Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 26



Một chân đạp cửa phòng bệnh ra, gương mặt Đường Ân lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lệ.

Tô Lệ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Ấn, trong lòng thậm chí hơi bối rối: “Lần này không chọc vào mạch máu, tôi đâm lại lần nữa cho côi” Kỷ Du Du nhíu mày, trên mặt hơi ấm ức.

Đường Ân bước từng bước đến, sắc mặt càng ngày càng tối tăm, khi nhìn Tô Lậ, giống như sói đói nhìn một con thỏ, khí thế của kẻ bề trên bẩm sinh thể hiện vô cùng rõ ràng trên người anh.

Tô Lệ cũng không biết mình bị làm sao, chỉ có thể rõ ràng cảm giác được, ánh mắt Đường Ân vẫn nhìn cô ta chằm chằm, khiến cô ta có cảm giác không cách nào nhìn thẳng được.

Loại cảm giác này khiến cho cô ta cực kỳ khó chịu, thậm chí còn cảm thấy áp lực hơn cả khi gặp được viện trưởng.

Đường Ân nhìn chằm chằm động tác trên tay Tô Lệ, thấy tay cô ta run run, đâm kim tiêm vào, vẻ mặt hòa hoãn hơn rất nhiều.

“Khi đổi thuốc nhớ phải gọi tôi…’ Tô Lệ cúi thấp đầu, xoay người vội vàng chạy ra ngoài cửa.

Đường Ân nhìn theo bóng dáng cô ta rời đi, trong ánh mắt hiện lên ý lạnh.

Trái tim cô gái này cũng đủ tàn nhẫn.

Đường Ân còn lâu mới tin, một y tá hành nghề nhiều năm như vậy mà khi đâm kim còn không tìm được mạch máu.

Còn không phải do cô gái này cố tình à, muốn để cho Kỷ Du Du chịu chút đau đớn.

“Không sao đâu…” Kỷ Du Du nhìn sắc mặt Đường Ân, lặng lẽ cúi đầu khẽ nói.

Đường Ân bất đắc dĩ cúi đầu, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều: “Có những lúc phải phản kháng lại, cứ luôn nhường nhịn mãi cũng chưa chắc đã có thể đổi lấy được kết quả mà cô mong muốn, mà chỉ đổi lấy lòng tham không đáy của bọn họ.” “Ừ!” Kỷ Du Du gật đầu, len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn Đường Ân.

Đường Ân nhìn bộ dạng cô ta như vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, cũng không biết rốt cuộc cô gái này đã trải qua chuyện gì, khiến cô nhát gan đến Vậy.

“Chỉ đồng ý thôi thì chẳng có tác dụng gì cả, cô phải nhớ kỹ, những chuyện gây bất lợi cho mình, nhất định phải phản kháng mạnh mẽ!” Đường Ân dốc lòng dạy dỗ, cảm thấy chuyện này thật sự phải dạy dỗ để cô ghi nhớ thật kĩ.

“Ừ!” Kỷ Du Du lại đồng ý ừ một tiếng.

Đường Ân nghiêng đầu, hơi buồn bực: “Cô như vậy…” “Đường Ẩn… Tôi…” Kỷ Du Du đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt hơi hồng lên.

“Hử? Sao vậy? Thấy tôi nói có lý rồi hả?” Đường Ân mím mội.

“Tôi muốn vào nhà vệ sinh…’ Kỷ Du Du cúi thấp đầu, sắc mặt đỏ bừng.

“Khụ khu…” Đường Ân suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoại, còn tưởng rằng Kỷ Du Du hiểu được rõ ràng rồi, không ngờ được cô chỉ muốn vào nhà vệ sinh thôi.

“Vậy, cậu có thể giúp tôi được không?” Kỷ Du Du vẫn cúi đầu, một bàn tay nắm chặt ga trải giường, có chút xấu hổ không nói ra lời.

Một tay Đường Ân giơ bình nước lên, một tay kéo cổ tay cô, đỡ cô từ trên giường bệnh đứng dậy.

Kỷ Du Du thật sự rất nhẹ, gần như không có chút sức nặng nào, cổ tay nhỏ đến mức dọa người, có điều da dẻ rất đẹp, khiến Đường Ân cảm thấy hơi trơn mịn.

“Tôi ở ngoài cửa… Đường Ấn do dự đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Kỷ Du Du cẩn thận đi vào, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng vệ sinh.

Đường Ân xoay người cũng không biết phải miêu tả cô gái như thế nào, hoặc là phải làm sao mới hiểu được cô. Đường Ân có thể nhận ra được, trong lòng cô gái này có một số bí mật, có lẽ vì một số nguyên nhân nào đó mà không muốn nói ra thôi.

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nước chảy, nhưng sau đó đột nhiên có giọng nói của Kỷ Du Du vang lên.

Đường Ân đẩy cửa phòng vệ sinh, nhìn thoáng qua Kỷ Du Du, lập tức khiếp sợ đứng ngay tại chỗ.

Trong phòng vệ sinh có một cô gái gương mặt trắng nõn đang đứng, cô gái này đường nét như tranh vẽ, da thịt trong suốt, lông mày dài nhỏ như lá liễu, hơi nhướn lên. Một đôi mắt to hơi tránh né, cả khuôn mặt nhìn vào lộ ra hơi thở không dính bụi trần.

“Kỷ Du Du?” Đường Ân thăm dò gọi thử một tiếng, trước đây anh đã biết Kỷ Du Du hóa trang xấu xí, nhưng mà không ngờ được Kỷ Du Du lại xinh đẹp như vậy.

“Ừm…” Kỷ Du Du nhẹ nhàng đáp lời ừ một tiếng, sau đó lại cúi đầu xuống.

