Ta Cùng Đát Kỷ Đoạt Nam Nhân

Chương 29: Sư đồ đọ kiếm



Văn Trọng xua quân hướng Tây, quyết định đầu tiên của Khương Tử Nha chính là đem toàn bộ quân đội chủ lực rút khỏi khu vực Kỳ Sơn, kỵ binh, bộ binh rút sạch sẽ, không chừa một đội.

Chỉ còn lại một số cung binh lác đác mai phục trên núi cao, yên lặng theo dõi diễn biến. Lôi Chấn Tử, Dương Tiễn, Na Tra tuần tra trên không trung, ngày ngày hồi báo hướng đi của quân Ân, may mà dọc đường Văn Trọng thu biên* bại quân phục dịch, đi đi ngừng ngừng, kéo chậm tốc độ hành quân. [*thu nạp và tổ chức biên chế]

Một con tuấn mã xuôi nam, xuyên qua hàng rào ngoài binh doanh, tức thì có người chặn lại, tiếp nhận văn thư, cưỡi tuấn mã, một đường phi vào trong doanh, tung mình xuống ngựa, văn thư trình cho lính gác, lính gác sải bước nhanh vào khu soái doanh được vây quanh bởi tầng tầng rào gỗ, hai tay nâng cao, trình văn thư lên trước mặt phó tướng Trương Quế Phương, Trương Quế Phương đưa tay lấy, cao giọng nói: “Quân báo khẩn cấp, thỉnh Văn thái sư xem qua!”

“Tiến vào!” Giọng nam tử từ trong soái trướng thản nhiên nói.

Văn Trọng cúi đầu xem bản địa đồ phác thảo da dê, núi non, sông ngòi, đều dùng bút điểm ra nơi hiểm yếu. Trong tứ thánh Cửu Long đảo, Cao Hữu Càn đã bỏ mạng, còn lại ba thánh Vương Ma, Dương Sâm, Lý Hưng Phách khoanh tay đứng sau lưng Văn Trọng, nhỏ giọng giao đàm.

Trương Quế Phương khẽ khom người, Văn Trọng nói: “Đọc”

“Thánh ân cuồn cuộn, tứ hải quy tâm, binh mã thuộc hạ Ký Châu hầu Tô Hộ…”

Văn Trọng cũng không ngẩng đầu, cắt ngang: “Bao nhiêu?”

Trương Quế Phương đáp: “Một vạn”

Văn Trọng gác bút lông thỏ, lấy bút than ra, nói: “Ai thống soái?”

“Đại vương”

“Phó tướng?”

Khóe miệng Trương Quế Phương hơi co giật, giống như hoàn toàn không tin nổi, Văn Trọng lại hỏi: “Người nào đảm nhiệm phó tướng?”

“Triệu Triệu Triệu…Công…”

Tam thánh Cửu Long đảo nhất thời biến sắc, một tay theo bản năng giấu vào trong ngực.

“…Minh”

Bút than trong tay Văn Trọng “rốp” một tiếng gãy làm hai, ngẩng đầu nhìn Trương Quế Phương.

Một lát sau.

“Truyền lệnh toàn quân! Đem toàn bộ vật quân nhu đi đăng ký! Đóng chặt cổng doanh! Để lại đường nhỏ Thiên môn tiếp giá! Phái binh sĩ phong tỏa hai bên đường! Đi ngay!”

Trương Quế Phương lăn lộn liên tục, tam thánh Cửu Long đảo y như gặp quỷ, chạy ra khỏi soái doanh, Văn Trọng hít một hơi thật sâu, mồ hôi lạnh ứa ra: “Lại là tên đó”

Nhìn chung Thần Châu đại địa, Văn Trọng chưa từng sợ qua ai, tức là các thánh giáo chủ Thông Thiên, Nguyên Thủy, Lão Tử, thậm chí Nữ Oa Phục Hi, đều không lọt vào mắt Văn Trọng. Ngay cả trời xanh rộng lớn này, Văn Trọng cũng chưa bao giờ sợ.

Nhưng chỉ có Triệu Công Minh là hắn ngán, tục ngữ nói: không sợ tặc thâu, chỉ sợ tặc thương nhớ. Tên thần trộm Triệu Công Minh này, giết không chết, phòng cũng chẳng phòng được, vạn nhất kết thành ân oán, nói không chừng ngày nào đó đang ngủ bị lột sạch cũng chả hay biết gì. Vừa không thể lạnh nhạt, vừa không thể kết thù, đúng là nhức đầu vô cùng. Thông Thiên giáo chủ phái tên này đến hiệp trợ phá Chu, thực sự đã bấm đúng tử huyệt của Văn Trọng mà.

