Sủng Vật Luyến Nhân

Chương 7



An bắt đầu cuộc sống ở chung cùng Thích Thiệu Phong.

Sau khi bộc bạch tâm sự xong, An thoải mái lên không ít, người cũng trở nên sáng sủa hơn. Thái độ của hắn vẫn ngượng ngùng như cũ, Thích Thiệu Phong lần này học ngoan, hắn hội chủ động cùng An nói ra ý nghĩ trong lòng, cho dù không có trả lời cũng sẽ nói, hắn biết An cũng nghe. Trong nhà nếu có chuyện gì lớn, Thích Thiệu Phong cũng sẽ cùng An thương lượng, cho dù An trầm mặc không phát biểu ý kiến hắn cũng sẽ nói, có thương lượng, hai người ở chung trong lúc đó trở nên hòa hợp, Thích Thiệu Phong săn sóc An gấp bội, tận lực bù lại phần thiếu trước kia.

“Mua quần áo?”

“Đúng vậy, ngươi cũng không thể suốt ngay mặc một bộ.”

Cuối tuần, Thích Thiệu Phong đưa ra ý muốn dẫn An cùng đi mua quần áo.

“Không cần……” An cúi đầu cự tuyệt.

Bởi vì không có công việc, cũng sẽ không có thu nhập, hết thảy chi tiêu của An đều là từ Thích Thiệu Phong phụ trách, tình huống này làm cho hắn rất không an tâm. Thích Thiệu Phong hoàn toàn không ngại, tiêu tiền thay An thật sự vui vẻ.

“Như vậy ngươi phải mặc quần áo của ta sao?” Thích Thiệu Phong cười hỏi, sau đó cố ý còn nói: “Chiều cao của chúng ta đều không sai biệt lắm, nếu ngươi không ngại ta không thành vấn đề, bất quá, quần lót cũng có thể mặc của ta sao?”

Tiểu An lộ ra biểu tình vừa thẹn vừa giận.

“Đi thôi.”

Trừ bỏ khi An mua đồ dùng gia đình ra còn lại rất ít khi đi trên đường phố, nhìn hắn ở trong nhà mãi như vậy, Thích Thiệu Phong thực nguyện ý dẫn hắn đi ra ngoài nhiều một chút. Hắn hy vọng An có thể thích ở lại thành thị này.

Mua sắm xong, An phải về nhà, Thích Thiệu Phong giữ chặt hắn không buông, “Hôm nay ăn cơm chiều bên ngoài.” Nắm đúng bản tính ôn thuần của An, Thích Thiệu Phong biết An sẽ không cự tuyệt.

Nếm qua đồ ăn bản địa đặc sắc, trong bóng đêm, hai người đi ra khỏi nhà ăn đứng ở trên đường cái, An nhìn cảnh sắc ngọn đèn dầu trước mắt, trong ánh mắt có điểm mê hoặc.

“Thích thành thị này sao?”Thích Thiệu Phong hỏi.

An nghĩ nghĩ, thấp giọng nói:”Thực phồn hoa, rất được, là nơi mà người trẻ tuổi hướng tới. Chính là……”

“Chỉ là cái gì?”

“Một người ở trong này cuộc sống sẽ cảm giác cô đơn đi, tuy rằng trong thành thị này có nhiều người như vậy. Có lẽ nguyên nhân chính là rất nhiều người, mới càng thêm không hy vọng chính mình là một người.” An thì thào nói xong, giống như là  đang nói với Thích Thiệu Phong, lại giống như là đang nói với chính hắn.

Thích Thiệu Phong nâng tay lên, nhẹ nhàng khoát lên vai An, hơi hơi sử dụng lực, đem An kéo đến gần hắn. An không có kháng cự, quay sang hướng Thích Thiệu Phong mỉm cười.

Trong khoảnh khắc này, Thích Thiệu Phong biết An đã muốn tiếp nhận hắn rồi.

Bọn họ chắc chắn có duyên phận, nếu không vì cái gì Thích Thiệu Phong đang ở thành thị Hương Đảo nhiệt đới lại muốn sang Bắc Âu, hơn nữa lại lựa chọn trấn nhỏ để đặt chân; mà An, chậm chạp không có rời đi cánh đồng tuyết kia, một mực  ở nơi đó chờ đợi, thẳng đến lúc Thích Thiệu Phong xuất hiện. Mặc dù, trước đây hai người đều có một khoảng thời gian cô đơn nhưng là bọn họ ở với nhau rất tốt.

