Nàng cứng người tại chỗ, để mặc Liễu Sương cúi người áp xuống, hô hấp nóng bỏng, cánh môi mềm mại, mùi hương thoang thoảng như có như không cuốn đến, trong nháy mắt toàn bộ lý trí bị nuốt sạch.
Trên môi ướt át, toàn thân khô nóng.
Giữa sương mù lạnh lẽo, tay chân quấn quít lại giống như hỏa thiêu.
May mà Liễu Sương thoạt nhìn như tài xế già, trên thực tế không có kinh nghiệm gì, đôi môi chỉ đơn giản ngây ngô chạm vào nhau chứ không có kỹ xảo. Nhưng dù vậy, nàng vẫn nghe thấy tiếng tim đập như trống của mình.
Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch.
Chết mất.
“Sư tỷ, đừng……” Thẩm Kỳ Khi hơi hơi mở miệng ra, không nghĩ tới lại làm đối phương có cơ hội thừa nước đục thả câu, đầu lưỡi ấm mềm xẹt qua kẽ hở hai hàm răng, tham lam càn quấy mỗi một góc trong khoang miệng.
Liễu Sương hôn có chút gấp gáp, trúc trắc liếm mút, vài lần không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, đau đến nỗi Thẩm Kỳ Khi nhíu mày không nhịn được lui về sau một bước, nhưng lại bị Liễu Sương bóp cằm đuổi theo, hôn càng sâu.
Một hồi gặm nhấm trôi qua, môi Thẩm Kỳ Khi trơn bóng hiện lên đầy đặn đỏ tươi.
Thẩm Kỳ Khi giơ tay choàng vai Liễu Sương, gần như phóng túng ngầm cho phép đối phương làm càn.
Nàng như bay giữa không trung, thậm chí đã quên dùng mũi hô hấp, thẳng đến có chút thiếu oxy, mới duỗi tay đẩy đẩy đối phương, kéo ra khoảng cách, muốn tạm thời thở dốc.
Ai ngờ Liễu Sương một tay vòng qua eo Thẩm Kỳ Khi, lại kéo nàng trở về trong ngực.
Thẩm Kỳ Khi: “……”
Ánh mắt Liễu Sương u lãnh, không nói chuyện, trông rất bất mãn. Mắt thấy nàng lại muốn cúi người xuống, Thẩm Kỳ Khi vội vàng dùng tay ngăn cản, nhỏ giọng nói: “Thật không được, để ta hít thở cái đã….”
Liễu Sương khựng lại, bờ môi ấm nóng dừng ở lòng bàn tay Thẩm Kỳ Khi, tựa như có dòng diện đang lan tràn.
Nàng nắm lấy tay Thẩm Kỳ Khi, nhẹ nhàng hôn hôn lòng bàn tay, lại từ lòng bàn tay một đường hôn tới mấy ngón tay mảnh khảnh, giống như lông chim không tiếng động mà đáp xuống đầu quả tim.
Khuôn mặt Thẩm Kỳ Khi lập tức nóng lên, cả người cũng khẽ run.
Nàng thật không đúng tình cảnh mà hò hét trong lòng: Đáng giận! Nữ nhân này cũng quá biết! Ngươi vì cái gì thuần thục như vậy a!
Tóc tai sa y Liễu Sương đều ướt dầm dề, hai người dính nhau nên xiêm y của Thẩm Kỳ Khi cũng bị thấm ướt.
Ánh mắt si mê, hơi thở hỗn loạn.
Đương chìm trong ý loạn tình mê, Thẩm Kỳ Khi chợt nhớ đến một cái giả thiết hoang phế của mình.
Giả thiết này gọi là trăng tròn tế, tương quan với huyết mạch nửa người nửa ma trong cơ thể nữ chủ.
Đêm trăng tròn chính là thời khắc vô cùng sống động của ma tu, bọn họ sẽ cử hành tế điển vào ngày này, bày tiệc lớn, thịt rượu chất đầy, hành vi phóng đãng, lấy đủ loại phương thức phát tiết ma khí sôi trào trong huyết mạch.
Nhưng nữ chủ khác với bầy ma tu hoàn chỉnh kia, mỗi khi tiến đến thời khắc trăng tròn, huyết mạch Ma Vực trong người nàng sẽ rất hỗn loạn. Mà huyết mạch con người ngày thường chiếm chủ đạo lại vô lực khắc chế loại xao động này, làm cho cơ thể dưới sự ảnh hưởng nặng của ma khí, bày ra một mặt khác mà bình thường căn bản nhìn không tới.
Ma tu biểu đạt dục vọng rất thẳng thừng, đối với đồ vật mà chính mình tâm duyệt, nhất định sẽ không từ thủ đoạn đạt được.
