Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 6



Editor: Masha

Hàn thị cười nói: “Nương, hôm nay trong nhà có tin tốt lành. A Huỳnh có hỉ!”

Trên mặt lão phu nhân nếp gấp sâu thêm mấy phần, nhìn về phía cháu gái, vui mừng nói: “Tốt, thật tốt. Cuối cùng đứa nhỏ cũng tới rồi. Tức phụ lão nhị nhớ giúp A Huỳnh bồi bổ thật tốt, thai đầu phải phá lệ chú ý.”

“Ai!” Hàn thị vô cùng cao hứng đáp ứng.

Nhà chính mọi người sôi nổi chúc mừng Hạ Sơ Huỳnh, Hạ Sơ Lam cũng theo mẫu thân Đỗ thị nói đôi lời.

Hạ Sơ Huỳnh thừa cơ nói: “Tam muội, tuổi tác muội cũng không nhỏ, cũng nên suy xét thật tốt hôn sự của mình. Nếu có yêu cầu Nhị tỷ hỗ trợ thì ngàn vạn đừng khách khí.”

Đỗ thị biết nhị cô gia Bùi Vĩnh Chiêu quen biết một ít đồng liêu gia thế tốt đẹp, nếu đối phương thiệt tình chịu giúp nữ nhi, cũng xem là một chuyện tốt. Bà vừa muốn há miệng, Hạ Sơ Lam lại đè lại mu bàn tay bà, nói trước một bước: “Cảm ơn ý tốt của Nhị tỷ. Chỉ là hiện giờ trong nhà gia sự bận rộn, muội không thể phân thân.”

Hàn thị khinh miệt bĩu môi. Cái gì mà gia sự bận rộn, bất quá là không chịu uỷ quyền thôi.

Mọi người ngồi nói chuyện phiếm trong chốc lát, rồi từng người trở về. Hàn thị cố ý lưu lại, ở trước mặt lão phu nhân nói: “Nương, Tam đệ đối với chúng ta có ý kiến đúng không? Tức phụ Đại Lang ngày đầu tiên vào cửa, hắn cũng không tới.”

Lão phu nhân biết bà nghĩ sao nói vậy, cười nói: “Có lẽ thật sự có chuyện quan trọng phải đi ra ngoài. Con biết rõ nó mà, nó không đến mức như thế.”

Hàn thị tạm thời áp xuống bực bội trong lòng, còn nói thêm: “Kỳ thật con đang tính toán một chuyện, lại lưỡng lự, muốn cùng nương thương lượng.”

Lão phu nhân mỉm cười nói: “Con nói đi, ta nghe một chút.”

Hàn thị lại gần, ở bên tai lão phu nhân nhỏ giọng nói vài câu, lão phu nhân nhíu mày nói: “Con muốn làm mai cho tam nha đầu?”

Hàn thị gật gật đầu, đỡ cánh tay lão phu nhân nói: “Mắt thấy tam nha đầu đã mười bảy, tuy nói hiện tại Hạ gia rời nàng không được, nhưng dù sao cũng phải gả chồng cho nàng? Nàng không gả, hôn sự mấy muội muội phía dưới cũng có ảnh hưởng. Vừa lúc nhà con có cháu trai năm nay hai mươi, thời trẻ vội vàng lo gia nghiệp không rảnh lo việc hôn nhân. Lòng con nghĩ hai đứa nhỏ vừa vặn hợp thành một đôi, hai nhà thân càng thêm thân, chẳng phải vừa lúc? Chẳng qua, việc này vốn không nên do con quyết định, liền bàn bạc trước cùng nương. Nương cảm thấy thế nào?”

Lão phu nhân không nói, được đỡ lên giường bình phong La Hán rồi chậm rãi ngồi xuống.

Hai đứa nhỏ của đại phòng tuy rằng cùng bà không thân lắm, nhưng Hạ Bách Thịnh cũng là do bà hoài thai mười tháng sinh hạ nhi tử, đối với đại phòng cũng không phải không hề có cảm tình. Bà minh bạch con dâu thứ hai muốn quyền lực trong tay tam nha đầu, lúc này mới sốt ruột. Cháu trai Hàn thị nàng cũng gặp qua, tướng mạo sao, cũng tính không có trở ngại. Sinh ý Hàn gia làm rượu, có gia sản một chút.