Đường Ân cười một tiếng, giơ bình nước lên: “Nếu đã xinh đẹp như vậy, tại sao còn muốn hóa trang cho xấu đi, dán những mụn loét kia lên mặt vậy? Chẳng lẽ cô thích như vậy à?” Kỷ Du Du đỏ mặt: ‘Không phải…” Đường Ân nhếch miệng cười nhìn dáng vẻ Kỷ,Du Du đỏ mặt, trong lòng thậm chí có chút rung động không kiềm chế được.

“Tôi…” Sau khi Kỷ Du Du nằm xuống, xoay người lại, dường như không dám đối mặt với Đường Ân: “Màng trên mặt tôi nhất định phải thay hàng ngày, ở bệnh viện không tiện…” “ỒI” Đường Ân nhếch miệng cười một tiếng: “Cho nên tôi được lợi rồi? Để cho tôi nhìn thấy gương mặt xuất chúng này của cô?” “Không xuất chúng chút nào đâu!” Kỷ Du Du nhỏ giọng nói.

Đường Ân không tiếp tục trêu đùa cô nữa, sau khi treo bình nước lên xong xuôi, xoay người nằm lại xuống giường, bắt đầu nghịch điện thoại.

Trong bệnh viện quả thật rất nhàm chán.

Thời gian trôi qua, Đường Ân cảm thấy thật sự không ngồi yên được nữa, mắt thấy sắp đến trưa, mà Kỷ Du Du cũng đã truyền nước xong, Đường Ân mới mở miệng đề nghị: “Chúng ta ra ngoài đi dạo một lát đi?” “Có được không?” Kỷ Du Du hơi thấp giọng hỏi lại.

Ánh mắt Đường Ân sáng lên, xem ra Kỷ Du Du cũng cảm thấy hơi nhàm chán.

“Không sao, tôi dẫn cô ra ngoài…” Đường Ân ngồi dậy ra hiệu.

“Bác sĩ đồng ý cho ra ngoài sao?” Kỷ Du Du nhìn ra ngoài cửa một chút.

“Không để bọn họ phát hiện ra! Cô không có vấn đề gì, miễn là bổ sung dinh dưỡng là được rồi, tôi đang dẫn cô ra ngoài bổ sung dinh dưỡng đó!” Đường Ân nhếch miệng cười một tiếng, kéo cửa ra, nhìn thấy ngoài cửa không có ai, vội vàng kéo Kỷ Du Du vào thang máy.

Hai người trong thang máy cúi đầu thật thấp, sau đó đi theo dòng người đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Đón một chiếc xe ở cửa ra vào, chạy thẳng đến quảng trường Vân Đại.

Quảng trường Vân Đại là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố Giang, bên trong tập hợp đủ khu chợ, nghỉ dưỡng, giải trí, gần như có thể tìm được mọi loại hình chơi bời ở đây.

Đường Ân lâu lắm rồi không ra ngoài hưởng thụ một chút, lần này dẫn theo Kỷ Du Du đến đây, trong lòng quả thật cũng hơi nhớ nhung.

Hai người xuống xe ở bên ngoài quảng trường Vân Đại, sắc mặt Kỷ Du Du có chút không tốt: “Đường Ân, những thứ kia rất đắt…” “Không phải chứ? Cũng may, chúng ta chẳng qua chỉ đi xem thôi, không nhất định phải mua!” Đường Ân cười híp mắt xoay người đi vào quảng trường Vân Đại.

Kỷ Du Du vội vàng bước loạng choạng đuổi kịp, giống như một người hầu, có điều sau khi cô tháo tấm màng đầy mụn loét trên mặt xuống, gương mặt thật sự quá mức xinh đẹp, hấp dẫn vô số ánh mắt xung quanh, xôn xao nhìn về phía hai người.

Đường Ân cũng rất đẹp trai, hơn nữa trên người anh còn có một loại khí chất, hai người giống như trai gái xứng đôi.

Chẳng qua khi nhìn thấy hai người ăn mặc đều có chút mộc mạc, chỉ có thể tự mình lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, xoay người rời đi.

Tuổi trẻ thật sự rất tốt, bởi vì có rất nhiều năng lượng, nhưng tuổi trẻ cũng không tốt lắm, bởi vì phần lớn người trẻ tuổi đều đại diện cho nghèo khổ.

“Cửa hàng rất đẹp…” Đường Ân ngừng lại, nhìn một cửa hàng bán quần áo.

Kỷ Du Du đứng bên cạnh anh, chỉ nhìn thoáng qua một cái, sắc mặt hơi khó coi: “Tôi nghe nói quần áo của nhãn hiệu này đều rất đắt, hay là chúng ta đi chỗ khác dạo loanh quanh là được rồi…” “Cứ vào xem một chút đi, chẳng lẽ cũng tốn tiền sao?” Đường Ân nghênh ngang đi vào.

Kỷ Du Du sắc mặt khó coi chỉ có thể đi theo sau lưng Đường Ân, đi thẳng vào cửa hàng quần áo.

Đường Ân bước vào nhìn thoáng qua, sắc mặt trong nháy mắt tối sầm xuống.

Nguyễn Thấm, thế mà cô ta và Trương Cường cũng ở trong này sao? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, chỗ nào cũng có thể gặp phải! “Ôi… Đường Ân? Tôi không nhìn nhầm chứ, Đường Ân, cậu thế mà cũng ở đây sao? Cậu cũng dám đến cửa hàng này sao? Cậu có biết trong cửa hàng này, trình độ chỉ tiêu đến mức nào hay không?” Trương Cường quay đầu sang, giả vờ kinh ngạc nhìn Đường Ân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.