Năm Đại Thái Phong Bảo thứ 16, ngày mùng 3 tháng 10.
Cuối thu.
_______
Tâm thần Lý Triều Sương mơ màng trong bóng tối, không biết đã ngủ say bao lâu, đột nhiên nghe được có người nói chuyện.
“Huynh tỉnh rồi.”
Thế là y thoát khỏi bóng tối.
Lần thanh tỉnh này lại nhẹ nhõm không tưởng, ngay khi Lý Triều Sương vừa mở mắt, đã phát hiện bản thân đang ở một nơi quen thuộc.
Là Lộc Minh đầm dưới màn đêm của đảo Doanh Châu.
Đảo Doanh Châu, chính là đảo đứng đầu trong Tam Đảo Thập Châu* Đông Hải.
*三岛十洲: tam đảo thập châu là tên gọi của cõi tiên cảnh trong thần thoại TQ, nơi ở của các vị thần. Ba đảo là Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu; mười châu là Tổ Châu, Doanh Châu, Tụ Quật Châu, Huyền Châu, Viêm Châu, Trường Châu, Nguyên Châu, Lưu Châu, Sinh Châu, Phượng Lân Châu.
Lộc Minh đầm ở nơi quan trọng nhất trên đảo Doanh Châu, cũng là chỗ bí mật nhất.
Trên lục địa được gọi là Đại Hoang này, ngược dòng tìm về nguồn gốc của tất cả những Vu Chúc*, họ được sinh ra để canh giữ cánh cửa bị phong ấn của Tam Đảo Thập Châu.
*巫祝: thầy vu, những người tu luyện vu thuật, có thể chiêm tinh, bói toán, dùng dược liệu để cầu phúc trừ tai, chữa trị bệnh tật cho con người, họ còn là cầu nối liên hệ giữa con người với thần linh (trích “Bàn về “Vu” và “Vu thuật” trong dân gian thời Lưỡng Hán”).
Đảo Doanh Châu đứng đầu trong Tam Đảo Thập Châu — là nơi ở của Vu Chúc cường đại với danh xưng Đại Tư Mệnh.
Chính vì vậy, theo lý mà nói, Lý Triều Sương một kẻ đến nửa chúc chú cũng không biết, tuyệt đối không có khả năng bước lên đảo Doanh Châu, càng không thể quen thuộc từng cọng cây ngọn cỏ cạnh Lộc Minh đầm.
Đáng tiếc, y là con trai trưởng của Đại Tư Mệnh tiền nhiệm, lại là huynh trưởng của vị Đại Tư Mệnh hiện giờ. Dù Tam Đảo Thập Châu có thêm nhiều quy củ nữa, cũng không phải đặt ra cho y.
Như vậy không tốt, Lý Triều Sương nghĩ.
Y không nói ra miệng, chỉ nhìn về hướng người đánh thức mình.
Lý Triều Sương đứng trên mặt nước không hề có sự hỗ trợ, cách đó không xa, có một người khác đi chân trần đang đứng trước mặt y.
Đó là một vị nữ tử, không cách nào phân biệt được tuổi của nàng, làn da nàng mịn màng trắng như tuyết, phát ra ánh sáng như trân châu, vẻ uy nghiêm quanh thân thì như ánh mặt trời sáng chói.
Đầu nàng đội kim quan, đeo khuyên tai bảo thạch, dưới kim quan là đôi lông mày hẹp dài; nàng mặc chiếc áo choàng vải mỏng mềm mại màu khói đen, dưới lớp áo choàng lại cực kỳ mát mẻ, nửa người trên không thấy mảnh vải nào, toàn bộ đều dùng trang sức bằng vàng và ngọc thạch châu báu che lấp bộ vị, nửa người dưới thì mặc chiếc váy dài trắng như tuyết, dù đã mặc váy nhưng hình dáng cặp chân dài vẫn có thể thấy rõ ràng.
Ngoại trừ những thứ này, cổ chân, cổ tay của nàng cũng đeo những chiếc lắc chuông bằng vàng.
