Nghe được âm thanh của hệ thống, Bạch Diệc Lăng thuận miệng hỏi thầm một câu: “Làm sao xem được?”
Hệ thống trả lời: “Sử dụng tích phân để đổi, bí mật này cần 20 tích phân.”
Hắn hiện tại tổng cộng cũng chỉ có 20 tích phân, đó là do sắp biến một con hồ ly có bộ lông dày rậm thành nhóc trọc mới đổi lấy được!
Bạch Diệc Lăng: “… Muốn mạng ta luôn không, không đổi.”
Hệ thống: Kí chủ thật keo kiệt.
【Xem trước cốt truyện, là pháp bảo cần có để dễ dàng vượt ải, có thể trợ giúp kí chủ…】
Bạch Diệc Lăng: “Muốn ngươi câm miệng có cần tích phân không?”
Hệ thống: 【Tạm thời tắt âm thanh không cần tích phân, mà tắt âm thanh sẽ dễ dẫn đến…】
Bạch Diệc Lăng: “Câm miệng.”
Thế giới thanh tịnh.
Kỳ thực không cần tới hệ thống nhắc nhở, tuy rằng trong sách không có viết rõ, nhưng Bạch Diệc Lăng đã từng chuyên phụ trách tình báo, điều tra bí mật, cái gọi là ẩn tình của vị Vương tiểu thư này, hắn tình cờ biết được.
Hắn cân nhắc từ ngữ một chút, đang muốn mở miệng, liền nhìn thấy Tạ Thái Phi miễn cưỡng nở một nụ cười hiền lành, nói với hắn: “Hà…”
Hà Quang là tên tự của Bạch Diệc Lăng.
“Xin gọi Bạch Chỉ huy sứ.” Bạch Diệc Lăng đạo, “Hầu gia không nên tùy tiện kéo quan hệ với ta.”
Đánh không lại hắn, không thể động thủ.
Tạ Thái Phi hít một hơi thật sâu, nhịn nữa: “… Bạch Chỉ huy sứ, đổi hôn sự là một chuyện phiền phức có thể ảnh hưởng đến danh dự, chúng ta cũng không muốn. Kỳ thực… là như vầy, hai nghiệp chướng kia khiến người thất vọng, đã sớm có tư tình, việc này ai cũng không ngờ tới.”
Bạch Diệc Lăng không nghĩ tới ông ta lại mượn một cái cớ sứt sẹo như thế, thiếu chút nữa bật cười: “Ồ?”
Tạ Thái Phi thành khẩn nói: “Đúng đó, ngươi xem, nếu như ta không nói cho ngươi chuyện này, coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra, vậy Vương tiểu thư gả tới, người chịu thiệt là ngươi. Thế nhưng ta sao có thể làm như vậy!”
Ông ta lại càng ôn hòa: “Ngươi đứa nhỏ này tuy rằng từ nhỏ không ở bên cạnh ta lớn lên, nhưng môi hở răng lạnh, ta làm sao có khả năng không nghĩ cho ngươi? Lấy tín vật ra đi, tác thành cho hai đứa bọn chúng, cũng thành toàn cho chính ngươi. Ta lại cho tìm ngươi một hôn sự khác tốt hơn.”
Bạch Diệc Lăng chớp mắt một cái, mỉm cười nói: “Hoá ra là như vậy sao.”
Tạ Thái Phi vội vàng nói: “Đúng là như vậy, đúng là như vậy.”
Ông ta đã không muốn giao thiệp cùng nhi tử tính cách cường thế này nữa, thật vất vả ngữ khí của Bạch Diệc Lăng có chút buông lỏng, Tạ Thái Phi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ông ta liền nghe đối phương nói: “Cũng đúng, dù sao Vương tiểu thư đến hài tử đều có, ta cũng có thể giúp ngươi đạt thành…”
Tạ Thái Phi nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta liền yên tâm… Cái gì, hài tử? Từ đâu có hài tử!”
Ông ta nói đến một nửa, bỗng nhiên phản ứng lại lời Bạch Diệc Lăng mới vừa nói là có ý gì, liền thốt lên một câu hỏi.
