Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 27: Chia tay có thể giúp người ta trưởng thành



“Oa, hội trưởng Phạm thật là quá rộng lượng!” Triệu Mông Mông phấn khích nói.

“Đúng thế! Hà Thời Minh lần này được hướng chút hào quang của Phi Nhi, nếu không với bản lĩnh của cậu ta, có cho thêm một năm nữa, cũng không tìm được việc!”

“Hội trưởng Phạm, cậu không biết Hà Thời Minh rồi, căn bản chả được tích sự gì, cho cậu ta một công việc nào đó là được rồi, công việc tốt để lại cho tôi nha!”

“Đúng đó hội trưởng Phạm! Tên đó học đại học bốn năm, trừ việc quét dọn lau chùi ra, những việc khác cậu ta không làm được đâu. Cho cậu ta làm lao công quét dọn là được rồi!’

“…”

Các bạn học xung quanh đang bàn tán xôn xao, lời nói của họ ngày càng lộ liễu.

Nếu là bình thường, những người này sẽ không dám nói trực tiếp như vậy.

Dù sao cũng là bạn học, nhưng có Triệu Mông Mông khơi mào, lại thêm có Phạm Vân Hải bày ra phong độ tuyệt vời, mấy sinh viên có mặt đều bị thuyết phục, tình nguyện làm bất cứ thứ gì cho anh ta.

Hà Thời Minh là bạn trai cũ của Triệu Phi Nhi, để lấy lòng Phạm Vân Hải, đừng nói là nói xấu Hà Thời Minh, bảo họ đánh luôn thì họ cũng làm.

Hà Thời Minh nhìn những người bạn học, bây giờ lại buông lời chế giễu mỉa mai, công kích anh trước mặt Phạm Vân Hải, đột nhiên bật cười.

Sở dĩ cười, không phải vì vui, càng không phải tức giận, mà là tự giễu cợt bản thân.

Ba năm tình cảm cái gì, tình nghĩa bạn bè cái gì, đứng trước lợi ích, những thứ này đều là cứt chó.

Bản thân, thật sự quá ngây thơ.

Thế mà còn nghĩ đến việc giữ thể diện cho Triệu Phi Nhi, còn nghĩ muốn thiết lập mối quan hệ tốt với những người bạn cùng lớp này.

Anh nghèo, ngay cả thở cũng là sai!

Cho dù là chết, thì trong mắt họ cũng chẳng là gì!

“Họ Hà kia, cho cậu thêm một cơ hội!”

Phạm Vân Hải cười nói: “Nếu không phải Phi Nhi, cậu không thể có được cơ hội như vậy, phải trân trọng đấy?”

Hà Thời Minh hít một hơi thật sâu, đứng dậy nói: “Xin lỗi nhớ, không hứng thú!”

Vương Kiến Ba nhìn Hà Thời Minh trước mắt, chỉ cảm thấy Hà Thời Minh lúc này, giống như biến thành một người khác, sự tự tin đó, thần thái lạnh lùng đó, loại cử chỉ bình thường đó, giống như được thay da đổi thịt thành một người khác vậy.

“Hả?”

Phạm Vân Hải nhướng mày nói: “Cậu chắc chứ? Cơ hội như vậy, không phải ngày nào cũng có đâu, những người khác muốn còn không được đấy?”

Những sinh viên khác ngồi cạnh cũng nói hùa theo.

“Đúng thế! Hà Thời Minh, cậu đừng không biết điều!”

“Hà Thời Minh, cậu hưởng lây từ hào quang của Phi Nhi, không biết cảm ơn thì thôi còn ở đây khoe mẽ!”

“Tôi thấy căn bản chính là giả vờ! Bệnh sĩ chết trước bệnh tim!”

“Ôi! Vẫn là còn quá trẻ!’

“…”

Hà Thời Minh mặt không biểu cảm nhìn họ, sau đó trực tiếp nói với Phạm Vân Hải: “Họ là họ, tôi là tôi! Một công ty ngoại thương nhỏ, Hà Thời Minh tôi không thèm!”

“Chậc chậc, cậu không thèm?” Triệu Mông Mông chế nhạo.

“Đúng vậy! Cậu có việc chắc?”

“Giả vờ! Còn chưa biết ai đâu!”

“…”

Một nhóm người hùa theo chế nhạo.

“Đủ rồi!”

Vương Kiến Ba hừ lạnh một tiếng, cắt ngang lời những người này, nghiêm túc nói: “Ai nói Hà Thời Minh không có việc làm! Cậu ấy sớm đã tìm được việc, hơn nữa còn là công việc tốt hơn khối người ở đây, thậm chí còn giới thiệu cho tôi một công việc tốt!”

“Ồ! Cậu ta?”

Triệu Mông Mông cười lạnh: “Chắc không phải công việc đi rửa bát ở chỗ nào đấy chứ? Nhắc nhở các cậu trước, làm việc đấy không có điểm đâu.”

“Ai nói là đi rửa bát, Tiểu Minh cậu ấy… cậu ấy tìm được việc ở tập đoàn Tần Thương! Công ty ngoại thương nhỏ bé của Phạm Vân Hải có thể so sánh được sao?” Vương Kiến Ba cứng rắn nói.

