Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 6: Người ngoài



( Tề Quốc Công Phủ nhân vật biểu )

Tề Quốc công: Chân Bỉnh Hồng

Lão phu nhân: Du Thị

( tử bối )

Đại gia: Chân Như Tùng ( vợ cả Tiết thị, tái giá Từ thị )

Nhị gia: Chân Như Bách ( thê: Trình thị )

Tam gia: Chân Như Đống ( thê: Tiết thị )

( tôn bối )

Đại công tử: Chân Cảnh Hành (13 tuổi ) ( nhị phòng )

Nhị công tử: Chân Cảnh Duệ (12 tuổi ) ( tam phòng )

Tam công tử: Chân Cảnh Chu (11 tuổi ) ( tam phòng thứ xuất )

Tứ công tử: Chân Cảnh Thượng (1 tuổi, đích tôn )

Ngũ công tử: Chân Cảnh Vinh (1 tuổi, đích tôn )

·

Đại cô nương: Chân Bảo Quân (13 tuổi ) ( nhị phòng )

Nhị cô nương: Chân Bảo Thanh (12 tuổi ) ( tam phòng thứ xuất )

Tam cô nương: Chân Bảo Chương (11 tuổi ) ( nhị phòng )

Tứ cô nương: Chân Bảo Quỳnh (11 tuổi ) ( đích tôn )

Ngũ cô nương: Chân Bảo Nguyệt (10 tuổi ) ( tam phòng )

Lục cô nương: Chân Bảo Lộ (8 tuổi ) ( đích tôn )

Ghi chú: Tuổi ấn tuổi mụ tính, sinh ra tính 1 tuổi, về sau mỗi qua một cái tết ta dài 1 tuổi.

Chẳng những Chân Bảo Lộ ở Lâm Linh Cư đến giữ trưa, còn cùng Chân Bảo Quỳnh dùng cơm.

Chuyện của hai tỷ muội, Từ Thị làm nương tự nhiên là quan tâm. Tuy nói lúc này nàng đang ở cữ, nhưng cũng lo lắng, sai bảo nha hoàn đi nhìn xem tình hình trải qua thế nào.

Hiện nay nghe nha hoàn bẩm báo, Từ Thị thở dài một tiếng, cúi đầu ngắm nhìn hai thằng nhóc ăn no ngủ yên, mới nói với Chân Như Tùng: “Lúc trước thiếp thân lo lắng Tiểu Lộ sẽ khi dễ Quỳnh nhi, nay nghĩ đến, ta đây xác thực làm nương có chút không có trách nhiệm, khó trách…, khó trách Tiểu Lộ giận dỗi.”

Trưởng nữ thuở nhỏ mất mẫu thân, tâm tư mẫn cảm, nàng liền đối với Chân Bảo Quỳnh quan tâm hơn, mặc dù đạo lý này đơn giản, nhưng con gái nàng còn nhỏ như vậy, có thể biết cái gì?

Nói cho cùng, tính tình con gái trở nên kiêu căng, có hơn phân nửa là trách nhiệm của nàng.

Chân Như Tùng thấy thê tử nhíu mày, giơ tay vuốt lên giữ mi tâm, ôn nhu nói: “Đến giờ còn không phải rất tốt sao? Nàng nha, cũng đừng quan tâm quá. Nàng đối xử tốt với Quỳnh nhi, trong lòng Quỳnh nhi hiểu được, vốn Tiểu Lộ là muội muội, nhiều ngươi yêu thương nàng hơn cũng không sao.”

Từ Thị biết nghe lời phải, hướng tới Chân Như Tùng nói: “Thiếp thân hiểu rõ, là thiếp thân không phải.”

Bộ dáng thê tử mềm mại đáng yêu, Chân Như Tùng cúi đầu hôn lên hai má của nàng, thấy hai má thê tử lập tức ửng hồng, mặt mày lộ ra vui vẻ. Thê tử này của hắn da mặt quá mỏng, thân thiết gần gũi lâu như vậy rồi, vẫn còn thẹn thùng.

.

Ngày kế là lễ tắm ba ngày của hai đệ đệ béo tròn của Chân Bảo Lộ, quan hệ họ hàng với phủ Tề Quốc Công đều dẫn theo người nhà đến đây.

Hôm qua Chân Bảo Lộ ngủ say, hôm nay dậy có hơi trễ.

Một mặt Chúc ma ma phân phó Hương Đào, Hương Hàn, hai nha hoàn bưng tới nước ấm và khăn, một mặt thay Chân Bảo Lộ còn đang buồn ngủ mặc thường phục.