Thêm nữa, tóc nàng không buộc, mái tóc đen bồng bềnh như mây, uốn lượn trên mặt nước. Kiểu ăn mặc này, rõ ràng là một Vu Chúc thông linh.
Lý Triều Sương không phải Vu Chúc, nhưng ăn mặc không khác nhiều so với nữ tử.
Áo choàng mỏng màu xám tro, đồ trang sức hoàng kim, xuyên qua mặt nước nhìn cái bóng, trừ đôi mắt màu vàng rực kỳ lạ và mái tóc đen chỉ đến bả vai của Lý Triều Sương ra, ngũ quan hai người giống hệt nhau.
Phần giống nhau này tuyệt đối không có khả năng dùng từ ‘trùng hợp’ để hình dung, Lý Triều Sương trả lời lại, kêu: “Lộ Nương.”
Trong mắt người ngoài Đại Tư Mệnh nghiêm túc thận trọng*, không khỏi hơi nhếch khóe miệng lên.
*不苟言笑: bất cẩu ngôn tiếu, không nói cười tùy tiện, nghiêm túc thận trọng.
Hiện tại có rất ít người gọi tên khi còn bé của nàng như vậy, nụ cười của Lý Triều Lộ tràn đầy sự bi thương, làm cho vẻ uy nghiêm khiến người ta không dám lại gần lập tức tiêu tán.
Nàng nói: “Huynh đã ngủ được hai mươi năm rồi.”
Hai mươi năm.
Lý Triều Sương khẽ giật mình, nhưng cũng không quá ngoài ý muốn, ngữ khí giống như hai mươi năm trước, dỗ dành nàng nói: “Đương nhiên, trước lúc ngủ Lục Nương còn là một tiểu cô nương mười một tuổi mà, hiện tại đã lớn như vậy rồi, xem ra ta quả thực đã ngủ rất lâu.”
Phần an ủi không quá để tâm này, một chút tác dụng cũng không có, ngược lại làm cho nụ cười của Lý Triều Lộ trở nên cay đắng.
Nàng nói: “Huynh không hỏi, bản thân tại sao lại ngủ hai mươi năm sao?”
Cái này có gì để hỏi chứ? Tình huống của mình chẳng lẽ y còn không rõ sao?
Lý Triều Sương nghĩ, cũng không biết Lộ Nương lúc ấy dùng loại bí pháp nào, lại có thể cứng rắn trì hoãn số mệnh sẽ chết của y, rồi kéo dài thêm hai mươi năm nữa.
Y cũng đã quen với điều đó rồi, lúc mẫu thân y mang thai lần đầu tiên, vô số đại phu ở Tam Đảo Thập Châu đã cùng ra tay, đều đưa kết luận đứa bé trong bụng Đại Tư Mệnh này sinh ra sẽ chết non, mạnh mẽ lưu lại cũng sống không quá ba tháng.
Ngay lúc đó Thiếu Tư Mệnh là a di của y, am hiểu sinh dục chi linh, tự mình hộ trì, mới giúp cho Đại Tư Mệnh và y mẫu tử bình an.
Sau đó, Doanh Châu Lý thị, Kiếm Các Tạ gia sưu tập vô số thiên tài địa bảo, chậm rãi điều dưỡng, mới khiến y sống qua ba tháng, một tuổi, mười tuổi, thậm chí là trưởng thành.
Triêu Sương trong Lý Triều Sương chính là sương sớm trong “Thọ mệnh của người là bao nhiêu? Trôi qua như đám sương sớm”.
Nếu như vào thu đông trước khi mặt trời mọc, gỡ xuống sương giá nguyên vẹn đọng lại trên phiến lá, để vào hầm băng. Mảnh sương sớm ấy chưa biết chừng có thể giữ được đến năm đón xuân cũng nên.
Triêu Sương trong Lý Triều Sương, cũng là mảnh sương sớm được bảo tồn trong hầm băng đó.
Y sớm đã chấp nhận chuyện tính mạng mình không còn lâu, nhưng thân nhân của y lại chưa bao giờ chịu tiếp nhận điều đó.