Trước đại doanh tiếng pháo vừa vang, sơn hô vạn tuế, chúng võ tướng hạ mã, xếp hàng cung nghênh thiên tử. Văn Trọng để Trụ vương và Triệu Công Minh tiến vào soái trướng.

Chỗ Triệu Công Minh đứng, xung quanh tự động hình thành một trượng vuông đất trống. “Yêu hê_____” tặc thần nhiệt tình đi tới đâu, tam thánh Cửu Long đảo liền trốn tới đó, Trương Quế Phương đã sớm truyền lệnh, ngoài trướng chỉ chừa lại vài tên tùy tùng, đám người còn lại rút đến không còn một mống. Văn Trọng không muốn nhất chính là gặp phải tên này, lập tức hàn huyên vài câu, rồi đuổi Triệu Công Minh về doanh nghỉ ngơi không thèm nhắc đến nữa, chỉ còn thiên tử trong trướng, sau khi hai người đơn giản trao đổi quân báo trong tay, lại thấy rèm cửa soái trướng vén lên.

Sư đồ hai người đi ra trướng, chọn một chỗ đất trống bên ngoài doanh soái đứng nghiêm, đối nhau từ xa.

“Đại vương muốn cùng Thái sư luyện võ!”

“Thái sư muốn…”

Tin tức lan truyền nhanh chóng, truyền đến từng nơi trong đại doanh, lập tức liền có vô số binh sĩ nhàn rỗi chạy tới ngoài hàng rào nội doanh, ba tầng trong ba tầng ngoài đem giáo trường bao vây đến nước chảy không lọt, trên hàng rào treo đầy người vây xem.

Văn thái sư lấy mộc kiếm qua, nói: “Ngươi suốt ngày thân ở thâm cung, có lẽ võ kỹ đã hoang phế tám thành, lúc này lâm trận mới mài gươm thì đã vô dụng”

Trụ vương cười nói: “Thái sư nói quá sớm rồi, gần đây Cô cảm thấy chân khí trong cơ thể tràn đầy, thỉnh”

Văn Trọng nói: “Ngươi đâu có tập đạo thuật tiên gia, tại sao nói đến chân khí?”

Trụ vương không đáp, giơ mộc kiếm, Văn Trọng chỉ nghiêng đầu qua, chẳng biết đang nhìn nơi nào, mộc kiếm trong tay chỉa xéo, hoàn toàn không mảy may đặt thiên tử vào mắt.

“Thái sư coi chừng!” Trụ vương quát, chợt vung mộc kiếm, nháy mắt lách mình lướt ngang!

Sau cọc gỗ có hai người đang châu đầu ghé tai.

“Thể lực hôn quân vốn cực mạnh, không ngờ thân pháp cũng mãnh liệt như vậy…”

“Nếu lấy thực lực tiên đạo Côn Lôn mà nói, hắn có thể xếp hàng thứ mấy?”

Đang mặc nhung trang quân Thương, Hạo Nhiên và Hoàng Thiên Hóa trà trộn vào thân binh của Triệu Công Minh. Hoàng Thiên Hóa vốn là kiếm sĩ, vừa thấy Văn Trọng cùng Trụ vương so kiếm, lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, kéo Hạo Nhiên chạy tới xem. Hoàng Thiên Hóa ngưng thần quan sát nửa ngày, nói: “Kiếm pháp của hôn quân này thực sự có thành tựu”

Hạo Nhiên lại hỏi: “So với ngươi thì sao?”

Hoàng Thiên Hóa đáp: “Nếu có danh kiếm trong tay thì sẽ ngang tài ngang sức với sư phụ ta Thanh Hư Đạo Đức chân quân. Không, dám chừng chỉ có Ngọc Đỉnh sư thúc mới có thể…”

Trong lúc nói chuyện Trụ vương đã xuất liên tục sáu kiếm, ra toàn là hư chiêu, Văn Trọng không thèm nhìn, tiện tay phát ngang một kiếm, nặng nề vỗ lên thân kiếm, Trụ vương đột nhiên nhảy lùi lại, Văn Trọng liên tiếp bá bá hai kiếm, đều đánh vào nơi lực cũ đã mỏi, lực mới chưa sinh  trên thân kiếm của Trụ vương, gan bàn tay thiên tử chấn động kịch liệt, trường kiếm suýt nữa rơi xuống đất, vội hít vào một hơi, lui ra sau đứng vững.

