“Công chúa điện hạ, chúng ta làm một cuộc giao dịch, ngươi thấy thế nào?” Băng Ngọc đứng trên thành lâu thét hỏi Kỳ Tử Hi, sự lo lắng trong lòng tôi đã dâng tới cổ họng, chẳng biết đại tỷ này muốn chơi trò gì nữa đây?!!
“Công chúa điện hạ, người này…. Có quan trọng với ngươi không?!” Băng Ngọc tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng Kỳ Tử Hi vẫn tiếp tục giữ yên lặng, chỉ là tầm mắt của cô dời đến phía sau của tôi, nghiêm mặt chăm chú lặng nhìn.
“Haizz… xem ra không phải rất quan trọng. Vậy thì giữ lại cũng vô dụng rồi, người đâu cắt dây ném xuống dưới!! ” Giọng nói của Băng Ngọc vừa dứt thì Kỳ Tử Hi cũng vội vã thét lên ngăn cản:
“Chờ đã, tốt xấu gì thì ngươi và cô ấy cũng là sư tỷ muội đồng môn………” tôi có chút tò mò cô ta sẽ nói gì tiếp. “….cho cô ấy được toàn thây đi!!” Hộc máu…. Kỳ Tử Hi…. Cô điên rồi! Giỏi lắm, đủ ngoan, đủ tàn nhẫn…..
“Haha… Công chúa điện hạ…. ngày hôm đó ngươi mang muội ấy đi có từng nghĩ tới có ngày hôm nay??” Câu hỏi của Băng Ngọc rất khó hiểu, Kỳ Tử Hi mang tôi đi lúc nào chứ? Nghi hoặc cúi đầu nhìn chỉ thấy nụ cười nhẹ nhàng của Kỳ Tử Hi.
“Ngày hôm đó không nên thả ngươi đi. Quả nhiên là tai họa.” Hai người này càng nói tôi càng mơ hồ chẳng hiểu gì cả, khó quá bỏ qua, dù gì cũng chẳng hiểu được gì.
“Hừ….Món nợ giữa chúng ta cứ từ từ, tương lai còn dài. Hiện tại ngươi có đồng ý dùng một nửa lương thảo đổi lấy người này không?”điều kiện này của Băng Ngọc quả thật là sư tử ngoạm, dù là kẻ có đầu óc hay không có đầu óc đều sẽ không đồng ý. Dựa theo lập trường của Kỳ Tử Hi tuyệt đối không thương lượng. Nhưng….bên dưới một mảnh yên tĩnh, Kỳ Tử Hi trầm mặc cúi đầu không lên tiếng, dường như cô đang bận suy ngẫm.
Không thể nào ~~ Hôm nay mặt trời mọc phía tây à? Tuy rằng tôi hy vọng cô có thể cứu tôi, nhưng điều kiện quái quỷ như vậy sao có thể đáp ứng chứ?!!Không thể nào đáp ứng – – không được. Một nửa lương thảo có ý nghĩa thế nào chứ?!! Nó có nghĩa là cuộc chiến sẽ kéo dài rất lâu nữa, mà càng để lâu tình thế càng bất lợi cho Kỳ Tử Hi, địa vị của cô ta khó mà giữ được. Tôi không cần, tuyệt đối không muốn như vậy.!! . truyện đam mỹ
Công lực bị phong, miệng vết thương ở yết hầu và bên hông không ngừng tra tấn tôi, thật sự đau đớn không thể chịu đựng được, hai tay bị trói lên cao, cổ tay ma sát với dây thừng tới đổ máu. Tình hình hiện tại của tôi thảm hại đến không thể diễn tả. Nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, cố gắng giải đi huyệt vị bị phong bế. Máu trong người như muốn trào ngược, cổ họng cảm thấy vị tanh ngọt, tôi cố gắng nhịn lại không phun ra máu. Không có thời gian cho bản thân do dự, mở mắt to chớp mắt một cái, tôi cắt nát dây thừng, vận công nhảy lên tường thành. Trên tường thành hỗn loạn cả lên, nhưng trên vị trí cao nhất trên tường thành rất yên tĩnh. Tôi và Băng Ngọc nhìn nhau.
