“Tác giả có lời muốn nói:
Mấy muội cứ yên tâm, cái này lời văn là phi thường ngọt ~
Đại khái trong hai ngày Tiểu Lộc có lẽ sẽ “Vèo” một cái đến tuổi nói yêu đương ~~ đến lúc đó đại biểu ca thì phải õng ẹo làm dáng cộng thêm các loại áp sát tường hôn cường hôn pằng pằng bộp ~~”
Vân Hạc Tiên sinh diệu thủ hồi xuân, bệnh dịch của Chân Như Tùng hiển nhiên được chữa khỏi rất nhanh.
Mà vốn là thân thể của Chân Bảo Lộ đã tốt rồi, chỉ là ngày ấy đi chân đất sang nhìn phụ thân, bị lạnh, buổi tối lại phát sốt. Từ thị muốn săn sóc cho Chân Như Tùng, không có thời gian qua đây, lão thái thái có đến xem một lần, chỉ là mấy ngày nay dù sao Chân Bảo Lộ cùng Chân Như Tùng tiếp xúc khá nhiều, nên lúc đi thăm người, cũng không dám quá thân cận.
Trái lại là Tam phu nhân Tiết thị vốn không thích Chân Bảo Lộ, nhìn thấy Chân Bảo Quỳnh chiếu cố muội muội như vậy, liền chủ động hướng lão thái thái xin đi giết giặc, ở lại chăm sóc cho Chân Bảo Lộ.
Trước đó mấy ngày tuy nói Chân Như Tùng chăm sóc cho Chân Bảo Lộ, nhưng Chân Bảo Quỳnh lo lắng cho muội muội, buổi tối cũng không sao ngủ ngon giấc được. Trước mắt thấy muội muội lại phát sốt, miệng thì thào, có đôi khi thấp giọng nức nở, giống như một con nai con bị thương vô cùng tội nghiệp, Chân Bảo Quỳnh nhìn thấy, nghĩ rằng thà bản thân chịu tội thay cho muội muội.
May mà lúc này Chân Bảo Lộ bình phục rất nhanh, qua hai ngày, thân thể đã khỏe hơn nhiều, bên mặt sưng đỏ cũng tan đi, nghe tin tức bên Nghi An Cư, biết phụ thân đã thoát khỏi nguy hiểm, trong lòng Chân Bảo Lộ coi như đã buông xuống một khối đá lớn.
Bất quá nhìn thấy Tam thẩm đang chăm sóc bên người mình, vẫn có hơi kinh ngạc. Tuy nhiên thành kiến của Tam thẩm đối với nàng vẫn rất sâu, thái độ cũng không tốt, có điều sau mỗi lần cho nàng uống xong thuốc, còn đưa một viên mứt hoa quả cho nàng.
Tiểu cô nương sinh bệnh tâm tư đặc biệt tinh tế nhạy cảm, lúc này, nàng nhìn Tam thẩm, trái lại không có chán ghét như ngày xưa. Hốc mắt nóng lên, có chút muốn khóc.
Tiết thị thấy bộ dáng yếu ớt này của nàng, cũng thấy phiền mà cau mày, có thể xem hai đêm vừa qua, cháu gái này của bà chưa hề thoải mái, còn có ngày ấy, đại tẩu Từ thị xưa nay đoan trang hiền thục, vậy mà có thể giận chó đánh mèo con gái, trong lòng cũng hơi tức giận.
Tiết thị thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, tự nhiên bà cũng không so đo nữa. Lúc này tức giận nói: “Nhìn xem dáng vẻ của cháu đi, đợi một lát nếu để cho Quỳnh nhi thấy được, còn tưởng rằng ta lại nói gì cháu nữa.”
Rốt cuộc Tiết thị vẫn là người lớn, cũng không muốn luôn tị nạnh với một đứa bé như vậy. Do lúc trước Chân Bảo Lộ chọc bà không vui, nhưng sự tình tới cùng đều đã qua lâu vậy rồi. Cho dù hiện nay quan hệ của hai tỷ muội xác thực rất tốt, bà cũng không cảm thấy Chân Bảo Lộ sẽ làm ra chuyện gì xấu với Chân Bảo Quỳnh.
Chân Bảo Lộ cười cười, nói: “Mấy ngày nay đa tạ Tam thẩm chiếu cố cho cháu.” Nhắc tới cũng buồn cười, nàng sinh bệnh, canh giữ bên cạnh mình không phải mẹ ruột, mà là Tam thẩm luôn không thích mình.