Nghe được câu này, Vương Thượng thư cũng ngoác mồm líu lưỡi, sững sờ tại chỗ, phía sau lưng nháy mắt ướt đẫm.
Lời ông ta mới vừa nói là thật hay giả, trong lòng Tạ Thái Phi rõ ràng nhất, cái gì Vương tiểu thư cùng Thế tử Vĩnh Định Hầu có tư tình, kia vốn chỉ là tìm cớ, chỉ dùng để dao động Bạch Diệc Lăng.
Nguyên nhân thông gia chân chính thực ra là gần đây Tạ gia cùng Vương gia có việc cần hợp tác, mượn lực lẫn nhau thôi, cho nên ——
Con dâu chưa xuất giá làm sao sẽ mang thai?!
Tạ Thái Phi sửng sốt một lát bỗng nhiên quay đầu, gầm lên: “Vương Sướng!”
Đôi môi Vương Thượng thư run rẩy, đầu đầy mồ hôi lạnh, nín nửa ngày lại chỉ lí nhí nói được một câu: “Đây, đây là hiểu lầm…”
Mà câu nói kế tiếp lão cũng không nói ra được.
Vương tiểu thư phá thai là sự tình mới vừa phát sinh mấy ngày trước, tình trạng thân thể không có cách nào che giấu, lão căn bản không thể phủ nhận.
Tạ Thái Phi trừng Vương Sướng, nhớ tới người này mấy ngày trước còn ân cần tìm mọi cách nịnh nọt, nói với ông ta muốn huynh đệ hoán hôn, ông ta thương yêu con thứ hơn, cũng liền đồng ý, hoá ra chân tướng lại là ở nơi này.
—— cái tên Vương Sướng này quá là không biết xấu hổ, khẳng định là một mặt mơ ước vị trí Hầu phu nhân, mặt khác cảm thấy được con thứ hai Tạ Tỉ dễ lừa gạt hơn Bạch Diệc Lăng, cho nên mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Khinh người quá đáng!
Tạ Thái Phi tức giận đến mức nói không lưu loát, chỉ vào Vương Thượng thư nửa ngày, lại hỏi Bạch Diệc Lăng: “Hài tử… Là, là, là của ngươi?”
Bạch Diệc Lăng cố ý hỏi lại: “Ồ, không phải tự ngươi nói nhi tử của ngươi cùng khuê nữ của lão có tư tình sao? Ôm tôn tử là chuyện tốt, làm gì tức giận như vậy.”
Tạ Thái Phi bị hỏi vặn lại, thiếu chút nữa tự mình nghẹn chết mình.
Bạch Diệc Lăng chớp mắt một cái, lại bổ sung: “Lại nói, ta thấy số lần nàng gặp ta vẫn không nhiều bằng gặp ngươi, thay vì đổ oan lên người ta, Hầu gia còn không bằng nói hài tử là của ngươi. Nếu như đúng là như vậy cũng có thể xem là một đoạn giai thoại, ta phải sớm chúc mừng lão gia ngài cây già nở hoa, quý phủ thêm tân đinh đó!”
Dù sao cũng liên quan đến danh tiết của nữ tử, tuy rằng Bạch Diệc Lăng căn bản không muốn kết hôn với vị Vương tiểu thư này, ngược lại cũng không có ý định tuyên bố việc này khắp nơi, hiện tại chỉ do Tạ Thái Phi cùng Vương Thượng thư gây sự trước, vậy nên không thể trách hắn được.
Tạ Thái Phi cắn chặt răng, cũng không biết mắng Bạch Diệc Lăng hay mắng Vương Thượng thư: “Vô liêm sỉ!”
Ông ta cầm lấy chung trà, muốn uống hớp trà để cho mình bình tĩnh một chút, cầm lên mới nhớ tới Bạch Diệc Lăng vốn không có chiêu đãi gì mình, trong chung trà rỗng tuếch.
