Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 42



Editor: Masha

Trong Tùng Hoa viện, Hạ Sơ Thiền đẩy thị nữ mang vải vóc cùng trang sức ra, hất hết đồ vật xuống đất. Bọn thị nữ vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, ma ma hỏi: “Tứ cô nương sao lại nóng nảy như vậy?”

Hạ Sơ Thiền cả giận: “Tổ mẫu bất công. Vì sao phải đem Phượng biểu ca nói cho Tam tỷ tỷ? Hạ gia không phải chỉ có một mình nàng là cô nương chờ gả. Ta thua nàng chỗ nào?”

Ma ma thở dài nói: “Tam cô nương tuổi lớn hơn một chút, lão phu nhân chắc nghĩ tuổi nàng cùng Phượng đại nhân càng xứng đôi. Hơn nữa cô nương ngài hoa dung nguyệt mạo, tuổi còn trẻ như vậy, còn sầu về sau không có lương xứng sao?”

“Ta không thích những người đó!” Hạ Sơ Thiền ghé vào trên tay vịn ghế dựa, nhớ đến ngày ấy Phượng Tử Minh tới cửa bái phỏng mình kinh hồng thoáng nhìn, âm thầm cắn cắn môi.

Ngày ấy nàng nghe bọn thị nữ nói vị tân tri phủ này là con riêng cô mẫu, muốn từ Hạ gia chọn một cô nương thành thân, khi đó nàng còn không vui đi lộ mặt.

Phượng Tử Minh là hài tử Phượng gia danh môn vọng tộc ở Thục trung, từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, hai mươi tuổi đậu bảng nhãn, vừa qua mấy năm đã làm được tri phủ, tiền đồ vô hạn. Dân gian còn thường lấy hắn so với Cố tướng năm đó, nói hắn chỉ là kém phong tao hơn.

Hạ Sơ Thiền lúc ấy còn suy nghĩ, dân gian đánh giá phần lớn thích nói quá sự thật. Nói không chừng Phượng Tử Minh là người vừa lùn vừa xấu lại mập mạp.

Nàng mang lòng tò mò tới cửa thuỳ hoa xem náo nhiệt, thấy một nam tử mặc áo sam màu lam vào cửa lớn Hạ gia, trong tay cầm một thanh quạt xếp, dây đeo quạt màu xanh sẫm. Hắn mi như mực nhạt, mắt phượng như son, phong độ nhẹ nhàng.

Bên cạnh bọn thị nữ không ngừng kinh hô, Hạ Sơ Thiền cũng lập tức bị hấp dẫn, đi theo tới bên ngoài nhà chính nghe lén. Phượng Tử Minh cùng cha và tam thúc nói chuyện, cũng không bày dáng vẻ là tri phủ, cũng khiêm tốn, tiến thối có độ, cách nói năng khéo léo.

Nàng càng thêm thích, nào biết tổ mẫu thế nhưng muốn đem Tam tỷ tỷ đính hôn cho hắn? Tam tỷ tỷ thanh danh hỏng rồi, sao còn có thể xứng với người tốt như vậy?

“Mang đi, ta không cần gì cả!” Hạ Sơ Thiền không kiên nhẫn phất tay nói.

Hàn thị cùng Hạ Sơ Huỳnh từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy đầy đất hỗn độn, không khỏi sửng sốt. Hàn thị kêu lên: “Thiền Nhi, con đang làm cái gì đây? Ta cùng tỷ tỷ con đợi con đã nửa ngày.”

“Nương! Con không cần đi Thiên Bảo chùa dâng hương, cũng không thích công tử huyện lệnh gì cả.” Hạ Sơ Thiền bất mãn mà nói.

Kỳ thật dâng hương chỉ là cớ, Hàn thị muốn mang Hạ Sơ Thiền đi để phu nhân huyện lệnh nhìn xem. Nhà trai là con trai huyện lệnh Thiệu Hưng Dư Diêu, so với Hạ Khiêm nhỏ hơn một tuổi, năm nay cũng muốn thi khoa cử. Hàn thị xa xa thấy người, còn rất vừa lòng, nghe nói trong nhà có người đang ở trong triều làm quan, lúc này mới nảy sinh ý niệm kết thân trong đầu.

“Thiền Nhi, nương gặp qua Trần công tử, thập phần xuất chúng. Chúng ta trước nhìn xem, không hài lòng lại bỏ qua là được.” Hàn thị hảo ngôn hảo ngữ khuyên nhủ.

Hạ Sơ Thiền lại không thuận theo không buông tha, chính là không chịu đi.

