Suỵt! Bí Mật

Chương 12: Sao lại là cậu! (2)



Edit: jena

《 Tỷ phu nhân 》

Mức độ khó: ★★

Mức độ sinh tồn: ★★★★☆

Sống chỉ để kéo dài chút hơi tàn còn lại? Hay là chết một cách vĩ đại?

– –

Xe ngựa đột nhiên dừng lại trước mặt khiến cho cả Sở Nhuế và Cam Hiểu Hiểu chấn động. Ở trên xe ngựa, phu xe lại hỏi: “Hai người cũng đến dự tiệc sinh nhật của nhà họ Lạc? Có cần giúp đỡ không?”

Nhìn thấy rõ bộ dạng của phu xe, Cam Hiểu Hiểu há to nhét vừa một quả trứng gà, Người này mặc một bộ quần áo bằng gấm hoa, thêu một lớp vải sa tanh, dáng vẻ là một thư sinh mắt kính, nhìn qua lịch sự văn nhã: “Anh ta… mặc gì vậy?”

“Áo khoác ngoài dạng trường bào.” Sở Nhuế trả lời.

Người nọ vẫn còn đang đợi họ trả lời. Làn da của đối phương rất trắng, lớn lên sạch sẽ thanh tú, nhưng vì ngồi trên xe ngựa ở trên cao nên lại khiến cho Cam Hiểu Hiểu hơi sợ hãi: “Chúng tôi…”

“Chúng tôi cũng đến dự tiệc sinh nhật của nhà họ Lạc, làm phiền anh cho chúng tôi đi nhờ một quãng đường.” Sở Nhuế nói.

Cam Hiểu Hiểu lặng lẽ túm lấy tay áo Sở Nhuế: “Anh không sợ hả?”

Sở Nhuế gật đầu để trấn an cô, sau đó lên xe ngựa trước. Cam Hiểu Hiểu thấy thế cũng đành phải đuổi theo.

“Hai vị, xin mời ngồi.”

Trong xe ngựa có mùi ẩm mốc, hơi hôi, Cam Hiểu Hiểu chịu đựng thứ mùi gai người: “Anh trai nhát gan, chúng ta phả đi theo người kia thật hả?”

Sở Nhuế: “Nhà họ Lạc hẳn là nơi để làm nhiệm vụ.”

Sở Nhuế suy nghĩ một chút, thò lại gần người nọ để nói chuyện: “Anh này, anh từ đâu đến vậy?”

“Hẳn là cậu đã nghe qua Lạc Đường Hử rồi, là tôi đó.” Giọng điệu khi nói của đối phương dạt dào đắc ý, gương mặt sống động như thật, dáng vẻ trông thật thà thiện lương. Sở Nhuế nhớ lại bộ dạng của những người lùn NPC trong làng Hạ Hà, ngoại trừ việc là NPC, bọn họ hoàn toàn không khác gì người bình thường.

Sở Nhuế: “Ra là anh Lạc Đường đại danh đỉnh đỉnh đây sao, đã nghe danh từ lâu, hân hạnh gặp mặt.”

Lạc Đường Hử cười nói: “Nào đâu, nào đâu, cậu quá lời rồi. Cậu đây đẹp trai phong độ, phong thái trác tuyệt, là người được mời đến tham dự buổi tiệc hẳn cũng là rồng phượng như ai. Không biết quý danh là gì, từ đâu mà đến?”

Sở Nhuế bất động thanh sắc nhìn đối phương, sau đó đẩy gọng kính: “Nhà họ Sở ở phía Bắc Tần Hoàng, không biết anh Lạc đã từng nghe qua?”

Lạc Đường Hử ngẩn ra một giây: “Tất nhiên là đã nghe qua, không ngờ là công tử của nhà họ Sở, quý hóa quá, quý hóa quá.”

Nếu đồng nghiệp của Sở Nhuế nhìn thấy một màn này chắc chắn sẽ kinh ngạc rớt cằm. Một người từ trước đến nay luôn xa cách, lạnh nhạt, hiếm khi trả lời người khác như Sở Nhuế không chỉ chủ động nói chuyện với người khác, hơn nữa hai mắt còn sáng lấp lánh, trông như đã quen từ lâu.

Cam Hiểu Hiểu nhìn mà cũng kinh ngạc hồi lâu.

Sau khi Sở Nhuế lùi về phía sau, cô nhỏ giọng hỏi: “Nhà họ Sở rồi Tần Hoàng là cái gì?”