Ma khí quấy rối Liễu Sương, tính cách vốn dĩ thanh lãnh hàm súc cũng trở nên thẳng thắn phóng túng, không kiêng nể gì.
Vì áp chế chính mình, Liễu Sương sẽ đến dòng suối lạnh ở sau núi để ngâm mình vào ban đêm. Nước suối lạnh đến tận xương, có thể ức chế bớt nhiệt vọng kích động trong cơ thể.
Thẳng thắn mà nói, trăng tròn tế nguyên bản là nàng dùng để làm chốt mở ra điểm thịt thà, tạo dựng cơ hội cho nam nữ chủ lên xe…
Ai ngờ sắp viết đến hồi kết, đàn nam chủ lớp chết lớp chạy, dư lại nữ chủ một mình mỹ lệ, đuôi xe còn không thể phóng ra khí nói chi cái khác, giả thiết cứ thế bị gác sang bên, quên mất.
Trăm triệu không nghĩ tới, chính mình hôm nay lại lọt hố giả thiết này……
Thoáng giây hoảng hốt, Thẩm Kỳ Khi đã hiểu cảm giác vác đá nện chân mình là đau như thế nào.
Nàng nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Liễu Sương, bi ai dâng trào: Hình như ta lại chiếm đoạt chuyện tốt của nam chủ rồi?!!
Trong truyện sau khi yểm cảnh mở ra, Liễu Sương bởi vì cùng ma tu xung đột chính diện mới bị ma khí ảnh hưởng, dẫn đến huyết mạch chậm rãi thức tỉnh. Nhưng hiện tại yểm cảnh còn chưa có mở, nữ chủ đã sớm tỉnh! Tổn thọ a!
Liễu Sương giam cầm nàng trong ngực, như là ôm món đồ chơi yêu thích nhất, rất có hứng thú hôn hôn mút mút, đôi mắt hơi khép, trên mặt tràn ngập thoả mãn.
Thẩm Kỳ Khi nhắm mắt, thở hổn hển, tựa như một con cá khát nước, thoi thóp bởi cơn khát khoái cảm không thể tả nổi.
Bản thân nàng thì lại cảm giác mình giống hệt thư sinh trong miếu hoang rách nát ngẫu nhiên gặp được hồ yêu, tinh khí thần hồn đều bị hút hết.
“Sư tỷ,” nàng mở hai mắt, gian nan nói, “Lạnh….”.
Bổn ý là muốn cho hai người tách ra bình tĩnh một chút, không ngờ Liễu Sương nhìn nhìn Thẩm Kỳ Khi rồi đột nhiên ôm ngang nàng lên, nhoáng một cái, hai người đã về tới phòng ngủ.
Liễu Sương ấn nàng xuống giường, giũ ra đệm chăn, bọc nàng kín mít.
Thẩm Kỳ Khi bị bọc thành bé tằm bảo bối, mở to mắt, không rõ nguyên do nhìn nàng: “A???”
Liễu Sương hơi nhấp môi, duỗi tay sờ sờ trán nàng, vẻ mặt bình tĩnh: “Nóng.”
…… Bọc thành như vậy ai mà không nóng!
“Ta không lạnh.” Thẩm Kỳ Khi bất đắc dĩ nói, “Sư tỷ ngươi thanh tỉnh một chút a!”
Liễu Sương vuốt ve gương mặt nàng, nhàn nhạt nói: “Tỉnh.”
Thẩm Kỳ Khi: “……” Đồ quỷ ấu trĩ này là ai!
Nàng từ bỏ giao tiếp cùng Liễu Sương, ở trên giường lăn một vòng, gian nan chống dậy.
Thẩm Kỳ Khi ngồi ở mép giường nhìn xung quanh, nơi này là phòng riêng của Liễu Sương. Xem ra sư tỷ còn nhận được đường về nhà, không tồi.
“Cởi ra cho ta đi.” Nàng ngửa đầu nhìn Liễu Sương, nhỏ giọng nói, “Sư tỷ, hiện tại thời điểm cũng không còn sớm, ta cần phải trở về……”
Lại không ngủ thì trời sáng đến nơi!
Liễu Sương nhíu mày, ôm nàng vào lòng, chôn đầu trên vai Thẩm Kỳ Khi, “Không được.”
Liễu Sương như là đem nàng trở thành vật sở hữu, làm sao cũng không chịu thả người.
Lăn lộn một đêm, Thẩm Kỳ Khi cũng có chút mệt mỏi, đầu óc loạn thành hồ nhão, cũng không còn sức rối rắm, díp mắt hỏi: “Vậy…chúng ta cùng nhau ngủ?”.
Liễu Sương trầm mặc, giống đang tự hỏi, cuối cùng gật gật đầu.
Nàng thoát kén cho Thẩm Kỳ Khi, hai người lên giường vùi vào trong chăn.