“Không trở về nhà sao?”An phát hiện Thích Thiệu Phong dẫn hắn đi về hướng ngược lại, không khỏi hỏi.

“Chúng ta đi xem phim.” Thích Thiệu Phong mắt thấy suy nghĩ đối phương, lòng tràn đầy đắc ý cùng vui mừng.

Ở ngoài cửa rạp chiếu phim, An có hứng thú với bỏng ngô, nghiêng đầu phân vân, thích thiệu phong ý bảo hắn cứ mua.

“Đây là đồ ăn cho tiểu hài tử……”

“Người lớn cũng có thể ăn a.”

Mua bao bỏng ngô loại lớn, hai người dự định đi vào, Thích Thiệu Phong nghe được phía sau có nữ hài tử nhỏ giọng đàm luận,”Đại thúc mua bỏng ngô kia có bộ dạng hảo thanh tú a……”

Thích Thiệu Phong âm thầm đắc ý, An thật sự là thực đáng yêu a.

Nhân lúc phim bắt đầu chiếu khi rạp chiếu phim rơi vào trong bóng tối, Thích Thiệu Phong lặng lẽ cầm tay An. Đầu ngón tay và lòng bàn tay của đối phương truyền tới ấm áp làm cho Thích Thiệu Phong cảm xúc mênh mông, tâm linh có loại lòng trung thành, đây thực là một loại cảm giác kì diệu.

Tình yêu chính là kì diệu như vậy.

Từ trong rạp chiếu phim cho đến khi ngồi lên xe, Thích Thiệu Phong đều gắt gao nắm tay An không rời.

Về đến nhà, ở huyền quan đổi hài xong, an nói “Khát sao, ta thay ngươi pha chén trà”, sau đó hướng phòng bếp mà đi, Thích Thiệu Phong ở phía sau vội giữ chặt hắn. An ngẩn ra, quay đầu nhìn Thích Thiệu Phong, “Làm sao vậy?”

“Hảo khát, đã muốn chờ không kịp……” Thích Thiệu Phong lấy tay phủng trụ mặt An.

“Ai……”

Không đợi An có phản ứng nhiều hơn, Thích Thiệu Phong một tay ôm chầm thắt lưng hắn, một tay nâng cằm hắn, sau đó hôn trụ hắn.

“Ô……” An phát ra một tiếng than nhẹ.

Gắt gao ôm trụ đối phương, tận tình nhấm nháp đôi môi ngọt ngào, nhiệt tình của Thích Thiệu Phong làm An tan chảy, hắn dần dần đáp lại, cánh tay mang theo khiếp hoàn trụ thắt lưng của Thích Thiệu Phong.

Nụ hôn thật dài đã xong, nhìn đến khóe miệng An có dấu vết thấm ướt, Thích Thiệu Phong cúi xuống liếm, An đỏ mặt, theo bản năng lui từng bước về phía sau.

Hai tay cầm tay An, Thích Thiệu Phong nói: “Ta thích ngươi!”

An cúi đầu, một lát sau hắn hồi đáp: “Ta biết.”

“Ngươi nhất định cũng thích ta đi, bằng không vì cái gì thiên sơnvạn thủy theo sát ta đi vào nơi này.”

An trầm mặc. Thích Thiệu Phong hiểu được trầm mặc của An là một loại cam chịu, hắn thật cao hứng.

“Chính là, ta không nghĩ chính là tiếp tục làm sủng vật……” An nhỏ giọng nói.

“Ta cũng không có đem ngươi làm sủng vật, ngươi là — tình nhân!” Thích Thiệu Phong nói xong lại ôm lấy An, tràn ngập nhiệt tình, lặp lại lần nữa,”Ngươi là tình nhân, ngươi là tình nhân.”

Từ người ở chung thăng cấp thành người yêu, thế giới của hai người càng thêm hạnh phúc mỹ mãn, Thích Thiệu Phong vui vẻ cực kỳ. Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hiện tại hắn xem An, cảm thấy được hắn càng thêm đáng yêu, mặc kệ là An mặc tạp dề tại phòng bếp chuẩn bị cơm, hay là An mặc đồ thường cùng hắn làm bạn đọc sách.