Hạo Nhiên lại nhỏ giọng hỏi: “Còn Văn Trọng?”

Hoàng Thiên Hóa lắc đầu: “Nhìn không ra, võ đạo Văn Trọng sáng tạo ra đã vượt quá kiến thức ta…”

Văn Trọng nheo mắt lại, nhìn về đỉnh núi phương xa trong chạng vạng, nói: “Thực có chân khí, từ đâu đạt được?”

Trụ vương giơ cao mộc kiếm, một kiếm đâm thẳng, Văn Trọng rốt cuộc xoay người lại, một tay cầm ngang mộc kiếm, nghênh đón một thức trước ngực của Trụ vương, song kiếm chưa chạm nhau thì đã diệu kỳ mà hoa một vòng cực nhỏ.

Trong nháy mắt mấy ngàn binh sĩ đều kinh hô ầm ĩ!

Trên kiếm phong Văn Trọng lực kéo dài không dứt, Trụ vương muốn rút kiếm biến chiêu, nhưng chỉ cảm thấy trên chuôi kiếm truyền đến một cổ đại lực! Lực xoáy ấy mang theo thân kiếm lệch đi chút ít, lại chuyển, xoắn đến mộc kiếm Trụ vương rời tay, bay lên cao, “Cạch” một tiếng đính lên cạnh đài quan sát!

Bốn bề yên lặng, chốc lát sau, tiếng reo hò của mấy ngàn người như oanh lôi nổi lên.

Luận võ qua đi, binh sĩ đều giải tán. Chỉ còn Hạo Nhiên và Hoàng Thiên Hóa đứng nguyên tại chỗ, đợi đến khi Văn Trọng và Trụ vương một đường giao đàm rồi hồi trướng, Hạo Nhiên mới vỗ vỗ vai Thiên Hóa, ra hiệu hắn ngồi xổm xuống, mượn lưng Thiên Hóa nhảy lên cao không, nhổ thanh mộc kiếm Trụ vương cầm lúc nãy ra.

Thiên Hóa ngắm nghía kiếm kia, thấy thân kiếm có ẩn hoa văn vụn, nói: “Chân khí luồn vào thân kiếm, tuy là thảo mộc chi khí, nhưng cũng thành thần binh sắc nhọn”

Hạo Nhiên gật gật đầu, Thiên Hóa nói tiếp: “Câu đầu tiên lúc sư phụ giáo tập kiếm”

“Nhưng chân khí tiên gia kia, lại rất khó tu tập” Thiên Hóa theo Hạo Nhiên trở về doanh trướng Triệu Công Minh, dọc dường nói: “Mặc dù sư tôn tu trăm năm kim tiên chi thể…”

Trong lòng Hạo Nhiên chấn động, hỏi: “Trong cơ thể Ân Thụ Đức là chân khí có cùng nguồn gốc với ta, còn ngươi?”

Hoàng Thiên Hóa sửng sốt, chốc lát sau gương mặt tuấn tú ửng đỏ, đáp: “Nhờ ngươi ban tặng, đêm đó…”

Hạo Nhiên đã minh bạch, thuận miệng trêu chọc: “Thiên Hóa huynh nam tử anh vĩ, nhất biểu nhân tài; bị Hạo Nhiên ôm ôm ấp ấp, ăn đậu hủ, chiếm tiện nghi, đổi chút chân khí của Đông Hoàng chuông, mọi người coi như huề nhau”

Hoàng Thiên Hóa thẹn đến tột đỉnh, chốc lát sau nói: “Hạo Nhiên, ta…” Tiếp đó im lặng, một tay ôm vai Hạo Nhiên, rồi cúi đầu hôn lên.

“Chờ đã…” Trong lòng Hạo Nhiên kinh hãi, vốn chỉ đùa một chút, ai ngờ Hoàng Thiên Hóa lại tưởng thật, nơi này cách doanh trướng của Triệu Công Minh cực gần, lại không thể kêu la, đang muốn phân biện vài câu, Hoàng Thiên Hóa đã đỏ mặt, hôn hôn lên trán Hạo Nhiên, lập tức buông tay ra, quay đầu sang chỗ khác, không lên tiếng nữa.