Mơ mơ màng màng, Thẩm Kỳ Khi lẩm bẩm nói: “Sư tỷ ngủ ngon.”
Liễu Sương không nói gì, chỉ hôn nhẹ một cái lên môi nàng, nhắm hai mắt lại.
Làn gió thơm mát quấn quanh, một đêm vô mộng.
……
Trời đã sáng.
Ánh nắng ban mai phủ sắc vàng nhu hoà lên núi non phía xa.
Trường Dược đạo nhân vỗ vỗ bụng, vò đầu tóc như tổ chim, đi ngang qua sương phòng thét to một tiếng: “Tiểu Sương, rời giường! Mặt trời lên phơi mông rồi ——”
Cùng với tiếng thanh diên kêu vang, Thẩm Kỳ Khi chậm rãi mở mắt.
Phản ứng đầu tiên chính là thấy đau đầu, còn hơi choáng váng, rồi từng hình ảnh bất kham chớp nhoáng xẹt qua đầu.
Thẩm Kỳ Khi dại ra nắm mép chăn, chậm rãi kéo lên che mặt mình.
Không mặt mũi gặp người.
Nàng vừa cử động, Liễu Sương cũng khẽ run hàng mi dài, đi theo thức tỉnh.
Mới mở mắt liền thấy Thẩm Kỳ Khi nằm trong lòng mình dùng chăn che mặt, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Liễu Sương yên lặng, từ từ ngồi dậy.
Thẩm Kỳ Khi kéo chăn xuống, lộ ra đôi mắt trong trẻo, sợ hãi nhìn đối phương: “Sư tỷ……”
Liễu Sương cùng nàng đối diện một lát, từ bầu không khí yên tĩnh cảm nhận được lúng túng khôn kể.
Đúng lúc này, cửa bị bên ngoài gõ vang, “Còn ngủ sao? Nên dậy đến lớp học!”
Là Trường Dược đạo nhân.
Thanh âm này đã hợp thời giải cứu hai người ra khỏi trầm mặc, Liễu Sương thực mau đứng dậy, đi đến hậu viện rửa mặt.
Thẩm Kỳ Khi đi theo sau nàng, cúi đầu, cảm xúc bỗng nhiên có chút hạ xuống. Nàng không nhìn đường, một giây không cẩn thận liền đụng vào lưng Liễu Sương.
Hương thơm nhạt truyền đến mũi, khoái cảm thân mật đêm qua ùa tới, thâm nhập xương cốt…Nàng giật bắn người ra một bên.
Liễu Sương xoay người lại nhìn nàng, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt nặng nề, như là không biết nên nói cái gì.
Thẩm Kỳ Khi nhịn không được ngửa đầu nhìn nàng, cắn cắn môi, rất là rối rắm.
Tầm mắt Liễu Sương dừng trên môi nàng, đáy mắt lập loè tia sáng, chợt nói: “Xin lỗi.”
“Đêm qua……Là ta thất thố.” Nàng rủ mi mắt, thấp thấp giọng.
Thẩm Kỳ Khi cũng gục đầu bối rối, “…Là ta sai, không nên quấy rầy sư tỷ tắm gội.”
Liễu Sương há miệng muốn nói gì lại thôi.
Trong lúc ăn sáng, hai người ngồi đối diện, thế nhưng không nói lời nào.
Trường Dược đạo nhân ở bên cạnh phát hiện dị thường, hoài nghi nói: “Làm gì không nói chuyện, các ngươi cãi nhau?”.
Sắc mặt Thẩm Kỳ Khi có chút tái nhợt, cười cười: “Không có a.” Lời nói ỉu xìu so với ngày thường.
Liễu Sương nhìn nàng một cái, đột nhiên đứng lên, “Ta đi bên ngoài chờ ngươi.”
Lúc nàng đẩy cửa đi ra ngoài, Thẩm Kỳ Khi cũng ngưng động tác, sau đó cúi đầu thong thả cắn một ngụm màn thầu.
Trường Dược đạo nhân nheo mắt, suy tư đánh giá, cuối cùng ra kết luận: Khẳng định là cãi nhau.
Hắn chỉ nói: “Hai ngươi đều là hài tử ngoan, có hiểu lầm thì mau giải quyết cho tốt.”
Thẩm Kỳ Khi nhẹ nhàng ứng tiếng, rửa xong chén thì đi ra ngoài.
Mặt trời dịu êm, dược điền trống không, nhìn đâu cũng không thấy bóng dáng Liễu Sương.
Thẩm Kỳ Khi ngẩn ngơ một hồi, trong lòng trầm xuống, nàng ngồi xổm, dùng sức hít hít cái mũi.
…… Lừa đảo, vậy mà nói là chờ ta!
Là ngươi hôn ta trước, đâu phải ta cưỡng hôn ngươi! Ngươi rối rắm cái quỷ gì nha!