Tạ Thái Phi để chung trà xuống, nhắm mắt một lát, điều chỉnh lại cảm xúc, nói với Bạch Diệc Lăng: “Thôi, ta biết trong lòng ngươi bất mãn, không muốn để đệ đệ ngươi cùng Vương… tiểu thư kết thân, thế nhưng có câu nói chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài…”
“Lo xa rồi, nhà hai người các ngươi có kết thân hay không vốn không liên quan gì đến ta.”
Nhìn thấy Tạ Thái Phi tức giận, tâm tình Bạch Diệc Lăng cực kỳ tốt, cười tủm tỉm mà nói: “Đừng nói nhi tử ngươi cưới Vương tiểu thư, coi như y cưới heo cưới chó cưới rùa, cũng đều tùy các ngươi thôi. Chỉ cần chuyện hư hỏng không đem ra nói ở quý phủ của ta, ta chẳng quản các ngươi đâu.”
Hắn móc từ trong tay áo ra một cái túi nhỏ, ném tới bên chân Vương Thượng thư, chứa bên trong chính là tín vật định thân lúc trước: “Ầy, trả lại ngươi.”
Ngay tại lúc này, hệ thống có phản ứng:
“Phụt phụt phụt!” Trước mắt Bạch Diệc Lăng phun ra một đám sương mù chẳng khác nào pháo hoa rực rỡ, khung nhiệm vụ hỉ khí dương dương xuất hiện ở trong đầu.
【Chúc mừng kí chủ! Thành tựu – Thay đổi Vương Tạ thông gia – get √╰(*°▽°*)╯ 】
【Vận mệnh vốn có của Tạ Tỉ: Đổ vỏ, đầu đầy là màu xanh biếc.
Vận mệnh hiện tại: Hôn sự bị phá, thanh tâm quả dục.】
【Thưởng: Túi quà sơ cấp “Ngươi có yêu ta hay không” – một cái; tích phân 200 điểm, có thể kéo dài sinh mệnh một năm, moa! (*  ̄3)(ε ̄ *)】
(bởi năng lượng sung túc, hiện mặc định sử dụng giao diện rực rỡ nhiều màu.)
Bạch Diệc Lăng: “…”
Chuyện của hắn vẫn chưa xong, miễn cưỡng giữ vẻ mặt nghiêm túc trước cái giao diện hào nhoáng này, cất giọng nói: “Người đâu, tiễn khách!”
Mặt mũi Tạ Thái Phi mất sạch sành sanh, dùng sức vẩy tay áo, than thở: “Sinh con chẳng ra gì, ta thực sự cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy tên ngỗ nghịch nhà ngươi nữa!”
Sau khi nói xong, ông ta chỉ sợ lần thứ hai bị oán giận, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, Vương Thượng thư thất tha thất thểu theo sau.
Bạch Diệc Lăng nhìn chăm chú vào bóng lưng của bọn họ, thở ra một hơi.
Nơi này, đã phát triển không giống với cốt truyện trong sách nữa, hắn đoạt lại được thân thể, thì cũng nhất định có thể đoạt lại cuộc đời của chính mình.
Hai người rất nhanh liền không còn bóng dáng, hắn cũng rời tiền thính, về phòng ngủ của mình, nửa đường vừa vặn gặp Uyển Nô đang bưng một mâm đồ ăn.
Bạch Diệc Lăng liếc mắt nhìn, cười nói: “Ngày hôm nay đổi lại ăn cơm trong phòng à?”
Uyển Nô thấy hắn muốn đưa tay lên nhận lấy, vội vã tránh một chút, quở trách: “Cơm của ngài đương nhiên còn chưa có mang lên. Lục gia, đây là cho con hồ ly ngài mang về.”
Bạch Diệc Lăng lúc này mới nhớ tới, trong phòng mình còn có đại bảo bối có thể cho tích phân, hồ ly này vô cùng quý giá, tuyệt đối không thể bị bỏ đói!
Hắn lấy cái khay trong tay Uyển Nô: “Để ta.”
Hắn trước đây chưa từng nuôi hồ ly —— tại Tấn Quốc, hồ ly là một loại thần thú, đại diện cho điềm lành và phúc trạch.