Mạnh mẽ kéo thân thể bệnh tật lưu lại trên thế gian, Lý Triều Sương đã mỏi mệt đến cực điểm. Nhưng những thân nhân đều yêu thương y hết mực, y cũng không thể nói với bọn họ, nói…
Nói để con trở về đi.
Để con trở về U Minh*.
*幽冥: âm ty, địa phủ.
Tại sao lại mê man bất tỉnh, một giấc ngủ dài tận hai mươi năm?
Lý Triều Sương mỉm cười, chỉ nói: “Lộ Nương vất vả rồi.”
Từ khi mẫu thân chết, Lý Triều Lộ đảm nhiệm chức vụ Đại Tư Mệnh, trời sập xuống thần sắc cũng bất động, nghe được câu này, thiếu chút nữa rơi lệ.
Sau khi Sắt Sắt ra đời, a huynh đã không còn là thân nhân duy nhất của nàng. Nhưng huynh ấy đã lấy mạng mình cứu nàng một mạng, cho nên vô luận như thế nào, nàng cũng không muốn a huynh cứ thế mà chết vì bệnh.
Đáng tiếc bây giờ không phải là thời điểm tâm sự, Lý Triều Lộ nghiêm mặt nói:
“Hai mươi năm nay, muội cố gắng tìm kiếm phương pháp cứu chữa giúp huynh, đáng tiếc đều không có thu hoạch, chỉ có thể bảo vệ một chút sinh cơ cho huynh. Đã không nắm chắc, muội vốn sẽ không đánh thức huynh, để tránh chút sinh cơ ấy thoát ra ngoài. Nhưng mà, nhưng mà…”
Lý Triều Lộ dừng một chút, đuôi lông mày hiện lên một tia không vui khiến gió cũng tĩnh lại, nói:
“Có người trộm thân thể của huynh!”
Lý Triều Sương: “…”
Lý Triều Sương nhìn cảnh vật xung quanh.
Lúc Lý Triều Lộ nói ra từ “trộm”, dãy núi bao quanh bồn phía Lộc Minh đầm, cảnh sắc ánh sao đầy trời trong đêm cuối thu, đột nhiên trở nên mơ hồ, xa xôi.
Chỉ còn lại sương mù tối tăm mờ mịt, bao phủ thế giới.
Đối diện Lý Triều Sương, thân ảnh Lý Triều Lộ đứng trên mặt nước, trong suốt như ảo ảnh.
Ngược lại, cái bóng phản chiếu trên mặt nước của nàng lại trở nên ngưng thực, ổn định.
Một người trên mặt nước, một người dưới mặt nước.
Một người trong hiện thực, một người trong ảo mộng.
Huynh muội hai người cách mặt nước đối mặt, Lý Triều Lộ nói với Lý Triều Sương:
“Huynh còn đang ở trong mộng, trước khi huynh tỉnh, muội đã chặn lại thần hồn của huynh, mới có thể ở trong tàn mộng này nói chuyện với huynh.
Chờ một lát nữa, huynh sẽ thực sự tỉnh lại, đến lúc đó người đầu tiên huynh thấy, chính là… tên trộm lẻn vào đảo Doanh Châu!”
***
Lúc này Lý Triều Sương thật sự đã tỉnh.
Quả thực thanh tỉnh không có nhẹ nhõm như trong giấc mộng, một khắc phát giác được thân thể mình còn tồn tại, đau đớn kéo dài không dứt, tựa như giòi trong xương, nặng nề đè ép lên.
Không biết tên trộm bắt y đến nơi nào, dù sao đi nữa cũng sẽ không phải ở bờ Đông Hải ẩm ướt. Đầu y đau muốn nứt ra, ngực nặng nề phảng phất như bị một ngọn núi đè lên, tay chân run rẩy như có một vạn cây kim đang không ngừng đâm vào. Ngọn gió khô khốc khiến mỗi lần y hô hấp đều giống như nâng lưỡi dao lên uống, những lưỡi dao này bổ cổ họng y ra, cắt đứt phế phủ y, làm cho y dù có cố gắng đến mấy cũng không cách nào giành lại được sinh cơ y cần với ngọn gió đó, thế cho nên Lý Triều Sương chưa mở ra mí mắt nặng trĩu, đã không nhịn nối mà ho khan.