Nếu là trước đây, bà khẳng định không đáp ứng. Nhưng hiện tại thanh danh tam nha đầu hỏng rồi, có thể tìm được người giống Hàn gia như vậy cũng coi như không tồi.

“Cũng là chuyện tốt, nhưng con cũng cần bàn bạc với tức phụ lão đại, cũng hỏi một chút ý tứ tam nha đầu.” Lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Hàn thị, vẻ mặt ôn hoà nói.

Hàn thị trên mặt cười khanh khách đáp ứng, trong lòng lại không thoải mái. Chờ trở về Tùng Hoa viện, lấy Hạ Bách Mậu trút giận: “Chất nữ ông bất quá là giày rách người khác không cần! Như khẩu khí nương ông, giống như Hàn gia chúng ta còn trèo cao!”

“Bà nói nhỏ chút!” Hạ Bách Mậu đứng ở bên cạnh thê tử, hảo ngôn hảo ngữ khuyên nhủ, “Lam Nhi hiện giờ chủ ý lớn, hôn sự há bà có thể thu xếp? Nương cũng vô pháp làm chủ, bà cũng đừng nhọc lòng.”

Hàn thị gân cổ lên nói: “Ở Tùng Hoa viện sao ta phải sợ! Chẳng lẽ gia nghiệp Hạ gia là dựa vào một mình đại ca mà có sao? Lúc trước nếu không có nhà mẹ đẻ ta đưa tiền, không có ông đi theo chạy đông chạy tây, Hạ gia có thể có hôm nay!? Nó khen ngược, cả ngày bày sắc mặt cho chúng ta xem!”

Hạ Bách Mậu vỗ lưng bà nói: “Đúng đúng đúng, bà nói đều đúng. Nhưng Lam Nhi đích xác so với ta cường hơn hẳn, ngắn ngủn mấy năm khiến cho Hạ gia biến thành nhà giàu số một Thiệu Hưng. Bà đừng quên, đại ca từ nhỏ đã mang nàng ra biển kiến thức, lại thỉnh tiên sinh tốt nhất dạy nàng, là dưỡng như nam hài. Với lại, đều là người một nhà, bà cứ tranh dài tranh ngắn làm gì? Nương còn ở đây.”

Hàn thị hung hăng trừng mắt nhìn trượng phu, dùng sức đánh bay cánh tay hắn. Nhớ trước đây, đại ca đại tẩu thành thân mấy năm cũng chưa có hài tử, khắp nơi tìm thầy trị bệnh hỏi dược, thật vất vả mới có nữ nhi, đau đến giống như tròng mắt của người vậy, ăn mặc chi phí nửa điểm đều chưa từng qua loa, vương công quý nữ cũng bất quá như thế mà thôi. Nàng còn chửi thầm qua một nha đầu hà tất dưỡng dục nhiều như vậy. Trước mắt xem ra, vẫn là có điểm tác dụng.

Nhưng Hàn thị không cam lòng, vạn nhất thế tử Anh Quốc Công thật sự tìm tới cửa? Đại phòng người liên can còn không đi theo gà chó lên trời sao.

……

Từ Bắc viện ra, Hạ Diễn trên lưng đeo túi thư, khom lưng nói: “Nương, tỷ tỷ, con đi học đường.”

Đỗ thị tiến lên sửa sang lại cổ áo cậu, xem cậu cả ngày ôm một quyển 《 Luận Ngữ Tập Chú 》, giống như bé ngốc, cười nói: “Trên đường chú ý chút. Lục Lang, đọc sách cũng đừng quá vất vả.”

Hạ Diễn ngoan ngoãn gật đầu: “Hài nhi biết rồi. Mẹ, hài nhi học xong liền tới thăm mẹ.”

“Được, mau đi đi.” Đỗ thị phất phất tay, nhìn theo nhi tử rời đi. Cậu cao thêm không ít, bóng dáng dần dần có điểm giống phụ thân cậu. Đỗ thị hốc mắt ửng đỏ, Hạ Sơ Lam đỡ bà nói: “Mẹ, bên ngoài gió lớn, trở về đi.”

Đỗ thị đồng ý. Đoàn người trở lại chỗ Đỗ thị ở, Hạ Sơ Lam xem trong phòng ánh sáng tối tối, kêu Tư An đem màn trúc bên cửa sổ cuốn lên. Ánh mặt trời chiếu vào nhà, tức khắc sáng sủa rất nhiều.