Sở Nhuế: “Bịa thôi.”

Cam Hiểu Hiểu: “…”

Sở Nhuế thấy cô ngây ngốc, không khỏi nở một nụ cười. Sở Nhuế ít khi cười, nhưng khi cười thì lại như ánh dương tỏa sáng, hào quang tỏa khắp người. Điều này khiến Cam Hiểu Hiểu lại ngây ra thêm lần nữa.

“Ánh mắt của người này thiếu sự sắc bén, dáng vẻ cũng không phải kiểu lăn lộn trên thương trường, tuy tự mình đánh xe nhưng ngón tay lại thon mịn, vừa nhìn đã biết là công tử được nuông chiều từ bé. Khi anh ta tự giới thiệu tên mình thì lại khá tự đắc, là sự cao ngạo tự trong tâm. Mặc áo gấm hoa, khẩu âm nói chuyện của phương nam, anh nói mình đến từ phương bắc là để anh ta dù không biết cũng sẽ không nói ra, ngược lại sẽ giữ thể diện cho mình mà thừa nhận thân phận của anh.”

Đôi mắt Cam Hiểu Hiểu đầy vẻ ngưỡng mộ: “Anh trai nhát gan, anh giỏi quá!” Cô suy nghĩ một lát, tiện đà hỏi thêm: “Đúng rồi, ở phó bản trước anh cũng chỉ cần liếc mắt qua đã nhìn ra họ mắc bệnh người lùn, sao anh giỏi thế, đừng nói bao nhiêu sức lực của anh đều dồn vào trí thông minh hết rồi nha?”

Nghe qua dường như là lời khích lệ cổ vũ, nhưng Sở Nhuế lại không vui, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

“Anh làm nghề gì vậy? Bác sĩ? Pháp y? Không đúng không đúng, nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là giảng viên đại học!” Đúng vậy, chẳng trách trên người anh lại có một loại khí chất khó nói thành lời.

“Nhân viên văn phòng bình thường, làm công việc hành chính, vừa làm được một năm, đôi khi phải tăng ca.”

Cam Hiểu Hiểu không biết là nghe không rõ hay là nghe không hiểu: “Hả?”

Sở Nhuế gật nhẹ đầu, nhìn cô như nhìn một đứa em gái nhỏ: “Thật.”

Ánh sáng xuất hiện ở xung quanh.

“Đại thiếu gia đã trở lại!”

Hai người Sở Nhuế xuống xe ngựa, trước mặt xuất hiện một vị quản gia. Người này cũng mặc trường bào, trang phục như thời dân quốc. Cam Hiểu Hiểu từ khi còn ngồi ở trên xe đã nghe được phân tích của Sở Nhuế nên đã chuẩn bị tốt tâm lý, khi nhìn thấy cũng không quá kinh ngạc mà chỉ tò mò, cảm giác như cô được xuất hiện ở trong một bộ phim truyền hình, vì vậy nhịn không được mà nhìn đông nhìn tây.

Kiến trúc Trung Quốc kết hợp với phương Tây hiện ra trong tầm mắt họ. Hành lang khúc khuỷu, hòn non bộ um tùm, đá cuội được khắc hoa văn của hoa và nước, cửa kính được nhập khẩu từ phương Tây xây cùng phòng ốc bằng gỗ của Trung Quốc, trông vô cùng hài hòa, đẹp mắt.

Cam Hiểu Hiểu nhỏ giọng nói thầm: “Giống như mình đang đi dạo trong lâm viên nhỉ?”

Quản gia dẫn đường mỉm cười giải thích: “Lão gia thích cảnh non nước, cho nên dùng nhiều nguyên vật liệu đá, hoa, cây cối từ các nước trên thế giới để xây dựng. Đây chỉ là một vườn hoa phía sau mới xây, hai ngày nữa đến tiệc sinh nhật, quý khách cứ nhàn hạ tự mình du ngoạn thưởng thức. Nhưng xin đừng đến khu vườn ở phía tây, hai vị đại nhân có thể nhìn qua kia, một cổng vòm có khắc “Chiếu Nguyệt” chính là đường đến vườn phía tây.”

Quản gia dẫn họ đến sương phòng ở tầng hai rồi rời đi.