Phát hiện thời điểm ở nhà Thích Thiệu Phong luôn lộ ra nụ cười ngay ngôi, An nhịn không được hỏi hắn,”Ngươi đang cười cái gì?”

“Nhặt được trong bảo khố.”

An không biết là nên sinh khí hay là buồn cười.

Lại là một đêm mưa, Thích Thiệu Phong chậm chạp chưa về, An vô cùng lo lắng không thôi. Thật vất vả mới tìm được người yêu, An thực coi trọng, An rất sợ mất đi hắn. Thật sự ngồi không yên, An mang theo dù đi ra cửa tìm kiếm.

Thích Thiệu Phong kỳ thật ở công ty họp, nhóm đồng nghiệp đều chú ý tới trời mưa, mưa càng lúc càng lớn, mọi người đơn giản buông tha cho không hề để ý tới, tiếp tục thảo luận nội dung hội nghị.

Đợi cho khi đi ra phòng họp, Thích Thiệu Phong vừa thấy đồng hồ, kinh hô, “Đã trễ thế này!”

“Vậy ngươi nghĩ sao, thời gian thảo luận lần này chính là rất lâu.” Đồng nghiệp ở một bên nói.

“Ta nghĩ nhiều lắm là tám giờ.”

“Nào có, đã sớm qua.”

Thích Thiệu Phong vội vàng thu thập đồ vật này nọ rời công ty, thật vất vả mới gọi được một chiếc xe taxi. Ngồi ở trên xe trong lòng Thích Thiệu Phong có loại cảm giác lạ, hắn cảm thấy được hình như An đang lo lắng đi tìm hắn. Thích Thiệu Phong thầm kêu không tốt, An lúc tới nơi này rất ít khi ra khỏi nhà, chỉ biết dường xung quanh nhà đi như thế nào, hắn cũng không biết công ty của Thích Thiệu Phong ở nơi nào.

“Không xong……”

Thích Thiệu Phong nhắc lái xe chạy chậm một chút.

“Ngươi không vội mà về nhà a.”Lái xe kỳ quái nói.

Xe một đường hướng nhà chạy tới, qua cửa kính xe ướt sũng Thích Thiệu Phong nhìn chằm chằm hai bên ngã tư đường, nội tâm hắn có cảm giác An cách hắn càng ngày càng gần. Hắn cùng An trong lúc đó có loại tâm linh liên hệ (thần giao cách cảm) khó hiểu, theo như lời của người bên ngoài nói thì đây có lẽ là “Duyên phận”, Thích Thiệu Phong tin tưởng chắc chắn sẽ tìm được An.

Đi như vậy một đoạn đường, lúc sau, Thích Thiệu Phong nhìn thấy trên lối đi bộ có bóng người, miễn cưỡng dù trời mưa to đi tới.

“Lái xe, thỉnh dừng xe một chút.” Thích Thiệu Phong vội vàng nói.

“Làm sao vậy?” Lái xe giảm tốc hỏi, đem xe dừng ở ven đường.

“Ta thấy có bằng hữu của ta.”

Thích Thiệu Phong lao xuống xe mạo hiểm chạy trong mưa, “An!An!”

Giơ dù xuống khuôn mặt An lộ ra, khi hắn nhìn thấy Thích Thiệu Phong thì vừa mừng vừa sợ,”Ngươi……”

“Hồ đồ, mưa lớn như vậy ngươi chạy đến làm gì!” Thích Thiệu Phong nói xong lôi kéo An lên xe.

Quần áo An từ sớm đã ướt nhẹp, co rúm lại ở sau xe sau, Thích Thiệu Phong cởi áo khoác để lên vai hắn.

Lái xe đích lái xe cười đáp lời nói,” Hai người các ngươi thật đúng là tốt số, mưa lớn như vậy, cư nhiên còn có thể tìm được ở bên ngoài.”

Thích Thiệu Phong nhìn An liếc mắt một cái, gặp đối phương đang dùng ánh mắt khiếp ý nhìn hắn, không khỏi bất đắc dĩ  cười cười,”Đúng vậy, thực là tốt.” Trước mặt người ngoài hắn không nghĩ quở trách An, chính là đối với loại hnhf vi này hắn không đồng ý, nhịn không được lấy tay nhéo mặt An.