Hạo Nhiên đại quẫn, đây là tỏ tình? Hay có ý gì khác? Chỉ thấy Hoàng Thiên Hóa đi được vài bước, đột nhiên quay lại, kéo Hạo Nhiên núp vào một chỗ sau trướng, nói: “Im lặng”

Hạo Nhiên chưa kịp dò hỏi đã bị Hoàng Thiên Hóa ôm chặt, hai người khom mình ngồi xổm một chỗ, giương mắt nhìn lên, trong trướng Triệu Công Minh có người vén rèm đi ra, chính là Văn Trọng!

“Hắn muốn làm gì…” Khóe miệng Hạo Nhiên khẽ động, vô thanh hỏi.

Cổ Hoàng Thiên Hóa sạch gọn, khí tức trên người nam tử cường liệt, hơi hơi áp sát bên tai Hạo Nhiên, nói: “Không biết”

Tim Hạo Nhiên đập thình thịch, thân hình Văn Trọng bị trướng bồng mà hai người giấu thân che khuất quá nửa, nhìn không rõ mấy, lại quay đầu đi, nghi hoặc vô cùng.

Vừa quay đầu, đã kề cực sát Hoàng Thiên Hóa, hô hấp đan xen nhau, Hoàng Thiên Hóa kìm lòng không đậu, tiến đến gần, muốn hôn lên, Hạo Nhiên vội duỗi bàn tay, định đẩy Hoàng Thiên Hóa ra, trong lúc lãng mạn, Văn Trọng sừng sững đứng trong hoàng hôn, ngắm nhìn núi non trùng trùng điệp điệp phương xa, cởi kim tiên bên thắt lưng vung thật mạnh về phía chân trời!

Hai người nhìn trộm nhất thời quên hết chuyện khác, suýt nữa lên tiếng kinh hô, một roi kia của Văn Trọng vắt ngang thiên lý, đánh thẳng vào đỉnh núi Kỳ Sơn! Kim quang chợt lóe từ xa, Văn thái sư trở tay kéo mạnh, trên đỉnh núi xa xôi nọ cư nhiên có một đám mây đỏ lao tới Thương doanh, như pháo đạn ầm một tiếng rớt xuống dưới chân Văn Trọng!

Khoảnh khắc rơi xuống, Hạo Nhiên mới thấy rõ, đầu thiếu niên nọ trút xuống, cả người bị kim tiên quấn quanh, không thể cựa quậy, đâm mặt đất thành một cái hố to, ngoài hố tiên huyết trải dài, hòa làm một sắc với Hỗn thiên lăng.

Chính là Na Tra.

“Yêu yêu yêu, đây là ai? Cháu thằng trộm hả?” Triệu Công Minh từ trong doanh chui ra, Văn Trọng không đợi Triệu Công Minh nói xong, đáp: “Trói tên này lại, buộc bên ngoài Đông doanh, chờ ta thẩm vấn sau”

Tiếng nổ lớn kia kinh động binh sĩ tuần tra, lập tức liền có người như ong vỡ tổ vây quanh, kéo Na Tra ra khỏi đáy hố, Na Tra giãy vài cái, chẳng biết sao đã té đến nỗi tay chân đứt đoạn, tiên huyết đầy mặt, trán nứt toác, hoàn toàn không giống hình người, đành phải tùy ý binh tốt trói lại khiêng đến phía đông. Văn Trọng thu roi đi về phía soái doanh phía tây.

“Đại ca, cứu ta…”

Tuy Na Tra là liên hoa chuyển thế, nhưng ngoại cốt vẫn làm bằng huyết nhục, bên ngoài kim tiên của Văn Trọng kèm theo vô số gai ngược, cơ hồ xé nát da thịt trên nửa cánh tay Na Tra, máu đổ như trút, dưới cọc gỗ hiện lên màu tử sắc, dần dần đọng thành vũng.

Nhưng Na Tra không cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ mở to một đôi mắt vô thần, nhìn binh sĩ tới lui trước mặt. Không ai dám tới gần, mục quang ấy sợ hãi vạn phần, như nhìn thấy quái vật.