Tiết thị thấy nàng gần như hoàn toàn khôi phục, nhân tiện nói: “Nếu muốn cảm ơn, thì cảm ơn Quỳnh nhi được rồi, ta chỉ không muốn nó bị mệt nhọc.”
Chân Bảo Lộ cũng hiểu được, tỷ tỷ vì chăm sóc cho nàng, đã nhiều ngày không đến trường nữ học rồi. Bất quá nàng rất rõ ràng, Tam thẩm chiếu cố cho nàng, tất cả cũng không phải là vì tỷ tỷ, thật ra trong lòng bà cũng coi nàng như cháu gái ruột.
Mẫu thân của tỷ tỷ và Tam thẩm là tỷ muội, nàng từng nghe nói qua, bộ dáng của hai người họ có chút giống nhau, chỉ là tính tình Tam thẩm thẳng thắn mạnh mẽ hơn thôi.
Tiết thị nhìn nàng: “Ngươi nhìn cái gì, trên mặt ta dính đồ dơ bẩn hay sao?”
Chân Bảo Lộ im lặng lắc đầu, khẽ mĩm cười nói: “Cháu chỉ đang nghĩ, thân sinh mẫu thân của tỷ tỷ, có phải hay không rất giống Tam thẩm.”
Nói đến vị tỷ tỷ đã mất sớm của bà, Tiết thị cũng than một tiếng, bà nói: “Ta chỉ bằng một phần mười của bà ấy.”
Chân Bảo Lộ biết, Tam thẩm và mẫu thân của tỷ tỷ cảm tình rất tốt, cho nên Tam thẩm mới chiếu cố tỷ tỷ như vậy.
Sau khi Chân Bảo Lộ khỏi bệnh có thể xuống giường, liền đi Nghi An Cư xem phụ thân. Lúc đi đến cũng thật vừa vặn, Từ thị không có ở đó, Chân Bảo Lộ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn phụ thân bình an vô sự nằm trên giường, trong lòng không nói ra được có bao nhiêu vui mừng. Chân Như Tùng thấy con gái khóc sướt mướt, thì mỉm cười lau nước mắt cho nàng, nói: “Không phải phụ thân đã không có chuyện gì sao? Đừng khóc, hả?”
Tiếp theo còn nói đến Tiết Nhượng.
“Tiết biểu ca của con quả nhiên là có bản lĩnh, mời được Vân Hạc Tiên sinh đến đây. Lúc này mạng của phụ thân, đúng là do Tiết biểu ca của con cứu.” Chân Như Tùng vốn đã thưởng thức Tiết Nhượng, hiện nay nói đến, lại càng khen không ngớt.
Chân Bảo Lộ hiểu được ý tứ của phụ thân, mở to mắt, có dáng có vẻ nói: “Tiểu Lộ sẽ cảm tạ Đại Biểu Ca thật tốt.”
Tiết Nhượng không đơn giản chỉ là cứu mạng của phụ thân, mà còn cứu cả nhà bọn họ. Lúc này nếu không phải có hắn, nàng quả thật sẽ hối hận không kịp. Chỉ là Chân Bảo Lộ thấy rất kỳ quái —- đang yên lành không ra khỏi cửa, ở trong phủ mình thì làm sao có thể nhiễm bệnh dịch được chứ?
Chân Bảo Lộ liền than thở: “Mấy ngày vừa qua rõ ràng phụ thân một mực chiếu cố Tiểu Lộ,làm sao có thể bị nhiễm bệnh dịch một cách vô lý như thế?”
Nói đến việc này, trong lòng Chân Như Tùng cũng có nghi hoặc, nhưng loại chuyện phiền não này, Chân Như Tùng tuyệt đối sẽ không để con gái ngây thơ vui vẻ của mình tiếp xúc vào.
Chân Như Tùng xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nhớ tới lần trước một bên mặt bị sưng lên của con gái, ánh mắt rét lạnh, sau đó rất nhanh đã khôi phục sắc mặt ôn hòa, nói: “Chuyện này Tiểu Lộ không cần quan tâm. Con bệnh lâu như vậy, nên ra ngoài đi chơi giải sầu cho tốt. Hai ngày tới là tiết thượng tị, con và tỷ tỷ đi ra ngoài chơi một chút đi, để tinh thần vui vẻ hơn.”