“Tập đoàn Tần Thương?”

Nghe lời Vương Kiến Ba nói, tất cả những người có mặt đều lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Bao gồm cả Phạm Vân Hải và Triệu Phi Nhi, đều không thể không liếc nhìn.

Tập đoàn Tần Thương không phải ai cũng có thể vào được, nhất là sinh viên đại học, có thể ứng tuyển vào tập đoàn Tần Thương đều là những người có tài nhất!

Sau khoảng thời gian ngạc nhiên ngắn ngủi, tất cả mọi người có mặt đều cười khẩy.

Người vẹn toàn như Phạm Vân Hải, còn có khả năng vào được tập đoàn Tần Thương, còn như Hà Thời Minh, cơ bản là không thể!

“Vương Kiến Ba, nói điêu trước mặt chúng tôi có vui không? Có bản lĩnh thì lấy giấy chứng nhận công tác ở tập đoàn Tần Thương ra xem?” Triệu Mông Mông cười nhạt.

Mặt Vương Kiến Ba đỏ bừng, cứng ngắc nói: “Tiểu Minh vừa mới vào, còn chưa có giấy chứng nhận công tác.”

“Haha…”

Triệu Mông Mông che miệng cười: “Các cậu vốn dĩ không có đúng không? Mọi người đều là bạn học, có ai mà không hiểu chứ? Phạm Vân Hải là hội trưởng hội học sinh của chúng ta, đến công ty nhà cậu ấy làm việc cũng đâu mất mặt, mọi người sẽ không cười các cậu đâu! Cần gì phải giả vờ chứ?”

“Triệu Mông Mông!”

Vương Kiến Ba đột ngột đứng lên tức giận nói: “Bình thường Hà Thời Minh giúp các cậu không ít lần? Thế mà các cậu lại đối xử với Hà Thời Minh như thế này? Lương tâm các cậu không cắn rứt à?”

“Hứ!”

Triệu Mông Mông trợn mắt nói: “Giúp cái gì, chỉ là chút chuyện nhỏ tiện tay làm thôi, cũng coi là giúp đỡ? Sao có thể giống hội trưởng Phạm trực tiếp giúp chúng tôi chuyện thực tập chứ?”

“Được rồi được rồi!”

Giáo viên hướng dẫn Chu Thăng thấy mọi chuyện sắp vượt quá tầm kiểm soát, vội vàng đứng dậy nói: “Chuyện công việc mọi người nói sau, đồ ăn bên trong sắp xong rồi, Vân Hải, em cùng vài bạn đi lấy đồ ăn đi.”

“Vâng!”

Phạm Vân Hải trả lời một tiếng, nói: “Ai muốn cùng tôi đi nào.”

“Tôi!”

“Tôi nữa…”

“…”

Chỉ trong chốc lát, hơn nửa số sinh viên đã đứng lên, cùng Phạm Vân Hải đi vào trong.

Sau khi những người này rời đi, Chu Thăng mới cười nhìn Hà Thời Minh nói: “Hà Thời Minh, em cũng đừng trách các bạn, mọi người đều vì cuộc sống thôi, không phải cố ý nhằm vào em.”

Hà Thời Minh gật đầu nói: “Em hiểu.”

Mặc dù nói thế nhưng chút cảm tình của Hà Thời Minh với Chu Thăng cũng hoàn toàn biến mất.

Nhóm sinh viên không ngừng chế nhạo anh, nhưng Chu Thăng vẫn im lặng ngồi đó, chỉ đến khi mọi chuyện sắp vượt khỏi tầm kiểm soát mới đứng lên.

Rất rõ ràng, là vì Phạm Vân Hải.

“Ừ, hiểu thì tốt.” Chu Thăng hài lòng gật đầu, đi về phía những sinh viên khác.

Chu Thăng vừa đi, Vương Kiến Ba đã trừng mắt nhìn Hà Thời Minh nói nhỏ: “Đầu cậu có vấn đề à? Vừa nãy tôi sắp giả vờ thành công rồi! Kết quả lại bị mất mặt trước nhiều người như này, cậu có xứng đáng với tôi không?”

Hà Thời Minh đang định nói, đột nhiên điện thoại kêu lên.

Lấy ra xem mới ngạc nhiên phát hiện là Tần Lệ Nhã gọi tới.

“Alo, anh Hà, bây giờ tôi có chuyện muốn hỏi anh, không biết anh Hà có rảnh không?”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, Tần Lệ Nhã trong điện thoại lo lắng hỏi.

“Chỉ giáo thì không dám, có chuyện gì Tần tổng cứ trực tiếp nói là được.” Hà Thời Minh đáp.

“Nói qua điện thoại không rõ được, bây giờ anh đang ở đâu, tôi đi tìm anh.” Giọng Tần Lệ Nhã có chút gấp gáp.

Hà Thời Minh suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Được, bây giờ tôi đang ở nhà ăn của đại học Lâm An.”

“Được, lát nữa gặp.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.