Y phục là bản thân Chân Bảo Lộ chọn ra tối hôm qua, đúng là nàng đang ở độ tuổi hoạt bát đáng yêu, thêm nữa hôm nay là ngày vui, nên chọn một thân áo váy tề ngực* có hoa nhỏ màu đỏ thắm, tóc đen thui mềm mại chải thành hai búi tóc hoa bao đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn non mềm mượt, non như là đậu hũ.

Chân Bảo Lộ nhìn khuôn mặt mang đầy vẻ ngây thơ chất phác trong gương, đột nhiên nhớ tới dung mạo khi nàng ở tuổi dậy thì đời trước.

Dung mạo của Chân Bảo Lộ giống như Từ Thị, giữa hai lông mày lại có nét của Chân Như Tùng, quả nhiên là có chút xinh đẹp chói mắt.

Bất quá hiện nay tuổi nàng còn nhỏ, dung mạo còn chưa nẩy nở, có xinh đẹp đi nữa, cũng bất quá là một tiểu nha đầu khiến người yêu thích thôi.

Tiểu cô nương dung mạo xinh đẹp hơn một chút chính là ưu thế, nhưng tuổi nàng như vậy, tính tình mới là trọng yếu nhất.

Chân Bảo Lộ chợt nhớ tới lời hôm qua tỷ tỷ nói với nàng. Đời trước nàng khinh thường cùng vài vị đường tỷ như vậy, có tri thức hiểu lễ nghĩa làm niềm vui cho lão tổ tông. Bây giờ nghĩ lại, tài nữ một bụng thi thư khí thế rực rỡ, nàng không làm được, nhưng có lòng cầu tiến, trong bụng thật nhiều kiến thức, dù sao vẫn là chuyện tốt.

Hơn nữa, nàng đã đáp ứng với tỷ tỷ là cùng nhau thi vào trường nữ học. Theo như đời trước, tỷ tỷ có thể thuận lợi thông qua, nếu nàng không có cách nào khác thông qua, chẳng phải rất mất mặt?

Dùng xong đồ ăn sáng, Chân Bảo Lộ đi Lâm Linh Cư gọi Chân Bảo Quỳnh.

Tỷ muội hai người cùng nhau đến Nghi An Cư của Từ Thị.

Phủ Trường Trữ Hầu là nhà mẹ đẻ của Từ Thị, Từ Thị vào cửa gần mười năm, chỉ sinh một nữ nhi Chân Bảo Lộ, với lại Từ lão thái thái cũng không thích đến phủ Tề Quốc Công thăm nữ nhi. Mẹ ruột đã như thế, huống chi là mẹ chồng ngóng trông Tôn nhi? Tình cảnh mấy năm qua Từ Thị ở phủ Tề Quốc Công có thể hiểu được.

Lúc này Từ Thị một hơi sinh hai nhi tử, bộ dáng của hai tiểu tử kia chặt chẽ vững vàng cực kỳ giống Chân Như Tùng, bản thân Từ lão thái thái cũng cảm thấy lo lắng khi đến phủ Tề Quốc Công.

Thời điểm Chân Bảo Lộ vào nhà, chỉ thấy ngoại tổ mẫu nàng ôm đệ đệ ngồi ở bên giường, chính là đang kiên nhẫn dặn dò những điều nương nên chú ý.

Nhưng thật ra Từ Thị là người đầu tiên nhìn thấy hai tỷ muội, cười cười nói: “Quỳnh nhi, Tiểu Lộ, còn không mau lại đây gặp qua ngoại tổ mẫu và cữu mẫu (mợ).”

Hôm nay Từ lão thái thái mặc một thân bối tử* thêu hoa văn chữ thọ màu xanh ngọc, đội đai buộc đầu bằng bạc mạ vàng điểm thúy gắn ngọc thạch, trang điểm thể hiện thân phận phú quý. Từ lão thái thái được bảo dưỡng vừa phải, nên mái tóc vẫn đen vô cùng, lộ ra nét trẻ trung, tuy nói trên mặt có dấu vết tháng năm, cũng không khó nhìn ra, ngày xưa Từ lão thái thái hẳn là một mỹ nhân.

Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ cùng nhau tiến lên cúi chào, lại hướng tới phụ nhân xinh đẹp bên cạnh Từ lão thái thái gọi một tiếng cữu mẫu.

Đó chính là Trang thị.