“Ngươi tỉnh rồi!”
Giọng nói trong trẻo khỏe mạnh của thiếu niên, vui sướng hô lên.
Lý Triều Sương mở to mắt, chưa thấy rõ bất kỳ vật gì, nước mắt đã chảy xuống.
Y cũng không phải là đau đến phát khóc, chỉ là không cách nào khống chế được phản ứng thân thể.
Quá lâu không mở mắt ra, nhìn thấy ánh sáng như đụng phải lưỡi dao sắc bén, mũi nhọn kia thiếu chút nữa làm mù mắt y.
Lý Triều Sương vừa không ngừng ho khan vừa không ngừng rơi lệ, cứ như vậy không biết qua bao lâu mới hồi phục được chút sức lực.
Dĩ nhiên, càng có thể là tên trộm bắt y đi cảm thấy không đúng, nhét vào trong lòng y một lò sưởi cầm tay, lại đun một nồi nước cạnh y.
Hơi ẩm xung quanh, cổ họng và phế phủ Lý Triều Sương rốt cuộc không đau như vậy nữa. Nước mắt vẫn còn chảy, nhưng ngược lại ánh mắt có thể mơ hồ phân biệt ánh sáng và sắc thái.
Y trì hoãn lại lần nữa, rốt cuộc thấy rõ người một mực ở cạnh y bận rộn đến bận rộn đi.
Cũng thấy rõ hoàn cảnh.
Là núi cao nguy nga, vách đá cheo leo.
Lý Triều Sương: “…”
Trên vách đá có một cái hang nông, trước hang mọc một gốc cây ngô đồng xanh biếc. Rễ cây tiếp giáp với vách đá, chỗ trũng xuống trong hang kia là tổ chim dùng nhánh cây nhánh cỏ lông chim dựng nên, có thể chứa người trưởng thành nằm xuống.
Cây ngô đồng
Lý Triều Sương liền nằm trong cái tổ chim này.
Y không khỏi kinh ngạc trong chốc lát, bất quá, ngược lại không cảm thấy tổ chim có gì không tốt.
Suy cho cùng Lý Triều Sương một năm bốn mùa suốt ngày đều không thoải mái, nên dù tổ chim này không đủ thoải mái dễ chịu, cũng sẽ che đậy đi bệnh tật trên người y.
Nói cách khác, môi trường này có lẽ rất lạnh, Lý Triều Sương ở bờ Đông Hải vào những ngày nóng vẫn cảm thấy lạnh như cũ, đi đến núi cao, sự rét lạnh đó vẫn như vậy.
Làm cho Lý Triều Sương kinh ngạc là tên trộm đứng ở trên nhánh cây ngô đồng nhẹ nhàng như một chiếc lá.
Khuôn mặt thiếu niên ẩn trong ánh sáng ban mai mờ nhạt, mơ hồ không rõ, nhưng dù như thế, đôi cánh vàng rực của hắn với năm màu đan xen ở đuôi cánh, mới là thứ càng sinh động rõ nét hơn.
Là Vũ tộc hiếm gặp.
Gọi thẳng là người chim cũng không sai.
Trong thoáng chốc Lý Triều Sương nhận ra y từng thấy qua con chim này.
“Là ngươi.” Y nói, nếu là con chim này, vậy thì cái gọi là tên trộm người, đại khái là chuyện hiểu lầm đi.
“Chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Thiếu niên kim dực mờ mịt, đồng thời tiện tay vung khăn ướt lên, phía trên có máu Lý Triều Sương vừa ho ra.
Chỉ vung một cái, vết máu loang lổ trên khăn ướt liền được tẩy sạch sẽ, không chỉ trở nên mềm ẩm mà còn tỏa ra khí nóng hầm hập.