Hạ Sơ Huỳnh nhìn ra chút manh mối, hỏi: “Thiền Nhi, muội có phải hay không có người yêu thích?”

Hạ Sơ Thiền không nghĩ đến tỷ tỷ liếc mắt một cái liền nhìn ra, gương mặt ửng đỏ. Hàn thị càng xem càng cảm thấy không đúng, liền lôi kéo nàng truy vấn, nàng ậm ừ nửa ngày, mới đem chuyện Phượng Tử Minh nói: “Dựa vào cái gì Tam tỷ tỷ có thể, con không được? Chẳng lẽ không nên để Phượng biểu ca tự mình chọn sao?”

Luận mĩ mạo nàng tự nhận không kém Hạ Sơ Lam bao nhiêu, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ xuất sắc. Quan trọng nhất chính là, nàng là nữ tử khuê các thanh bạch, chỉ so điểm này, thì mạnh hơn Hạ Sơ Lam rất nhiều.

Ngày ấy Hàn thị gặp qua Phượng Tử Minh, cũng cảm thấy thực vừa lòng. Nhưng trước sau cảm thấy tuổi Phượng Tử Minh so Thiền Nhi lớn chút. Thiền Nhi vẫn là hài tử, Phượng Tử Minh có tài danh bên ngoài, chưa chắc có thể coi trọng nàng. Đương nhiên Hàn thị cũng không cảm thấy Phượng Tử Minh có thể coi trọng Hạ Sơ Lam, bất quá do lão phu nhân một bên tình nguyện thôi. Trước mắt bà nghe nữ nhi nói, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.

Dựa vào cái gì chuyện tốt như vậy, muốn cho một mình Hạ Sơ Lam chiếm? Đến lúc đó Phượng Tử Minh chướng mắt Hạ Sơ Lam, lại đi gặp hắn giới thiệu Thiền Nhi, giống như biến thành nhị phòng bọn họ nhặt cái người khác không cần. Chi bằng để hắn chọn một trong hai người cùng lúc.

Hạ Sơ Huỳnh xem Hàn thị trầm tư, liền giúp đỡ ra chủ ý nói: “Nương, nếu không con xem hôm nay không đi. Chờ Phượng biểu ca lại đến trong nhà, chúng ta trang điểm cho Thiền Nhi hảo hảo một phen, tìm cơ hội đem Phượng biểu ca hấp dẫn lại đây. Hắn nếu coi trọng Thiền Nhi, tổ mẫu bên kia cũng không thể nói cái gì.”

Hàn thị hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, liền như vậy định rồi. Nhưng việc này chỉ có thể ba người chúng ta biết, ngàn vạn không thể cho huynh trưởng cùng cha các con biết, biết chưa?”

Hạ Sơ Thiền cùng Hạ Sơ Huỳnh đồng thời gật đầu, Hàn thị lấy tay đẩy trán Hạ Sơ Thiền: “Nha đầu thúi, hiện tại có thể chọn quần áo xem trang sức đi?”

Hạ Sơ Thiền lúc này mới vui mừng chọn lựa.

Hàn thị nhìn nàng, lắc đầu, thị nữ đi vào nói: “Phu nhân, tam cô nương trở về, tới tìm lão gia.”

Hàn thị đang bưng trà tay run lên, mạc danh mà chột dạ. Như thế nào mới vừa nói xong chuyện Phượng Tử Minh, Hạ Sơ Lam liền tới đây? Ngay sau đó Hàn thị lại trấn định xuống, chuyện các nàng mới nói Hạ Sơ Lam không có khả năng biết. Bà dặn dò Hạ Sơ Huỳnh bồi muội muội chọn đồ vật, mình khí định thần nhàn hướng nhà chính đi đến.

Hạ Sơ Lam đứng ở bên ngoài nhà chính chờ Hàn thị, bởi vì sợ nóng, liền tránh ở phía dưới bóng cây. Nàng ngửa đầu nhìn trên cây một con ve đang nằm, ánh nắng lưu chuyển trên mặt nàng trắng nõn, mỹ mà không tự biết.

Hạ Khiêm vừa vặn tới nhà chính, thấy nàng dưới tàng cây, trong lòng vừa động, chủ động đi tới nói chuyện: “Tam muội đã trở lại. Lục đệ khảo bổ thí như thế nào?”

Hạ Sơ Lam nhìn về phía Hạ Khiêm, nhàn nhạt nói: “Ta không hỏi qua, đại khái là thi không đậu đi. Ta tới tìm nhị thúc.”

