡi ta tất nhiên là phải giữ lại , còn phải dùng để nhấm nháp vị ngot của nàng chứ ……” Long Khuynh Tà cười nói.

Đồng thời,những ngón tay thon dài của hắn ,cố tình như không để ý sượt qua bánh bao nhỏ thiếu dinh dưỡng của nàng sau đó hướng lên trên……

Nhìn có vẻ như vô tình, nhưng sự thật, là hắn đang cố ý .

Vân Vũ sắc mặt đỏ bừng không biết tức giận hay là xấu hổ.

“Ngươi cái đồ vô sỉ, ta sẽ giết chết ngươi……”

Cho dù nàng có thử mọi cách cũng không thể thoát ra khỏi sự ôm chặt của người nam nhân ,cũng không thể hét lên ,nàng nghiến răng tức giận ,cắn mạnh vào ngón tay đang duỗi ra của người nam nhân.

Nàng đánh không lại hắn, thì cắn vào ngón tay của hắn cho hắn mất một ngón tay cũng chẳng sao .

Mà khi mùi máu tươi ngập tràn trong miệng nàng ,nàng cảm giác thấy người mình nao nao.

Vân Vũ cả kinh, mới nhớ tới, máu của người nam nhân này ……

Vân Vũ kinh ngạc phát hiện ra rằng , chính mình đã trúng phải tính kế của người nam nhân này.

Đặc biệt là trước lúc nàng ngất xỉu đi,nàng giống như thấy được người nam nhân đang cười, rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng giống như lần trước lúc ở trong rừng rậm .…

Màn đêm buông xuống!

Trong căn nhà gỗ nhỏ sau núi.

Vân Vũ thức dậy sau giấc ngủ của mình với tinh thần rất thoải mái .

Nàng đã không còn nhớ rõ, bao nhiêu lâu nàng ngủ mà không cần cảnh giác như vậy ,Vân Vũ theo bản năng cọ quạy người.

Đột nhiên!

Nàng giật mình ,nhìn xuống cả lập tức giống như bị hóa đá .

Quần áo trên người nàng đâu?

Đúng rồi, nàng đang nằm trên ngọn núi… Long Khuynh Tà chết tiệt……

“Làm sao vậy? Mới vừa dậy mà còn có biểu tình muốn ăn thịt người ? Có phải nàng không còn nhớ vi phu?” Giọng nói mang theo tà mị mang theo nụ cười không hề báo trước.

Vân Vũ đồng tử co rụt lại.

Người nam nhân đang ngồi trên chiếc ghế, nhìn nàng cười đến yêu nghiệt đến vạn phần, ánh mắt nóng rực .

Phản ứng đầu tiên của Vân Vũ là lấy chiếc sứ bằng đá ném thẳng vào người nam nhân .

Long Khuynh Tà không đứng dậy, nhưng thân thể của hắn hơi nghiêng về một bên gối sứ đá lướt qua hắn, rơi xuống đất vang lên tiếng vỡ , gối sứ nát tan tành rơi đầy đất.

“Mới vừa thứ dậy thì đã tức giận , xem ra, vi phu còn chưa thật sự đủ nỗ lực, để cả ngày khiến nàng tức giận .”người nam nhân vừa cười vừa nói một cách ái muội khi nhìn thấy Vân đang mặc y phục.

Vân Vũ tức giận đến buồn bực.

Nàng cũng không phải là thiếu nữ không có hiểu biết ,nàng có thể cảm nhận được khi hắn có hành động bất thường với nàng.

Chỉ là cái miệng của hắn lúc nào cũng không nói ra được lời gì đàng hoàng .

“Ta nhớ là đã nói rõ với ngươi ở trong rừng rậm nếu gặp lại ngươi ta sẽ lấy mạng của ngươi !” Mặc xong y phục ,Vân Vũ ánh mắt âm lãnh nhìn thẳng về phía Long Khuynh Tà.

Long Khuynh Tà nhướng mày,cong khóe miệng nhìn về phía nàng , hai bàn tay cùng mở ra ; “Trong khoảng thời gian này, chúng ta đã gặp nhau ba lần, bất quá, nếu ngươi muốn , thì đến đây đi, ta sẽ đem mạng của ta tặng cho ngươi cả đời ……”

Nhìn thấy bộ dáng lưu manh của hắn giống như lần trước ở trong rừng rậm.

Vân Vũ âm thầm nghiến răng, với tâm tư quỷ dị của hắn ,hắn sẽ thật sự đem mạng hắn cho nàng? Chỉ sợ khi nàng tới gần hắn ,chẳng khác nào sói đi vào miệng hổ .