Thiếu niên kim dực tiến lên, áp khăn ướt nóng bên môi của Lý Triều Sương, lau đi tơ máu tràn ra khỏi khóe miệng của y.
Sau đó hắn lại lấy ra một cái khăn ướt mới, nhúng ướt trong nước nóng vừa mới đun xong, gấp lại rồi đặt lên trán Lý Triều Sương.
Trong nồi nước đun sôi sùng sục, nhưng ngón tay trắng nõn của thiếu niên kim dực ngay cả phiếm hồng cũng không có.
Ngược lại khi hắn phát hiện Lý Triều Sương đang nhìn hắn, hai cánh sau lưng không khỏi mở ra kéo vào, lặp lại mấy lần.
Đôi cánh màu kim chúc rực rỡ cứng rắn mở ra rồi khép lại, lông ngũ sắc phía cuối nhẹ nhàng rung rung trong gió, ánh mặt trời càng sáng ngời thì càng làm cho lông vũ có thêm một tầng sặc sỡ màu mè, khép mở đẹp mắt như chiếc quạt xếp trong tay quý nữ, có một loại nhịp điệu kỳ lạ ở trong đó.
Lý Triều Sương đã lớn như vậy, nhưng vì lí do thân thể, vô luận là mèo chó hay chim, đều bị cấm chỉ tới gần y.
Đây là lần đầu tiên y tới gần con vật nhỏ đến vậy, Lý Triều Sương nhịn không được nhìn nhiều vài lần.
Nồi nước sắp đun cạn, không khí dần có xu hướng khô ráo, y ho khan vài tiếng, lúc lại nhìn sang, liền phát hiện thiếu niên kim dực cạnh nồi nước chẳng biết tại sao dừng động tác lại.
Mà làn da dù ngâm vào trong nước sôi lúc trước cũng sẽ không bị ảnh hưởng, đột nhiên hơi ửng đỏ chỗ tai và hai gò má.
Gương mặt đỏ bừng của thiếu niên kim dực tránh né ánh mắt Lý Triều Sương, không thấy được nét mặt đột nhiên biến hóa của người thanh niên.
Lý Triều Sương kiến thức không rộng, nhưng cũng không phải không có thường thức.
Đáy lòng của y mơ hồ hiện ra suy đoán, có chút không dám tin, ngoài miệng lại nói: “Là ngươi mang ta từ Doanh Châu…”
Lý Triều Sương cố ý chỉ nói nửa câu, quả nhiên, sau khi y biểu hiện ra sự hoang mang, thiếu niên kim dực lập tức tiếp lời nói:
“Không sai, ta lén chuồn vào đảo Doanh Châu, cảm giác được khí tức đồng tộc, sau đó tìm được ngươi!”
Ngữ khí của hắn vui vẻ nhẹ nhàng, giống như trên đảo Doanh Châu không có vô số cạm bẫy nhằm vào ngoại nhân.
“Ta vẫn cho rằng ta là Vũ tộc cuối cùng, thật vất vả trưởng thành, còn cho là mình sẽ sống cô độc hết quãng đời còn lại, không nghĩ tới… Ngươi thuộc chi nào thế? Bị Tam Đảo Thập Châu bắt lấy lúc nào vậy? Ngươi thật là yếu ớt, bọn hắn tra tấn ngươi rồi sao?”
Chưa bao giờ bị người khác tra tấn, trời sinh chính là suy yếu như vậy, Lý Triều Sương chỉ có thể mỉm cười mà chống đỡ.
Đây quả nhiên là một hiểu lầm.
Ngay cả đồng tộc còn có thể nhận sai, đầu óc chú chim nhỏ này không được tốt lắm nhỉ.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng kết chương:
⓵ Bệnh nhân đã từ bỏ trị liệu, nhưng người nhà lại không tình nguyện ký tên đồng ý, thừa dịp người bệnh hôn mê trực tiếp đưa đi đông lạnh chết giả, chờ đợi kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến trong tương lai.
⓶ Sốc! Là không còn đạo đức hay mất đi nhân tính, tên trộm ở Đông Hải lại lén trộm người bệnh từ trong ICU ra!