Chuyện gì đang xảy ra thế này, tôi khẩn trương, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng áo. Chẳng lẽ, Sửu Nha biết Băng Ngọc??? Các nàng….các nàng, lời nói của Băng Ngọc thật mập mờ, đừng nói hai người các nàng là một đôi nha!!
Tay Băng Ngọc rất lạnh, lạnh như băng vậy, chẳng giống nhiệt độ của một người sống. Chặn ngang người bế tôi lên, Nàng đi về phía giường đệm.
Không phải chứ??!cứ trực tiếp như vậy, tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
“Đừng… Đừng như vậy, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói!!” Nhanh chóng mở miệng khuyên nhủ, chẳng biết cái điểm huyệt chết tiệt này bao giờ mới giải.
Nàng nhếch miệng nở một nụ cười gian xảo, nàng cởi bỏ thắt lưng của tôi, nhẹ giọng quyến rũ:
“Đừng sợ, tỷ sẽ không làm muội đau.” Hồng loan khinh trướng, nhẹ nhàng truyền ra âm thanh rên rỉ cùng tiếng thở gấp.
“A ~~ đau!” Tôi lớn tiếng kêu lên.
“Ngoan, rất nhanh sẽ không đau nữa, đừng vặn tới vặn lui.” Băng Ngọc ôn nhu lừa gạt.
“Nóng quá, dừng lại, dừng lại đi!!” Tôi nhẹ giọng ai oán.
“Muội!!!” Tiếng thở dài của Băng Ngọc.
Sáng sớm hôm sau, vừa mở cửa phòng, tôi bất ngờ nhìn thấy vài người đang đứng trước cửa nghe ngóng. Các nàng thấy tôi giống như nhìn thấy quỷ, a một tiếng rồi chạy mất. Tôi thất tha thất thểu đi về phía phòng ngủ của mình, Viên Nhi – nha đầu ở chung phòng cười gian thần thần bí bí hỏi tôi:
“Sửu Nha, tối hôm qua cô ở trong phòng của Băng Ngọc tỷ?” Buồn ngủ quá ~ ngủ thôi!!! Tôi kéo chăn, ừ hử một tiếng coi như trả lời câu hỏi hiếu kỳ của nàng ta.
“Thật hả?Tối hôm qua rất nhiều người đều nghe thấy tiếng la của cô!! Băng Ngọc tỷ làm gì cô hả?” Cái gì ~~ tiếng la của tôi??? Cơn buồn ngủ dường như biến mất. Khẳng định bị hiểu lầm. Tôi với Băng Ngọc hoàn toàn không có giống như mọi người nghĩ.
Hiện tại tôi đã biết, thì ra Sửu Nha quen biết với Băng Ngọc. Ngay thời điểm Nàng cởi bỏ thắt lưng của tôi, đặt tay Nàng lên hình xăm kim phượng hoàng trên ngực trái, những ký ức của nguyên chủ bỗng nhiên ồ ạt hiện về. Sửu Nha vốn có tên là Nguyệt Nhi, là một nha hoàn trong phụ Binh Bộ thượng thư, từ nhỏ đã theo hầu thiên kim của nhà thượng thư, chính là Băng Ngọc. Năm Băng Ngọc được mười tuổi, nàng bỗng dưng mắc phải một căn bệnh kỳ lạ, mạng sống bị đe dọa. Bỗng nhiên lúc này ở đâu xuất hiện một đạo sĩ tha phương, ông ta viết một đơn thuốc, khống chế căn bệnh nhưng là cũng chẳng thể trừ tận gốc bệnh tình. Thượng thư đại nhân bởi vì yêu thương nữ nhi nên ra lệnh khắp nơi tìm kiếm thần y bí dược, sau đó lại vô tình gặp được một lão già kỳ quái, ông ta nói có thể trị tận gốc căn bệnh này. Vì thế Băng Ngọc liền cúi đầu lạy lão già kỳ quái đó làm thầy, bắt đầu luyện tập độc môn võ công tâm pháp của ông ta. Năm Băng Ngọc mười hai tươi, xém chút nữa nàng tẩu hỏa nhập ma, vậy nên lão già liền thu nhận Sửu Nha làm đệ tử, dạy cho cô ta một môn võ công tâm pháp khác. Tâm pháp võ công của cả hai bất đồng, nhưng lại hỗ trợ lẫn nhau. Lúc Băng Ngọc luyện công, chỉ cần có Sửu Nha bên cạnh hỗ trợ, chắc chắn sẽ có hiệu quả càng cao. Cứ như vậy, hai người các nàng ngoài mặt giống như tiểu thư với nha hoàn, nhưng bên trong lại là đồng môn sư tỷ muội.