Hạ Khiêm nói: “Kho lương thực bên kia có chút việc, cha cùng tam thúc đều đi qua. Muội muốn đi vào trước uống một ngụm trà hay không?”

“Không được, ta phải đi chỗ kho lương thực tìm nhị thúc. Huynh nói một tiếng với nhị thẩm, ta đi trước.” Hạ Sơ Lam gật đầu, đi thẳng ra sân.

Hạ Khiêm nhìn bóng dáng nàng, buồn bã thất thần. Nàng giống như luôn đối với mình thực lãnh đạm, nhiều lời một câu cũng không muốn. Từ bao giờ đã bị nàng chán ghét?

……

Hạ Sơ Lam rời Tùng Hoa viện, kêu Lục Bình chuẩn bị cỗ kiệu, tiến đến kho lương thực.

Kho lương thực của Hạ gia ở trong thành phố xá sầm uất, cũng là nơi mấy hộ bán lương thực lớn nhất Thiệu Hưng. Bởi vì gần đây trong thành lương thực tăng cao, quan phủ tới thỉnh Hạ Bách Mậu vài lần, Hạ Bách Mậu cũng không chịu đi thương thảo. Còn lại mấy nhà nhìn thấy Hạ gia như thế, cũng đều noi theo. Luật pháp bảo hộ quyền định giá của thương nhân, quan phủ không thể trực tiếp can thiệp, cho nên đối bọn họ cũng không thể làm gì.

Bá tánh chịu khổ vì giá lương thực mỗi ngày đều tụ tập trước các kho lương thực lớn, đòi hỏi thương thảo.

Hạ Sơ Lam tới kho lương Hạ gia, trước cửa đã vây quanh không ít bá tánh. Hộ viện Hạ gia xếp thành một hàng, không để bá tánh tiến lên gây chuyện.

Hạ Bách Mậu đứng sau hộ viện vỗ vỗ lá cải trên người, hô: “Một đám điêu dân!” Sau đó liền phất tay áo đi vào.

Hạ Bách Thanh cũng ở bên trong, khuyên nhủ: “Nhị ca, thật sự giá lương thực không thể lại tăng lên.”

Hạ Bách Mậu nhìn ông một cái: “Tam đệ, quan phủ sớm muộn gì cũng sẽ triệu tập lương thảo tới bình ổn giá hàng, chúng ta không nhân cơ hội kiếm một khoản, làm sao đem mười bạc triệu đệ cùng tam nha đầu quyên ra ngoài thu hồi? Ta đây cũng là vì tốt cho Hạ gia.”

“Nhưng huynh lần này làm bá tánh thương tâm. Chờ về sau giá lương thực ổn định, bọn họ nhất định không tới chỗ chúng ta mua lương thực, tổn thất chính là ích lợi lâu dài.”

Hạ bách mậu ngồi xuống sau bàn, không cho là đúng: “Sẽ không. Không phải chỉ có Hạ gia chúng ta nâng giá lương, là toàn thành đều nâng. Thương nhân đều là trục lợi, đệ cũng đừng choáng váng.”

Hạ Bách Thanh biết không khuyên được Hạ Bách Mậu, lắc đầu rời đi. Kỳ thật ông biết, cách làm này của Nhị ca, xuất phát từ góc độ thương nhân vốn cũng không có gì đáng trách.

Hạ Bách Mậu cảm thấy đệ đệ mình thật đúng là đọc sách đến choáng váng, có tiền còn không kiếm. Hắn sớm đã không phải là hắn ba năm trước đây, tuy rằng không bằng đại ca, nhưng khẳng định sẽ không làm hại Hạ gia.

Bỗng nhiên, hắn nghe được bọn tiểu nhị hô: “Chủ nhân cô nương.”

Hắn sửng sốt, ngẩng đầu thấy Hạ Sơ Lam từ bên ngoài tiến vào, vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy: “Lam Nhi, con trở về từ Lâm An lúc nào?”

“Vừa mới đến.” Hạ Sơ Lam để bọn tiểu nhị từng người đi nhanh rời khỏi, mắt nhìn túi gạo, vốc lên một nắm, “Con mới vừa ở bên ngoài cùng tam thúc nói một lát.”

Hạ Bách Mậu nói: “Tam thúc con vốn làm quan, há mồm bá tánh, ngậm miệng bá tánh. Con cũng biết, Hạ gia chúng ta làm kinh thương, không có khả năng không kiếm tiền.”