“Gác mái được xây bằng gỗ, hơn nữa vườn được thiết kế theo phong cách Đông Tây kết hợp, gia thế đúng là hiếm thấy.” Sở Nhuế đứng trên tầng hai, nhìn khu nhà được xây dựng xung quanh một khoảng đất trống ở giữa sân, ở trong sân có một cái cây cao chót vót, rậm rạp, gốc cây to bằng vòng tay của hai người đàn ông trưởng thành.

Cam Hiểu Hiểu là một cô gái trẻ, nhìn kiến trúc cổ điển không có mấy hứng thú, ngáp một cái: “Anh trai nhát gan, em đi ngủ nha, anh đừng đi loạn quá, em ở phòng bên cạnh, nếu anh sợ hay có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nhớ gọi em đó!”

Sở Nhuế cũng lười sửa lại danh xưng của cô, sau khi Cam Hiểu Hiểu vào phòng, anh lấy vài thứ trong balo ra rồi xuống lầu. Cầu thang bằng gỗ khi dẫm lên vang lên tiếng kêu răng rắc, trên đường đi cũng treo những dây đèn lồng màu đỏ, ánh sáng đỏ chiếu thẳng lên tường trông vô cùng quỷ dị.

Trong sân trồng đầy cẩm tú cầu, cánh hoa rơi rụng khắp mặt đất, trông xa như tuyết trắng.

Sở Nhuế đi xuống tầng một, vòng qua hành lang để vào vườn hoa phía sau. Anh đi xuyên qua ao cá và hòn non bộ, đứng trước cửa vào vườn phía tây.

Cổng vòm hình tròn, Sở Nhuế bắt đầu run lên. Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhét một viên thuốc vào miệng, nuốt ực xuống, cảm thấy tinh thần đã ổn định thì mới cẩn thận rảo bước vào trong vườn phía tây.

Vườn phía tây tĩnh mịch dị thường. Hai bên đường mọc đầy hoa trắng. Sở Nhuế phát hiện ra khu vườn rộng lớn này chỉ có một loài hoa trắng đó, kể cả cẩm tú cầu ở khu người ở cũng là một màu tuyết trắng. Màu trắng này khiến cho người nhìn nhớ về những ký ức buồn đau, khổ sở, thật sự không phải là một dấu hiệu tốt.

Sở Nhuế không biết đường đi, chỉ có thể tự mình mày mò. Anh dựa vào ánh sáng yếu ớt từ điện thoại để đi trên đường, cũng không dám mở độ sáng quá lớn để tránh bị người khác phát hiện.

Dao đài cô ảnh sương lộ trọng

Thôn tiến khổ tửu phục khuynh tôn

Sầu thính nghiễm hàn ngọc tiêu dẫn,

Thử trung đô thị đoạn tràng thanh (1)

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hí khúc khiến Sở Nhuế giật mình, đứng yên tại chỗ không dám động, xung quanh quá yên tĩnh, vì vậy tiếng hí khúc đặc biệt rõ ràng.

Là một bài hát ru con của một người phụ nữ.

Thanh âm như vang vọng từ bốn phương tám hướng, va đập vào trong đầu Sở Nhuế, trái tim anh bắt đầu điên cuồng đập liên hồi.

“Suỵt! Đừng lên tiếng.” Sở Nhuế cảm thấy eo mình bị ai đó ôm, thân người cũng di chuyển theo người nọ, đến khi anh phản ứng lại thì đã bị người nọ lôi vào góc tường, ngồi xổm xuống.

Hai người vừa mới ngồi xuống, bên ngoài liền xuất hiện vài gia đinh*, người dẫn đầu cầm một hộp cơm, những người phía sau đi theo, bước chân vội vã, không ai nói gì.

*家丁: người ở; đầy tớ; người bảo vệ riêng của gia đình thời xưa

Sở Nhuế nín thở không dám lộn xộn, cho đến khi tiếng bước chân xa dần mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay người định nói cảm ơn với người nọ. Nếu anh đoán không sai, hẳn đây cũng là người chơi giống mình.

Lại là Thương Trọng Lệ.

Sở Nhuế dùng sức chớp mắt vài cái, xác nhận anh không nhìn lầm người: “Sao lại là cậu!”

“Không phải tôi thì là ai? Người lạ nào còn muốn quản anh nữa hả?” Thương Trọng Lệ trong lòng mắng Sở Nhuế một tiếng “đồ ngốc”, trợn mắt: “Anh cũng gan nhỉ, đứng giữa đường không thèm nhúc nhích, sợ người khác không phát hiện ra mình à.”