Sau khi phủ thượng thư xảy ra chuyện, Băng Ngọc vốn tưởng ỷ vào võ công cao cường của bản thân, đêm thăm thiên lao cứu ra phụ thân. Nhưng không thể ngờ nơi đó cao thủ như mây, Băng Ngọc bị thương nặng trong lúc giao chiến may là Sửu Nha đuổi tới kịp cứu nàng thoát khỏi vòng vây. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, khuôn mặt xinh đẹp của Băng Ngọc lần này lại gây ra họa. Một tên quan văn vô tình nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nàng mà mê muội, bắt lấy Nàng muốn chiếm làm của riêng. Băng Ngọc bị thương nặng không thể động võ, không có cách nào có thể tự cứu bản thân. Sửu Nha liền ám sát quan văn, còn để lại lời nói, nếu hắn cứ đeo bám Băng Ngọc không tha, lần sau gặp lại sẽ lấy đầu của hắn. Vì vậy tên kia liền bán Băng Ngọc cho Yên Vũ Lâu. Sau đó Sửu Nha cũng vào Yên Vũ Lâu làm nha đầu chạy vặt.
Băng Ngọc rất nhanh khống chế tú bà, kỳ thật chủ nhân đứng phía sau của Yên Vũ Lâu chính là Nàng. Bởi vì Băng Ngọc ra tay với tú bà quá mức tàn nhẫn, Sửu Nha thật không nhẫn tâm lại nhìn như vậy, nàng nói với Băng Ngọc, muốn Băng Ngọc sau này đừng có tàn nhẫn như vậy nữa. Băng Ngọc cười Sửu Nha quá ngây thơ rồi, cũng vì nguyên nhân này mà hai người các nàng bắt đầu bất hòa.
Tính tình của Sửu Nha vốn cố chấp, chuyện gì nàng đã quyết định, thì cho dù là mười đầu trâu cũng không thể kéo lui. Vì bức Sửu Nha chịu thua, Băng Ngọc nhẫn tâm hạ đọc nàng, ai ngờ Sửu Nha vẫn cố chấp không chịu tìm Băng Ngọc lấy thuốc giải. Cho đến tối hôm qua, chính là ngày cuối cùng để giải độc, Băng Ngọc không còn cách nào, đành phải lấy cớ kêu Sửu Nha tới phòng Nàng giải độc. Nhưng do trúng độc quá lâu, một bộ phận độc tính vẫn tàn lưu trong cơ thể, vì vậy Băng Ngọc liền vận công giúp tôi bức dư độc. Ai ngờ tiếng kêu la của tôi, lại…haizzz, trí tưởng tượng của mọi người không cần phong phú như vậy chứ??!!!
Vô thức vuốt ve hình xăm nơi ngực trái, thật không ngờ trên người Băng Ngọc cũng có một hình xăm, nhưng không phải ở ngực, mà là trên cánh tay. Trong lúc Nàng vận công giúp tôi bức độc, Nàng cởi áo ngoài, trên cánh tay trái có xăm một con bàn long màu vàng. Nhận thấy tôi cứ nhìn chằm chằm cánh tay nàng, Băng Ngọc dùng ngón trỏ điểm nhẹ giữa trán của tôi, kỳ quái nói:
“Lần nào cũng ngơ ngác như vậy. Trách không được, tỷ là long, muội là phượng.”
Long và phượng, Sửu Nha và Băng Ngọc, chính là vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Có phải thân thể này vẫn còn thiếu đoạn ký ức nào hay không? Cứ cảm giác thiếu thiếu gì đó!!! Là gì chứ?!!
– ————-
Tác giả có lời muốn nói: Long ở trên, phượng ở dưới, bay đi.