Đôi môi Na Tra động động, nhỏ giọng nói: “Cứu ta”

Hạo Nhiên vội ra hiệu chớ có lên tiếng, bên kia Hoàng Thiên Hóa đã đánh một vòng, đốn ngã năm tên canh gác.

Lòng Hạo Nhiên thắt lại, bước nhanh lên phía trước, tháo dây thừng cho Na Tra, Na Tra ngã phịch vào vũng máu, thử động đậy, chỉ có một chân chưa bị tổn hại, tam chi còn lại đều đã gẫy rời, hình trạng quỷ dị mà khủng bố, chống đỡ trên mặt đất.

Hạo Nhiên vội nói: “Đau không?”

Na Tra lắc đầu: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Đừng hỏi, ngươi còn bay được không?” Hai tay Hạo Nhiên run rẩy, nối hảo chi gãy cho Na Tra, chỗ mắt cá chân phát ra một tiếng “rắc” khẽ, làm người ta nghe muốn dựng đứng tóc gáy.

“Lệ” Một ngón tay của Na Tra chạm vào khóe mắt Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên ôm Na Tra, nhỏ giọng nói: “Ngươi về đi, đừng nói cho Tử Nha biết ta ở đây…”

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Hạo Nhiên đẩy mạnh Na Tra, hai người tách nhau tránh đi một roi quất tới, vòng tay ném phong hỏa luân ra, Na Tra giẫm một chân lên, lảo đa lảo đảo, mắt nhìn người nam nhân đứng ngoài bãi đất trống, như đang chần chừ có nên quay lại trợ giúp hay không.

Hạo Nhiên hít một hơi lãnh khí, y phục trên đầu vai bị xé thành mảnh vụn, chuyển thân đối diện với Văn Trọng như quỷ mị.

“Ngươi trà trộn vào đây khi nào?” Văn Trọng lạnh lùng nói.

Hạo Nhiên nhìn kim tiên trong tay Văn Trọng như độc xà, uốn éo bất định, tiên ảnh kia biến ảo thành biển, bao vây mình tầng tầng lớp lớp, Hoàng Thiên Hóa đã ngã trước chân Văn Trọng, không biết sống hay chết. Lập tức hít một hơi: “Na Tra ngươi đi mau!”

Na Tra mới quay đầu đi, Văn Trọng cũng không tiện truy, chỉ lạnh lùng nhìn Hạo Nhiên.

Nháy mắt Hạo Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân bị một trọng lực bao phủ, giống như giơ tay nhấc chân đều bị kình khí cường đại kia khóa chặt, không thể động đậy, nỗ lực giơ tay phải, trên mu bàn tay, Thái Cực đồ phiếm khởi quang mang, Văn Trọng lại quất một roi, khoảnh khắc đó, Hạo Nhiên biến mất.

Nhưng kim tiên kia như có linh tính quay đầu chuyển hướng, hào quang Thái Cực đồ vừa thu, Hạo Nhiên mới xuất hiện thân hình sau lưng Văn Trọng thì một roi lại mãnh liệt quất tới! Hạo Nhiên bị đại lực kia va chạm, xương sườn nhất thời đau đớn, “Oa” phun ra một ngụm máu tươi sau lưng Văn Trọng.

Lúc dịch chuyển lần hai, trốn tới giữa không trung, Hạo Nhiên sợ hãi vô cùng, rốt cuộc móc bình Luyện yêu ra.

Văn Trọng cũng không ngẩng đầu, khóe miệng giương lên một nụ cười quỷ dị, chớp mắt tiên ảnh như sóng lớn cuồn cuộn, nặng nề từ bầu trời đè xuống. Hạo Nhiên vừa tế khởi bình Luyện yêu, thân bình lại run lên, kim tiên như độc xà, cuốn thần khí đi.

Đồng tử Hạo Nhiên chợt co rút lại, khoảnh khắc muốn phát ra tiếng chuông thì sau đầu đã trúng một roi, nhất thời như bị một cán cự chùy ầm ầm giáng xuống, đầu óc đau đớn, trước mắt tối sầm, ngã xuống đất.

.

.

.

Giọng nam tử trầm hậu quen thuộc truyền vào bóng tối, đánh thức Hạo Nhiên.