Trang thị là cữu mẫu của Chân Bảo Lộ, một người khéo léo. Chân Bảo Lộ ngước mắt nhìn vị cữu mẫu này, nhớ tới lúc trước nàng ham muốn gả cho Từ Thừa Lãng, nhưng cữu mẫu chính là người đầu tiên phản đối. Mặc dù trong lòng nàng có nhiều bất mãn, cũng từng oán trách cữu mẫu. Nhưng hôm nay nghĩ đến tính cách của cữu mẫu, cũng là có thể hiểu được. Hơn nữa nếu thực sự muốn nói tiếp,Từ Thừa Lãng đối với nàng coi như là một mối tình si. Đáng tiếc, rốt cuộc vẫn là lấy hiếu làm đầu.

Tiểu cô nương mắt to đen lúng liếng nhìn mình, Trang thị không hiểu được trong lòng cháu gái đang suy nghĩ gì, chỉ quan sát đôi tỷ muội này, mỉm cười tán dương: “Xem ra, ngày thường hai tỷ muội rất hòa thuận nha.”

Nghe vậy, Từ lão thái thái cũng ngước mắt nhìn thoáng qua. Hôm nay tâm tình Từ lão thái thái tốt, trên mặt vẫn luôn lộ vẻ tươi cười. Lúc bà nhìn Chân Bảo Lộ, cũng hài lòng cười cười, chỉ khi nhìn Chân Bảo Quỳnh cao gầy nhã nhặn trầm tĩnh, ý cười trên mặt phai nhạt một chút.

Xem ra đối với Từ lão thái thái, chung quy Chân Bảo Quỳnh vẫn là người ngoài.

Lúc trước Từ lão thái thái thấy nữ nhi đối xử chăm sóc Chân Bảo Quỳnh như vậy, cũng ngầm nhắc nhở vài lần. Ý tứ của Từ lão thái thái, kế thất không cần như vậy, dù cho ngươi đối với nữ nhi của người khác thế nào, tóm lại không bằng bản thân quan tâm đến người ngoài thì so với con gái ruột của mình nên là tốt hơn, trên đời này nào có người ngốc như vậy?

Từ lão thái thái chỉ trích nữ nhi ngu ngốc, nhưng Từ Thị lại mỉm cười nói: “Quỳnh nhi và con gái ruột đều giống nhau.” Nghiễm nhiên là đem Chân Bảo Quỳnh trở thành thân nữ nhi rồi.

Từ lão thái thái không còn cách nào khác. Nữ nhi không nghe lời, tự nhiên bà cũng không nói gì nữa. Cho dù từ lúc còn nhỏ Chân Bảo Quỳnh vẫn luôn nhu thuận, Từ lão thái thái cũng cảm thấy không thích.

Thời điểm đi ra ngoài, Chân Bảo Lộ thấy tỷ tỷ bên cạnh đang đăm chiêu, hiểu được vị tỷ tỷ này của nàng tâm tư thận trọng, nhìn ra ngoại tổ mẫu không thích nàng. Lúc này Chân Bảo Lộ cúi đầu hô một tiếng: “Tỷ tỷ.”

Chính lúc Chân Bảo Quỳnh không nói được một lời lập tức lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn về phía muội muội, thấy muội muội không nói gì, chỉ hướng về mình cười cười.

Lúc này đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười khanh khách của muội muội, trong lòng Chân Bảo Quỳnh thế này mới thoải mái rất nhiều, mỉm cười nói: “Muội muội cần phải đi tìm Cẩm Tâm biểu muội và Tú Tâm biểu muội không?”

Cữu cữu (cậu) và cữu mẫu Trang thị có bốn đứa nhỏ, hai nam, hai nữ. Hai nàng đó là Từ Cẩm Tâm và Từ Tú Tâm.

Từ Cẩm Tâm là tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng Từ Tú Tâm cũng là cái loại được nuông chiều khó dây dưa, tính tình so sánh với Chân Bảo Lộ, quả thực chỉ có hơn chớ không kém.

Chân Bảo Lộ chép chép miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà thoáng nhăn lại, lắc đầu nói: “Không cần.”

Chân Bảo Quỳnh biết quan hệ giữa muội muội và Từ Tú Tâm, hạ mi mắt cười cười, tiện đà nhìn muội muội chậm rãi nói: “Mới vừa rồi cữu mẫu nói, Từ biểu ca cũng tới, muội cũng không đi sao?”

So với Chân Bảo Lộ đối với tỷ tỷ là không quan tâm, Chân Bảo Quỳnh lại tương đối hiểu rõ vị muội muội này. Từ Thừa Lãng tuổi còn trẻ lại lịch sự, học giỏi, là người trưởng thành nhất trong số những thiếu niên cùng tuổi, hơn nữa trong ngày thường còn luôn che chở muội muội, muội muội này của nàng, thích nhất là ở cùng một chỗ với vị biểu ca này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.