Thị nữ Đỗ thị tên Tư Hương cầm mấy lọ hương “Chi Tân Trích Nguyệt” tiến vào, đốt lửa, đặt vào bình cao cổ, sau đó thêm chút nước. Tiếp theo từ án men sứ khắc hoa màu xanh lấy ra một cái trầm hương hoàn, bỏ vào trong cửa lư hương hoa sen. Lỗ nhỏ trên đỉnh lượn lờ dâng lên khói mờ, như mây trên đỉnh núi, mùi hương tức khắc tràn ngập trong phòng.

Tư Hương và Tư An ngay sau đó khom người lui ra. Thạch Lân viện bên này trừ bỏ người từ Tuyền Châu mang lại đây, thị nữ vú già đều là từ phủ Thiệu Hưng lúc sau mua. Hạ Sơ Lam tự mình dạy dỗ qua, một đám đều thực hiểu quy củ.

Đỗ thị tựa trên đầu giường, mặt mày tú mĩ, như trăng trên hồ thu, chỉ là sắc mặt tái nhợt.

Hạ Sơ Lam thổi thổi muỗng thuốc, đút cho bà uống một chút.

Đỗ thị nhìn dung nhan nữ nhi kiều mỹ, nghĩ nàng còn tuổi nhỏ mà phải lo liệu trong ngoài, cầm cổ tay nàng nói: “Đều do mẹ vô dụng, làm con vất vả như vậy. Lam Nhi, nghe mẹ khuyên một câu, vẫn nên tìm người tốt gả cho, đừng lo lắng mẹ cùng đệ đệ con…… Khụ khụ khụ.”

Hạ Sơ Lam vỗ nhẹ lưng Đỗ thị nói: “Nương, chuyện gả chồng không vội.”

“Như thế nào không vội? Nhị tỷ con ở tuổi con đã xuất giá, Sơ Thiền cũng đang xem xét mấy nhà. Hay là…… Con còn không buông được người nọ?” Đỗ thị thử hỏi.

Hạ Sơ Lam cúi đầu khuấy thuốc qua lại trong chén, nhẹ nhàng thổi thổi, không lên tiếng.

“Lam Nhi……” Đỗ thị lấy khăn che miệng, thấm thía mà nói, “Thế tử Anh Quốc Công thật là nhân trung long phượng, người thường khó so. Nhưng hắn nếu thật đem con để trong lòng, làm sao có thể để mấy bà tử trong phủ nhục nhã con như vậy? Đi nhà cao cửa rộng làm thiếp, còn không bằng tìm hộ người bình thường làm chính thê. Không phải mẹ ngăn cản con cùng hắn ở bên nhau, chỉ là tưởng tượng đến con làm di nương số khổ ……” Bà lắc lắc đầu, không nói tiếp.

Thời trẻ Đỗ lão gia ở trong huyện, dưỡng ra một đôi nữ nhi tri thư đạt lý, tướng mạo cũng tốt, nam tử làng trên xóm dưới đều tranh nhau tới cầu hôn. Chẳng qua tỷ tỷ Đỗ thị cùng một vị nha nội cặp với nhau, chính là làm tiểu thiếp người ta. Đỗ lão gia ngăn không được, chỉ có thể để nàng đi.

Đáng tiếc phong cảnh qua ngày không bao lâu, người liền hương tiêu ngọc vẫn.

Thiếp chính là cái nửa nô tỳ, ở nhà cao cửa rộng không hề có địa vị gì đáng nói. Nếu là phủ thân vương những thiếp thất đó xuất thân tôn quý cũng đành,đây bọn họ xuất thân nhà nghèo nhân gia như vậy, giống như con kiến, còn không phải mặc người xâu xé?

Cho nên khi đó phủ Anh quốc công phái người tới đón Hạ Sơ Lam đi làm thiếp, lão phu nhân đồng ý, Hạ Bách Thịnh cùng Đỗ thị lại như thế nào cũng không chịu. Vết xe đổ bày tại nơi đó, làm sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhi nuông chiều trong lòng bàn tay lớn lên nhảy vào hố lửa?