Đương kim Hoàng Thượng chưa bao giờ lập hậu, nghe đồn là bởi vì ông thời trẻ đã từng tình cờ gặp gỡ một hồ tiên, rễ tình đâm sâu, mà không thể bên nhau lâu dài. Cuối cùng hồ tiên sinh hạ cho ông một hoàng tử liền rời đi như một làn khói, khiến Hoàng Đế nhớ mãi không quên rất nhiều năm, vị hoàng tử kia chính là người vài ngày trước vừa từ tái ngoại trở lại kinh đô, Ngũ hoàng tử Lục Dữ.
Truyền thuyết là thật hay giả không rõ lắm, Hoàng Thượng xác thực đặc biệt thương yêu đứa con trai này, trên dưới triều dã rõ như ban ngày, trong cốt truyện cũ, pháo hôi Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ từng có một đoạn tương tác vô cùng dối trá.
Lục Dữ được Hoàng Thượng sủng ái, bản thân cũng là kẻ trí dũng song toàn, sự tồn tại của hắn không thể nghi ngờ là một chướng ngại vật trong quá trình vai chính Lục Khải cướp đoạt ngôi vị Hoàng đế, vì diệt trừ đứa cháu này, Lục Khải từng phái người ám sát y trên đường hồi kinh.
Lúc đầu Lục Khải muốn phái Bạch Diệc Lăng vốn xuất thân là sát thủ chuyên nghiệp chấp hành nhiệm vụ lần này, nhưng trong cốt truyện lúc đó, Bạch Diệc Lăng vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm theo Lục Khải tạo phản, cho nên uyển chuyển cự tuyệt.
Thế nhưng hắn không muốn, Lục Khải có biện pháp khác, phái một thuộc hạ giả trang thành Bạch Diệc Lăng đi ám sát Lục Dữ, lần hành thích kia chỉ khiến Lục Dữ bị trọng thương, không có triệt để thành công, nhưng cũng làm cho y hiểu lầm Bạch Diệc Lăng mới là hung thủ thật sự.
Lục Khải rõ ràng, tuy rằng Bạch Diệc Lăng không muốn đi theo mình tạo phản, trong lòng lại nhớ kỹ ân tình, sẽ không bán đứng hắn ta. Cứ như vậy, hắn cũng chỉ có thể đội cái nồi ám sát Ngũ hoàng tử này, đứng ở phía đối lập với Lục Dữ, toàn tâm toàn ý cống hiến cho Lục Khải.
Lục Dữ và Bạch Diệc Lăng hiểu lầm gần bảy năm, mãi đến tận sau khi Bạch Diệc Lăng bị xử tử mới rõ ràng chân tướng, mà cốt truyện quỷ dị ngay lúc đó lại lần thứ hai đi chệch hướng.
Bạch Diệc Lăng vẫn còn nhớ mang máng nguyên văn có mấy câu như vầy:
【Biết được tin Bạch Diệc Lăng qua đời, Hoài Vương thổ huyết bệnh nặng, sau đó trong lúc vô tình biết được hung phạm hành thích năm đó, càng chịu đả kích nặng nề, kể từ đó bệnh không dậy nổi…】
Logic của tác giả hình như cho chó ăn hết rồi, cũng không biết vị Hoài Vương vẫn luôn coi Bạch Diệc Lăng là kẻ địch kia vì sao lại bởi vì cái chết của hắn mà “chịu đả kích nặng nề”, 《Cẩm tú sơn hà》 không có viết tiếp về tình tiết đó nữa, vấn đề này liền thành một cọc án treo.
Nhưng dù sao ý nghĩ của Hoài Vương cũng không quan trọng, quan trọng là, lần này Bạch Diệc Lăng phải nghĩ biện pháp làm rõ kẻ ám sát Lục Dữ rốt cuộc là ai, làm thế nào giả mạo hắn, sau khi nắm giữ được chứng cứ tuyệt đối không thể để cho Lục Dữ lại coi mình là tên thích khách kia, đội nồi thay người khác nữa.