Sở Nhuế: “Tôi nghe thấy tiếng hát ru của một người phụ nữ…”

“Vô nghĩa! Vườn phía tây là chỗ ở của phu nhân lớn của nhà họ, đương nhiên là phải có tiếng hát ru rồi!” Thương Trọng Lệ lại bày ra vẻ mặt “ngốc hết thuốc chữa”.

Sở Nhuế: “Sao cậu biết?”

Thương Trọng Lệ: “Đương nhiên là đi hỏi, trước khi làm gì anh không bao giờ chịu động não suy nghĩ à?”

Sở Nhuế lười đôi co với cậu, cãi nhau với Thương Trọng Lệ nhiếc mắng mình thì anh chẳng khác gì một đứa con nít ấu trĩ.

Thương Trọng Lệ: “Tuy anh là bạn của Hoa Lạc Thâm nhưng chỉ số thông minh của hai người khác nhau một trời một vực. Nếu anh thông minh được như anh ấy thì cũng không thể làm ra nổi chuyện tào lao như thế này.”

Hoa Lạc Thâm… thông minh?

Cậu bạn như con thỏ trắng kia của anh không bị người khác lừa đến nhà làm thịt mới là chuyện lạ. Cậu ta mà thông mình thì Sở Nhuế quả thực là phải tự chê cười chính bản thân mình rồi.

Một cơn gió thổi qua, Sở Nhuế lại nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng anh căng thẳng, nhanh chóng kéo Thương Trọng Lệ ngồi xổm xuống, bịt miệng mình lại.

“Phu nhân, bà uống thuốc chưa ạ?”

“Chưa, chưa ăn, ông ấy sắp đến rồi…”

Gia định vội vàng đi qua, nói vài lời căn dặn.

Sở Nhuế âm thầm suy nghĩ.

“Này, bỏ tay anh ra.” Giọng điệu của Thương Trọng Lệ cực kỳ ghét bỏ.

Sở Nhuế cúi đầu nhìn, một tay khác của anh vẫn đang siết chặt lấy cánh tay của Thương Trọng Lệ. Thói quen này đã hình thành như một phản xạ, lúc trước, khi anh sợ hãi sẽ theo bản năng bám lấy Hoa Lạc Thâm, nhiệt độ ấm nóng trên người cậu giúp anh cảm thấy an toàn. Vì vậy bây giờ anh cũng quên mất mình có thói xấu này.

Nếu người trước mặt là Hoa Lạc Thâm, cậu ấy nhất định sẽ dịu dàng nói với anh: “Bé Sở, đừng sợ, tôi ở đây!”

Hốc mắt Sở Nhuế có chút khô khốc, anh buông tay Thương Trọng Lệ ra, cúi đầu không nói gì.

Có lẽ nhận thấy tâm trạng của Sở Nhuế không tốt nên Thương Trọng Lệ cũng không mở miệng châm chọc anh.

“Này, bây giờ anh quay về đi, tôi đến vườn phía tây.”

“Tôi không quay về.”

Thương Trọng Lệ nhướng mày trái, khuyên nhủ: “Anh nhát như vậy, theo nổi không?”

Sở Nhuế lấy thuốc từ trong túi ra, nhét ba, bốn viên vào miệng.

Thương Trọng Lệ nghi hoặc hỏi: “Anh uống thuốc gì vậy?” Chẳng lẽ có bệnh gì nên mới dễ bị hoảng sợ như vậy?

“Alprazolam.”

“Hả?”

Sở Nhuế không kiên nhẫn nhìn cậu, tự nhủ mình phải khắc chế, không được tức giận, vì mình còn cần nhờ thằng nhóc này bảo vệ mạng sống: “Thuốc giảm lo âu và hoảng sợ.”

Thương Trọng Lệ câm nín. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên cậu gặp một người đàn ông nhát chết như thế này!

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Thương Trọng Lệ không lâu sau đó: Em phụ trách vũ lực chém giết, vợ em phụ trách xinh đẹp như hoa

30.09.22

Chú thích:

(1) Dịch nghĩa:

Bóng ảnh Dao Đài đơn côi giữa màn sương

Uống vào một bình rượu đắng tái tê cõi lòng

Sầu nghe văng vẳng ngọc tiêu từ cung trăng

Nơi này chỉ có khúc ca xé ruột xé gan


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.