Hạ Sơ Lam cũng biết, Lục Ngạn Viễn nếu thật sự đối với nguyên chủ có cảm tình thì làm gì nên nỗi mấy năm nay chẳng hề quan tâm? Nghĩ hắn chỉ là ham sắc đẹp, vừa qua thì đã sớm đem những thề non hẹn biển đó quên sạch. Hạ Sơ Lam không đáng phải nhớ thương một cái tra nam như vậy, càng miễn bàn đối phương với nàng mà nói, chẳng qua là một  người xa lạ không hề có quan hệ thôi.

Đang muốn trả lời Đỗ thị, Tư An ở bên ngoài hô: “Cô nương, Lục Bình có việc gấp bẩm báo!”

Nha đầu Tư An này tuy rằng tính tình hoạt bát ngay thẳng, nhưng cũng biết phân nặng nhẹ. Gấp gáp thành như vậy, nhất định là có đại sự. Hạ Sơ Lam đứng lên, gọi Dương ma ma hồi môn của Đỗ thị tiến vào, dặn dò: “Ma ma, nhìn mẹ đem chén dược này uống xong.”

“Vâng!” Dương ma ma lập tức nói, nhìn theo Hạ Sơ Lam đi ra ngoài.

Trên giường Đỗ thị lại khụ hai tiếng, thở dài thật dài. Nếu không phải thân mình bà không còn dùng được thế này, trụ cột trong nhà lại không còn nữa, hôn sự nữ nhi hà tất kéo dài tới hiện tại.

Dương ma ma ở mép giường ngồi xuống, vừa rồi hai mẹ con ở trong phòng đối thoại, bà đều nghe được.

“Tam cô nương hiện giờ chưởng gia cũng là chuyện tốt. Phu nhân ngẫm lại, lão gia không còn nữa, Lục công tử tuổi tác còn nhỏ, nếu không có tỷ tỷ là nàng chống đỡ, không biết nhị phòng bên kia khi dễ chúng ta như thế nào đâu.”

Đỗ thị nhìn bà một cái: “Lam Nhi cũng là đầu quả tim của ta. Không thể bởi vì chúng ta cần nàng, liền chậm trễ chung thân đại sự của nàng. Ngươi giúp đỡ lưu ý chút, nếu biết những nhà ít nhiều biết chuyện năm đó, không ngại nói cho rõ ràng.”

Dương ma ma cũng cảm thấy chính mình có chút ích kỷ, thổi chén thuốc uy Đỗ thị: “Ngài uống chậm một chút, không cần gấp. Chuyện Tam cô nương, lão thân vẫn luôn nhớ kỹ. Nhưng ngài cũng biết phủ Anh quốc công là nhà nào, cô nương cùng thế tử Anh Quốc Công quen biết, người khác thoáng hỏi thăm, cũng không dám khấy nước đục này lên. Chỉ sợ ủy khuất cô nương nhà chúng ta.”

Đỗ thị làm sao không biết việc này khó làm? Nếu không bà cũng không cần phát sầu.

Dương ma ma thật cẩn thận uy thuốc, Tư Hương tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, Tùng Hoa viện bên kia phái người lại đây, nói muốn chúng ta chuẩn bị một chút, nhị phu nhân lát nữa sẽ đến.”

Dương ma ma tức giận nói: “Buồn cười! Đến thì đến, còn muốn chúng ta chuẩn bị cái gì? Chẳng lẽ muốn phu nhân chúng ta đi ra ngoài nghênh đón bà ta? Phu nhân, lão thân phải đi ra ngoài hảo hảo giáo huấn một chút người Tùng Hoa viện.”

Đỗ thị ấn tay Dương ma ma, cười nhạt nói: “Bất quá là cái hạ nhân, ngươi cần gì phải sinh khí? Nhị đệ muội từ trước đến nay là như vậy, tính tình tranh cường háo thắng chút thôi, không có gì ghê gớm. Các ngươi giúp ta chải đầu thay quần áo đi.”

Dương ma ma bất đắc dĩ, đỡ bà đứng lên. Phu nhân nhà mình là người tri thư đạt lý, tính tình dịu ngoan, xưa nay không yêu tranh chấp cùng người. Nhưng rốt cuộc là dâu cả, thân phận bày tại nơi đó, không thể bởi vì không có lão gia, người khác liền muốn ngồi trên đầu.

Dù sao cô nương nói qua, có cùng người nhị phòng khách khí cũng thế. Nếu không khách khí, chỉ bày sắc mặt cũng chưa chắc không thể.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.