Về đến nhà, Thích Thiệu Phong lôi An vào phòng tắm, “Nhanh đi đem quần áo ướt thay ra.”

An vào phòng tắm, đem áo sơ mi cởi ra bỏ một bên, thời điểm cởi quần dài hắn nhớ tới còn chưa lấy áo tắm, vươn tay mở cửa, cửa bị đẩy ra, Thích Thiệu Phong ôm khăn tắm lớn xuất hiện ở ngoài cửa.

Nhìn thấy An nửa người trên trần trụi, quần dài bán giải, tóc bị mưa làm ướt dán lên trán, làn da tuyết trắng nhẵn nhụi dưới ngọn đèn, thắt lưng mảnh khảnh, mắt Thích Thiệu Phong nhìn không rời.

An đã nhận ra cái gì, hắn che dấu cười cười vươn tay đến,”Đem khăn mặt cho ta.”

Thích Thiệu Phong không có đưa khăn mặt, mà là suy nghĩ gì đó rồi đi nhanh tới lấy một tay ôm An vào trong ngực,An hơi hơi động,”Đừng……”

“Ngươi hôm nay rất không nghe lời nga.” Thích Thiệu Phong dùng lời nửa thật nửa đùa mà trách cứ, cánh tay ôm chặt thắt lưng An không cho hắn động.

“Ta không có, ta chỉ phải…..”

“Trời mưa to như vậy mà chạy ra ngoài là không đúng” Thích Thiệu Phong nói xong hé miệng khẽ cắn lỗ tai An, nhất thời cảm giác được thân thể trong ngực đang run rẩy, “Ta phải trừng phạtngươi!”

“Cái, cái gì……”

“Trừng, phạt!” Thích Thiệu Phong dùng một tay nâng cằm An lên, nói từng chữ.

An đỏ mặt, thậm chí ngay cả lỗ tai cùng cổ đều đỏ.

Thích Thiệu Phong lấy tay đem quần dài của An cởi ra, nghĩ nghĩ, đơn giản ngay cả quần lót cũng nhất định cởi, sau đó lúc An mỏng manh kháng cự hắn ôn An ra khỏi phòng tắm, trực tiếp phóng tới trên giường lớn tại phòng ngủ.

An cuộn mình trong chăn, chỉ lộ ra cái đỉnh đầu, Thích Thiệu Phong dựa lại vươn tay vuốt ve tóc An.

“Có khỏe không?” Thích Thiệu Phong ôn tồn hỏi.

An vươn tay kéo chăn xuống lộ ra non nửa khuôn mặt, ánh mắt ướt át trừng mắt Thích Thiệu Phong, “Ngươi rất xằng bậy……”

“Là ngươi không ngoan trước, ta phải trừng phạt ngươi.”

Nghe Từ ngữ làm người ta cảm thấy được thẹn, An lại lui vào trong chăn.

Thích Thiệu Phong vỗ về An,”Bởi vì ngươi đều bị lộng ướt, nhất định hội cảm thấy được lạnh. Ta sưởi ấm ngươi, chẳng lẽ không khỏe?”

Người trong chăn nhỏ giọng biện hộ, “Tắm nước nóng là tốt rồi.”

“Không phải mới vừa có ôm ngươi đi tắm sao?”

“Mới không phải như vậy.”Nhìn đến An không được tự nhiên, Thích Thiệu Phong cười thầm, hắn lấy tay kéo chăn, An lập tức lui trốn tránh. Thích Thiệu Phong đè An lại, “Bây giờ còn lạnh không?”

An chần chờ một chút, “…… Có một chút.”

“Đến, làm cho ta ôm một cái.” Thích Thiệu Phong nói xong đưa tay qua.

An, thật giống như lúc là chồn, không thể chống cự cái ôm ấm áp đầy hấp dẫn của chủ nhân, nội tâm do dự một chút vẫn là chủ động tiến lại, bị Thích Thiệu Phong ôm vào trong ngực.

“Thật đáng yêu a……” Thích Thiệu Phong vuốt ve tóc An, cảm thán nói.

“Ta không phải sủng vật.” An lần thứ hai biện hộ nói.

“Ta chưa từng có bắt ngươi làm sủng vật, ngươi là tình nhân.” Thích Thiệu Phong cười nói.

— Chính văn hoàn —


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.