Trong lòng suy tính, vừa ngẩng đầu, đã đến phòng ngủ của hắn.
Bạch Diệc Lăng thu lại suy nghĩ miên man, tiến vào phòng ngủ của mình, tiểu hồ ly vẫn còn lười biếng nằm sấp.
Hắn lấy từ trong khay một cái đùi gà lớn còn vương tơ máu đưa đến bên mép Hoài Vương điện hạ, cười nói: “Nào, ăn đi.”
Lục Dữ: “…”
Oẹ!
Hồ ly rất quý giá, thường sẽ không có người bắt về nuôi, nên chuyện Bạch Diệc Lăng biết rõ nhất chính là hồ ly ăn thịt gà, thiên kinh địa nghĩa.
Hắn có chút không dám tin, đùi gà tươi sống mà còn lớn như vậy, có hồ ly nào không thích đâu?
Bạch Diệc Lăng giống như đùa chó, quơ quơ đùi gà trong tay: “Ngươi nếm thử đi, thật sự ăn ngon lắm! Ahhh.”
Lục Dữ ở trong lòng lườm một cái, suýt nữa là bật thốt lên chất vấn tên thích khách lớn mật vô lễ này—— ăn ngon sao ngươi không ăn đi?!
Hệ thống: 【Kí chủ chú ý, thỉnh không nên làm những hành động hồ ly không thích, điều này có thể dẫn đến việc ngài bị trừ tích phân!】
Bạch Diệc Lăng yên lặng thả đùi gà về trong khay.
Mùi máu tanh quanh quẩn tại chóp mũi không còn nữa, Lục Dữ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vừa buồn cười vừa phiền muộn.
Tốt xấu gì thời điểm y là người cũng coi như rất có thể diện, sao lại lưu lạc đến bước đường để kẻ thù đút đùi gà sống cho mình ăn chứ.
Nếu không phải do hắn đánh lén thì sao y có thể bởi vì bị thương nặng mà không duy trì nổi hình người, chỉ có thể xuất hiện dưới trạng thái hồ ly.
Mặc dù… vết thương kia cũng là được người này bôi thuốc băng bó cho.
Rất đáng để tâm, một thích khách lòng dạ độc ác, sẽ dừng chân lại bên đường vì một con hồ ly bị thương. Hắn, rốt cuộc là loại người gì đây?
Lúc này trong tiềm thức Lục Dữ dường như đã mơ hồ cảm giác được, Bạch Diệc Lăng ở chung với mình trước mắt này, có vẻ như không giống tên thích khách y đã từng thấy kia lắm.
Bạch Diệc Lăng đem đổ hết toàn bộ đồ trong khay, hồ ly trước sau không chịu ăn, chỉ thận trọng mà uống chút nước trong chén trà.
Hắn cũng rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là thừa dịp con vật nhỏ này còn nể tình vẫn chưa tức giận trừ tích phân, từ bỏ ý nghĩ cho nó ăn, một mình đến hoa thính* dùng cơm trưa.
(*) Phòng khách ở ngoài hành lang của những căn nhà kiểu cổ
Lúc hắn sắp ăn xong, một tiểu tư trong phủ bỗng nhiên chạy gấp tới.
Bạch Diệc Lăng để đũa xuống: “Đã xảy ra chuyện gì mà ngươi hoang mang hoảng loạn như vậy?”
“Lục gia!” Mặt tiểu tư đầy kinh hoảng, “Vương Thượng thư Vương Sướng chết rồi! Lão, lão là vừa nãy đi giữa đường lớn Dũng Lạc, trên người đột nhiên bốc cháy, tự mình… bị thiêu chết!”
【NPC “Tiểu tư thét chói tai” tuyên bố nhiệm vụ: Tìm ra hung phạm giết chết Vương Thượng thư.
Thưởng tích phân: 500 điểm.
Giá trị sinh mệnh có thể đổi: Ba năm.】
Tác giả có lời muốn nói: # bá vương dầu gội, cứu lại lão hồ ly trọc lông, ngươi xứng đáng có được* #233333
(*) Không hiểu tác giả nói gì hết @[email protected]