Hạ Sơ Lam gật đầu, thuận miệng hỏi: “Nhị thúc có biết, vì sao mấy năm trước triều đình rung chuyển, thậm chí bị bắt phải Nam độ, mất đi nửa giang san, bá tánh vẫn nguyện ý đi theo?”

“Này……” Hạ Bách Mậu lắc đầu, như thế nào đột nhiên hỏi hắn vấn đề này?

Hạ Sơ Lam nhìn hắn: “Bởi vì triều đình chưa bao giờ bạc đãi trăm họ. Ân thưởng có tiền hoàng bảng, tuyết giáng xuống có tiền tuyết hàn, mưa lũ nắng hạn có tiền chẩn tuất. Người bệnh, đồng ấu, người nghèo không nơi nương tựa, người chết mà không được liệm, triều đình đều phối hợp lo lắng. Bọn họ cảm thấy sinh hoạt ở nơi triều đình phù hộ là may mắn cỡ nào. Cho nên vô luận năm mất mùa hay là thời gian chiến tranh, dân tâm chưa bao giờ loạn.”

Hạ Bách Mậu nhíu mày, nói: “Lam Nhi, ta hiểu ý tứ con. Chỉ là con lập tức lấy ra mười bạc triệu, dù cho Hạ gia là nhà giàu số một, Thiệu Hưng cũng có vẻ túng quẫn a. Huống chi trong thành thương nhân nhất trí tán thành tăng giá lương thực, cũng không phải chủ ý một nhà chúng ta. Chờ quan phủ áp dụng tquyết sách, giá lương thực tự nhiên hạ xuống. Cách làm này của ta cũng không tính là sai đi?”

“Con không trách ý tứ của nhị thúc.” Hạ Sơ Lam nói tiếp: “Nhưng nhị thúc ngẫm lại, Hạ gia mấy năm nay ở địa giới Thiệu Hưng làm buôn bán, sở dĩ càng làm càng tốt, thật do ngẫu nhiên sao? Thời điểm năm mất mùa, quan phủ mở kho, chúng ta đi theo phát cháo. Gặp tuyết tai hạn hán, quan phủ an trí nạn dân, trợ cấp bá tánh, chúng ta đồng dạng theo sau. Những việc này đã thâm nhập dân tâm, bọn họ truyền miệng, khiến càng nhiều người nguyện ý cùng chúng ta làm buôn bán, nguyện ý mua hàng của chúng ta. Bởi vì bọn họ biết, nếu một ngày kia bọn họ gặp khó khăn, chúng ta sẽ dùng tài phú trong tay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà không phải lọt vào hang đá. Giá trị như vậy, há là mười bạc triệu, hai mươi bạc triệu có thể so sánh?”

Hạ Bách Mậu nhất thời không nói ra lời. Hắn biết năng lực mình không đủ, cho nên ba năm trước đây ở Tuyền Châu, cơ hồ làm Hạ gia cao ốc sụp đổ, huỷ hoại gia nghiệp đại ca một tay sáng lập. Mấy năm nay hắn cũng tĩnh tâm tự mình nghĩ qua, vốn nghĩ chất nữ tuổi nhỏ sở dĩ có thể chống lên Hạ gia, nhiều ít nhờ có vận khí bên trong. Nhưng hiện tại, hắn rốt cuộc minh bạch, vận khí vĩnh viễn không thể giải thích thành công của một người.

“Lam Nhi, ta biết nên làm như thế nào…… Không, ta hiện tại liền đem con dấu này nọ trả lại cho con, vẫn là con đảm đương gia.” Hạ Bách Mậu nói xong liền đi lấy con dấu.

Hạ Sơ Lam vẫy tay nói: “Nhị thúc, con không phải là muốn nắm quyền lực không bỏ. Một ngày nào đó con sẽ rời đi Hạ gia, người sẽ trở thành gia chủ. Con hy vọng người nghĩ kỹ mọi việc, có thể mang Hạ gia đi được xa hơn. Lần này chuyện lương thực, con sẽ không nhúng tay, người toàn quyền giải quyết.”

Hạ Bách Mậu nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: “Con yên tâm, ta nhất định sẽ đem việc này giải quyết thích đáng.”

Hạ Sơ Lam gật đầu, xoay người rời đi kho lương.

Ngoài cửa, hai người từ góc đi ra. Tùy tùng nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, ngài không phải muốn tìm đương gia Hạ gia sao, như thế nào không đi vào?”

Phượng Tử Minh cười một chút, dùng quạt điểm cái trán. Hạ tam cô nương này, quả nhiên rất có ý tứ. Hắn bỗng nhiên có chút chờ mong gặp mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.