“Được rồi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Nói thẳng ra đi , ngươi đừng lúc nào cũng nói lấp la lấp lửng, nói được vài câu lại thôi” Vân Vũ cũng thật sự lười cùng hắn chơi trò tâm cơ, dựa vào mép giường, liếc mắt nhìn hắn.

Lúc này Long Khuynh Tà cũng thu hồi lại hành lưu manh của mình .

Duỗi tay ra ,kéo lấy cái ghế cũ, đặt nó ở bên cạnh hắn, vẫy vẫy tay với nàng ; “Lại đây ngồi.”

“Không cần, nhà lớn như vậy, ngươi nói gì ta đều có thể nghe thấy.”

“Lại đây!” Long Khuynh Tà lại thu liễm lại nụ cười tà mị , lạnh lùng nhìn nàng.

Vân Vũ khi ở dưới tầm của hắn , trong lòng nàng có chút khó chịu .

Nàng cau mày, dời chân đi tới ,vừa định duỗi tay cầm theo cái ghế bên cạnh hắn , muốn ngồi cách xa hắn một chút .

Nhưng vừa mới đưa tay ra,thì đã bị bàn tay to lớn của người nam nhân nắm lấy.

“Ngươi……”

Long Khuynh Tà cong lên,dùng sức kéo mạnh một cái, nàng lập tức bị hắn ôm vào trong lồng ngực.

Khi sắc mặt của Vân Vũ trầm xuống , hắn thuận thế lùi lại một bước ,đặt nàng ngồi nên trên chiếc ghế cụ bên cạnh mình ; “Ngoan, lần này vi phu không trêu nàng nữa.”

Giọng điệu của hắn giống như đang rỗ tiểu hài nhi .

Hắn đúng là không trêu nàng, nhưng lông tay của Hắn đang động tới động lui, rà qua rà lại.

“Long Khuynh Tà, ngươi xem ta là người dễ dãi không có nguyên tắc của mình sao?.” Vân Vũ tức giận, nàng từ trước đến nay không thích bị người khác đụng vào người, người nam nhân còn làm tốt hơn , nhiều lần khiêu khích điểm mấu chốt của nàng.

Nói xong , Vân Vũ cố gắng dùng sức muốn rút tay lại .

Nhưng bàn tay to lớn của nam nhân , lại mạnh mẽ giống như xích còng tay ,cho dù nàng cố gắng thế nào đi chăng nữa đôi bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn bị bàn tay to lớn của hắn nắm chặt .

“Gấp cái gì mà gấp, vi phu muốn bắt mạch cho nàng ,muốn xem tình hình thân thể của nàng”

Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của người nam nhân .

Vân Vũ thật muốn chửi thầm một câu: Đánh rắm.

Bắt mạch thì bắt mạch, lông tay của hắn cứ động chạm vào mu bàn tay của nàng a.

Cái này gọi là bắt mạch?

Thật sụ coi nàng không biết gì a?

“Buông tay!” Vân Vũ buồn bực trừng mắt nhìn hắn.

“ Vật nhỏ nàng , vi phu vì nàng chạy trước chạy sau, không kể nguy hiểm đào động cứu nàng , để cho vi phu động vào tay nàng cũng không được, thật là gia hỏa không lương tâm .” Long Khuynh Tà thật sự buông tay

Nhưng ngay sau đó, ngón tay thon dài của duỗi ra, nâng cằm Vân Vũ lên, kia tà mị quyến rũ khuôn mặt tuấn tú tà mị mê người tiến lại gần , thì thào nói; “Tuy rằng vi phu không biết cách bắt mạch, ,nhưng vi phu lại biết làm thân thể nàng có thể sống lại!”

Giọng nói hắn khàn khàn ,mang theo dụ hoặc dị thường .

Giống đánh thẳng nhược điểm của nàng .

Thật ra, từ sau khi rời khỏi cấm địa , Vân Vũ vẫn luôn suy nghĩ, làm thế nào thì cơ thể mình mới có thể sống lại.

Đáng tiếc, ngay cả , tinh linh trong vòng cổ cũng không biết được.

“Ngươi biết? Vậy ngươi có điều kiện gì?” Cằm Vân Vũ bị hắn nâng nên , tầm mắt của nàng vừa vặn bắt gặp hắn .

Nói thật, người nam nhân này lớn lên so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, hắn thật sự rất yêu nghiệt, thực lực thì không cần phải nói tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.