“Cô cứ cảm thấy như mình từng quen biết hắn, nhưng vô luận thế nào cũng nghĩ không ra đã gặp người này ở đâu…”

Văn Trọng thản nhiên nói: “Đại vương đa tâm rồi”

Văn Trọng ngồi sau án, vùi đầu xem quân báo, còn Trụ vương lại đứng giữa trướng.

Thiên tử đứng, đại thần ngồi, cũng chỉ có Văn Trọng mới dám như thế.

Nhưng Trụ vương ở trước mặt Văn Trọng lại nhút nhát vô cùng, nói năng do dự, mấy lần muốn mở miệng, cũng chẳng dám nhắc tới chuyện Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn bình phong, hàng mi và mái tóc ngắn của thiên tử hắt lên trên đó, vẫn là bím tóc võ sĩ mình tự tay tết trước khi đi. Hạo Nhiên khẽ cựa quậy một cái, tay chân đều bị dây thừng trói chặt, dây thừng buộc mình không biết làm bằng chất liệu gì, một roi của Văn Trọng đánh ra vô cùng ác độc, chân khí toàn thân tan rã, đề không nổi kình khí.

Chỉ nghe Văn Trọng nói: “Có gì cứ nói thẳng, đừng ngại, nhất quốc chi quân mà đến nước này mà vẫn sợ bóng sợ gió, ra cái dạng gì nữa?”

Trụ vương thở dài, nói: “Cô…muốn mang Hạo Nhiên theo bên mình, Cô chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy một ngày có hắn, trong lòng vui sướng nói không nên lời,; thiếu hắn một ngày, tâm thần không còn an bình, cả ngày thần trí hoảng hốt, thời thời khắc khắc nhớ đến hắn, nghĩ tới hắn…”

Văn Trọng nói: “Tình ái thì miễn đi, nói toàn mấy thứ chán ngấy”

Trụ vương như một thiếu niên ngượng ngùng, qua thêm một lúc, nói: “Sư phụ nói phải, đệ tử bất tài, nổi lên ý niệm tình ái với một nam nhân”

“Cầu sư phụ thành toàn”

Văn Trọng chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn Trụ vương chốc lát, thiên tử cúi đầu, Văn Trọng nói: “Thành toàn? Thành toàn thế nào? Ngươi quân lâm thiên hạ, ai thành toàn được cho ngươi?”

Trụ vương dường như dốc hết dũng khí, nói: “Khi sư phụ tu hành ở Kim Ngao đảo, cũng từng rơi thật sâu vào chuyện tình ái, đoán chừng…”

Văn Trọng nói: “Ngươi có biết Hạo Nhiên đó là người phương nào không?”

Trụ vương ngẩng đầu nói: “Đệ tử không biết, cũng chẳng muốn biết, mọi quá khứ, đều như trần thế phù vân, đệ tử chỉ muốn bên cạnh hắn mãi mãi…”

Văn Trọng hít vào một hơi, nói: “Ngươi cũng rơi vào quá sâu”

Trụ vương nói: “Sư phụ, người phải hiểu tâm tình hiện giờ của đệ tử, trước đây người và Thông Thiên…”

Văn Trọng giận tím mặt, quát: “Cút ra ngoài!”

Trụ vương dường như đã sớm đoán được lửa giận này, vẫn đứng trước mặt Văn Trọng như cũ, quật cường nói: “Nếu đã hãm sâu, dốc sức đảm đương thì có sao? Người ngay cả_____”

Ngay sau đó là tiếng rống giận như cuồng lôi bão cát của Văn Trọng.

“Cút_____ra_____ngoài!”

Lập tức một roi bay đến, đánh thiên tử bay thẳng ra ngoài trướng, giá binh khí, doanh bồng xa xa vang ầm ĩ, giống như dọc đường đụng sập năm sáu binh doanh, Văn Trọng nhẹ nhàng thở gấp, thu hồi kim tiên ngồi xuống.

Lát sau tiếng huyên náo ngoài doanh dần lặng, có vẻ thị vệ đã bảo hộ thiên tử rời đi, Văn Trọng mới hồi thần lại, đưa tay mở một cái bao bố nhỏ trước án ra. Nói: “Mang người sau bình phong ra đây”

Hạo Nhiên thầm giật mình, liền có hai tên thân binh vòng qua sau bình phong, bày một chiếc ghế gỗ, đặt Hạo Nhiên lên đó, hai tay trói ngược trên lưng ghế, Văn Trọng lại nói: “Lấy khăn vải trên miệng ra”

Thân binh y lời mà làm, Văn Trọng lệnh thị vệ lui xuống, ngẩng đầu ngắm nhìn Hạo Nhiên.