“Muội có biết nếu cố dùng sức mạnh giải khai huyệt đạo sẽ có hậu quả tệ hại như thế nào?” Khuôn mặt của Băng Ngọc lạnh lùng như đóng một lớp băng lạnh lẽo trên đó. Tôi lắc nhẹ đầu, tôi thật sự không biết.
“Tâm mạch đứt đoạn, sống không quá ba mươi ngày.”
À, thì ra ngụm máu tôi vừa nhịn xuống lúc nãy là do tâm mạch bị tổn thương. Còn ba mươi ngày, không tồi chút nào, tôi lời rồi. Đối với chuyện sống chết tôi rất thoải mái.
“Hận ta không?” Khuôn mặt Băng Ngọc buồn bã, tối tăm.
Không chút do dự lắc đầu. Tuy rằng tôi không có tình cảm với Nàng nhưng tôi không hận Nàng. Cuộc sống của Nàng đã đủ đau khổ và khó khăn rồi. Quá nhiều chuyện đè nặng trên đôi vai gầy yếu kia, Nàng dường như bị ép tới không thở nổi. Bản chất Nàng không xấu, chỉ là trách nhiệm thù hằn làm tâm lý xảy ra vấn đề.
Băng Ngọc ngỡ ngàng nhìn tôi, môi nàng run lên dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng Nàng cũng không lên tiếng.
Lồng ngực thắt lại đến không thở nổi, không thể nhịn được nữa, tôi phun ra một ngụm máu tươi. Thấy tôi hộc máu, Nàng vận công bay nhanh tới trước mặt tôi, duỗi tay ôm chặt tôi vào lòng:
“Muội đừng làm tỷ sợ ~ đừng làm tỷ sợ…….” Nàng nhỏ giọng thỏ thẻ bên tai tôi.
Có vẻ đã trở lại bình thường rồi. Haizzz tôi có vẻ đã quen với việc thái độ của Nàng cứ thay đổi liên tục như vậy. Lặng lẽ vận khí, đột nhiên phát lực đẩy Nàng ra, tôi thả người nhảy xuống khỏi tường thành. Tôi không thể cứ tiếp tục ở lại nơi này, không thể trở thành nhược điểm trong tay Băng Ngọc, tôi cần trở về bên cạnh Kỳ Tử Hi.
“Muội sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận.” Băng Ngọc không cản tôi lại, Nàng chăm chú nhìn chằm chằm đôi mặt của tôi, phun ra những lời nói này.
Miễn cưỡng nở nụ cười một cách chua chát, bây giờ còn không đi tôi mới hối hận.
Ở giữa một đám đàn ông tục tằn thô lỗ, dáng người uyển dịu đỏ rực như lửa thật sự rất chói mắt. Kỳ Tử Hi ngồi trên lưng ngựa, còn tôi đứng thẳng dưới chân ngựa. Qua một lúc lâu, cô khom lưng, đưa tay xoa mặt tôi. Sau đó ánh mắt của cô trở nên rất đau khổ, tự trách, tay cô không ngừng run lên.
“Ngải Nguyệt…..mặt của cô???” Ngay cả giọng nói của cô ta cũng run rẩy không rõ. Thấy cô như vậy tôi không đành lòng, trấn an vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô, lại chỉ chỉ về phía yết hầu của bản thân như muốn cô hiểu tôi không thể nói chuyện.
“Hận tôi không?”
Lạ thật, sao ai cũng hỏi tôi câu này hết vậy. Không ngừng lắc đầu, tôi chẳng hận ai cả.
Tác giả có lời muốn nói:Sửa chữa một chút ít, ban đầu vốn không nghĩ giống như vậy. Nguyệt Nhi lại trở về bên cạnh Kỳ Tử Hi, nhưng đại tỷ Băng Ngọc cũng không phải ăn chay.