Ta Chính Là May Mắn Như Vậy Không Phục Ngươi Đánh Ta A

Chương 31



Edit: Nguyệt Kiều

Beta: Sub

Tôi mang theo valy, không cam lòng mà chi tiền đón xe, đón mấy chuyến tàu điện ngầm, trở về nhà.

Mẹ tôi đang làm nhân bánh sủi cảo liền nhìn thấy tôi mang valy trở về.

Mẹ nói: “Sao không đem bạn trai trở về?”

Tôi nói: “Con trai mẹ bị hắn đá rồi.”

Mẹ nói: “Cái gì?”

Tôi nói: “Mẹ không nghe lầm, con trai mẹ bị hắn đá rồi.”

Mẹ nói: “Bởi vì sao a.”

Tôi nói: “Cha hắn không đồng ý, hắn liền chia tay với con.”

Mẹ nói: “Con đồng ý như vậy?”

Tôi nói: “Không đồng ý không được a.”

Mẹ nói: “Con trai a, con yêu nữ nhân, nhà gái không đồng ý buộc bọn con chia tay con sẽ đồng ý đi?

Tôi nói: “Có lẽ vậy đi.”

Mẹ nói: “Vậy nếu con bé đó đặc biệt rất yêu con, rời khỏi con thì sẽ rất khổ sở?”

Tôi nói: “Vậy con đại khái sẽ tranh thủ đi làm rõ một chút, cùng nhà bên đấy nói, đừng lo lắng yên tâm đem con gái gả cho con.”

Mẹ nói: “Kia đổi thành nam, làm sao liền nói từ bỏ liền từ bỏ.”

Tôi nói: “Cha hắn còn không có nhúng tay, hắn liền đề cập chia tay với con.”

Mẹ nói: “Có phải là bởi vì cha hắn không đồng ý việc này đi?”

Tôi nói: “Đúng đấy.”

Mẹ nói: “Con trai a, không quan tâm đối tượng của con là nam hay nữ, con đều phải đối xử với y như đối xử với con gái, như vậy mà chăm sóc hắn.”

Tôi nói: “Nhưng hắn không nguyện cho con cơ hội chăm sóc này.”

Mẹ nói: “Vậy hắn với con chia tay, hắn có khổ sở hay không?”

Tôi nói: “Hắn hẳn là rất khó vượt qua đi.”

Mẹ nói: “Vậy còn con?”

Tôi nói: “Mẹ muốn nghe lời thật hay là lời nói dối.”

Mẹ nói: “Đương nhiên nghe lời nói thật.”

Tôi nói: “Con trai mẹ có bệnh, điều này mẹ cũng biết mà.”

Mẹ nói: “Vậy thì không có chút nào khổ sở?”

Tôi nói: “Vẫn có một chút”

Mẹ nói: “Vậy là con có chút thích hắn.”

Tôi nói: “Một chút này qua hai tháng, con liền quên mất.”

Mẹ nói: “Con trai a, kết thúc chút tình cảm này con vẫn phải ngẫm lại đi.”

Tôi nói: “Tại sao?”

Mẹ nói: “Con đi những năm này, đối với mẹ xem như là muốn gì được đó, mẹ có lúc cũng hoảng hốt a. Con nói, nếu như mẹ đi, trong lòng con còn có thể lưu lại ai, còn có ai có thể nắm giữ con, giúp con không đến nỗi như cái diều đứt dây.”

Tôi nói: “Mẹ, con trai bất hiếu.”

Mẹ nói: “Con có tật xấu, cái này cũng không trách con, là mẹ sinh con không tốt, không nuôi dưỡng cho tốt con, mẹ ngày hôm qua khóc một là bởi vì con yêu thích là nam nhân, một cũng là bởi vì, cuối cùng cũng coi như có người có thể cho con hơi hơi cho con chút lưu ý.”

Mẹ nói: “Qua người này, mẹ sợ con sẽ không tìm được thích hợp, cứ như vậy cô đơn sống hết đời.”

Tôi nói: “Không đến nỗi, mẹ an bài cho con cô gái nào đó, con sang năm kết hôn, năm sau mẹ có thể ôm cháu.”

Mẹ nói: “Mẹ không thèm để ý tôn tử mẹ chỉ để ý con lớn nhất, có vui vẻ hay không, tình nguyện không vui, con trai a, làm chuyện gì theo con tim mách bảo, mẹ không ép buộc con a.”

Tôi ôm mẹ tôi, tôi nói: “Mẹ, đừng lo lắng, hết thảy rồi sẽ tốt đẹp.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.