Hạo Nhiên thở ra một hơi trọc khí, nhìn thẳng Văn Trọng, chẳng chút sợ hãi. Tầm mắt từ cánh tay hữu lực của hắn trượt xuống, rơi vào một vật trắng tinh trong tay.

Lam bố mở ra, bên trong có bình Luyện yêu và ngọc huyên bạch sắc Đồng tiên sinh tặng.

Văn Trọng hỏi: “Vật này từ đâu có được?”

Hạo Nhiên mỉa mai: “Biết rõ còn cố hỏi”

Văn Trọng thuận tay vung, kim tiên như linh xà xuất động, thẳng tắp kích xạ qua Hạo Nhiên, mở một cái lỗ máu trên bả vai hắn, ngay sau đó thu hồi kim tiên, một tới một lui, kéo ra một khối thịt.

Trong đau đớn xuyên tâm, Hạo Nhiên hít một hơi lãnh khí, nhưng không la thành tiếng. Vết thương máu tuôn như suối, theo cánh tay chảy xuống, đôi mày cau chặt, toàn thân không ngừng run rẩy.

Văn Trọng chỉ nhìn lỗ máu trên vai Hạo Nhiên, một lát sau, máu như chảy hết, lại như ngừng, vết thương dần dần khép miệng, sau cùng trên làn da chỉ còn lưu lại một vòng đỏ.

“Ngươi thân là Đông Hoàng chuông” Văn Trọng lạnh lùng nói: “Bất tử bất diệt, thế là tự cho rằng mình thiên hạ vô địch?”

Hạo Nhiên ngẩn ra, lại nghe Văn Trọng cười lạnh nói: “Chỉ cần làm ngươi tan xương nát thịt, đánh về nguyên hình, rồi dùng cự thạch vạn quân* đè trên đỉnh núi cao, hoặc dìm xuống đáy Đông hải, thì cho dù ngươi là thiên địa thần khí, cũng vô pháp tái sinh chút năng lực nào. Giờ ngươi còn lớn lối?” [*đơn vị trọng lượng thời xưa của Trung Quốc, 30 cân là một quân]

Hạo Nhiên hít một hơi lãnh khí, lúc trước mất máu quá nhiều, gương mặt tái nhợt, giữa dung mạo thanh tú hoàn toàn không có nửa phần huyết sắc, Văn Trọng như đang đánh giá một vật chết mà nhìn Hạo Nhiên, nói: “Ngươi tới Triều Ca có ý đồ gì?”

Hạo Nhiên không đáp, Văn Trọng lại nói: “Chuông kiếm rìu bình tháp, cầm đỉnh ấn gương thạch. Ân Thụ Đức từng nói rõ với ta, ngươi vì tìm thập cổ thần khí mà đến, vì cứu vớt muôn dân mà đến…”

“Văn Trọng” Hạo Nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Ngươi muốn giết cứ giết, muốn dìm cứ dìm, đừng mong ta sợ ngươi”

Văn Trọng mắt điếc tai ngơ, chỉ nói: “Ta từng thấy được đôi câu vài lời trên quyển sách Tam Hoàng để lại ở sâu trong Kim Ngao đảo, thập khí thái cổ tề tựu, chuông kiếm rìu bình tháp bày ‘trận Hư không’, cầm đỉnh ấn gương thạch bày ‘trận Thất khước*’…” [*đánh mất]

Hạo Nhiên thầm rùng mình, Văn Trọng đúng là người hiểu chuyện! Văn Trọng lại nói tiếp: “Hai trận ‘Hư không’, ‘Thất khước’ một là thiên, một là địa; lúc hài luật tản vào trong thập thần khí có ẩn chứa nguyên khí, trả về tự nhiên, còn gọi là ‘Hài luật’, lấy ý hoàn đạo vu thiên”

Văn Trọng nheo mắt, chậm rãi nói: “Tản đi nguyên khí thiên địa của thập thần khí, lấy Đông Hoàng chuông ngươi dẫu đầu, nói cách khác, hài luật xong sẽ đem thần khí hủy thành sắt vụn…Đông Hoàng chuông, sau khi ngươi tìm được thái cổ thần khí rồi, sẽ phải chịu chết”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.