* tiết thượng tị còn gọi là tiết thanh minh: Là ngày lễ truyền thống cổ xưa của Trung Quốc, tục gọi là mùng ba tháng ba, tiết tháng ba, tiết mùng ba. Ngày tiết Thượng tị người ta thường cúng cầu phúc cạnh bến nước, đạp thanh du xuân, xua đuổi bệnh tật.
Xem thêm ở đây để chi tiết hơn http://www.chuonghung.com/2014/04/dich- … a-rau.html
Chân Bảo Lộ rất thích, có điều lúc này nàng lại không có tâm tình, nhưng nàng hiểu đó là ý tốt của phụ thân, nên gật đầu: “Được.” Mấy ngày nay phụ thân bị bệnh, bên phủ Trung Dũng Hầu cũng tặng đến rất nhiều thuốc bổ thân thể, Tống Chấp cũng cố ý qua đây thăm viếng. Hiện nay tỷ tỷ của nàng và Tống Chấp đã đính ra hôn sự, như vậy tiết thượng tị vừa lúc là ngày gặp gỡ của nam nữ, tỷ tỷ nàng cũng nên thừa cơ hội này gặp mặt Tống Chấp đi.
Mà nàng đây.
Chân Bảo Lộ nghĩ tới Tiết Nhượng, nói với phụ thân: “Ngày ấy Tiểu Lộ muốn đi phủ An Quốc Công gặp Đại Biểu Ca, đặc biệt cảm tạ huynh ấy.”
Tính tình của Chân Bảo Lộ là vậy, người khác đối với nàng tốt tuy nhìn nàng có vẻ không để tâm đấy, nhưng trong lòng thật ra là đã nhớ kỹ. Mà người khác đối tốt với người nàng để ý, nàng sẽ càng ghi nhớ cảm kích trong lòng rồi đáp tạ lại thật tốt. Mà Tiết Nhượng đã làm cả hai việc, giúp nàng, còn giúp phụ thân nàng.
Chân Như Tùng nói: “Được, vậy con nên thay phụ thân cảm tạ hắn.”
Chân Bảo Lộ mỉm cười đáp ứng, mặc dù muốn nói chuyện với phụ thân nhiều hơn, nhưng nhớ đến thân thể phụ thân vẫn chưa hoàn toàn khỏe hẳn nên nhắc nhở ông nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi, dáng vẻ giống như người lớn đắp kín chăn gấm cho ông. Xưa nay Chân Như Tùng rất uy nghiêm, nhưng đối mặt với con gái như vậy, lại ngoan ngoãn phục tùng.
Chân Bảo Lộ chậm rãi đi ra, chợt xoay người lại nhìn thoáng qua, thấy phụ thân trợn tròn mắt, liền cong môi, giọng điệu trong vắt ra lệnh: “Nhắm mắt lại.”
Chân Như Tùng chịu thua, môi mỏng khẽ cong, thế này liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc này gương mặt của Chân Bảo Lộ mới tràn đầy tươi cười, bước chân nhẹ nhàng đi nhanh ra ngoài.
Đến khi đi ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Từ thị qua đây, đi theo bên cạnh Từ thị là Nghiêm ma ma mặc bối tử màu thu hương. Chân Bảo Lộ giảm ý cười, gọi: “Nương.” Nàng thấy sắc mặt của nương có chút không được tự nhiên, lại nói tiếp, “Phụ thân mới vừa nằm ngủ, con gái về phòng trước đây.”
Từ thị mấp máy môi muốn nói gì đó, đến khi nghe nàng nói vậy, đành phải gật đầu nói: “Được, con vừa mới khỏe lại, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Chân Bảo Lộ nhàn nhạt “Dạ” một tiếng, bước chân ung dung trở về U U Hiên.
Nghiêm ma ma nhìn hai mẹ con xa lạ như vậy, cũng nhịn không được nữa khuyên nhủ: “Chắc lúc này e là Lục tiểu thư rất thương tâm, phu nhân phải tìm cơ hội nói chuyện thật tốt với Lục tiểu thư, mẹ con có giận dỗi cũng không thể sinh ra khoảng cách.”
Từ thị cúi đầu nhìn tay mình, hơi hơi cong lại, nhưng không nói gì.
.
Đến tiết thượng tị mùng ba tháng ba, Chân Bảo Lộ cùng tỷ tỷ ra cửa, đầu tiên là đến phủ An Quốc Công. Lúc này chủ yếu là tới gặp Tiết Nhượng, bất quá phải đi Như Ý Đường gặp lão thái thái trước. Lão thái thái gặp hai cháu gái, nhìn xem Chân Bảo Quỳnh rồi ánh mắt rơi vào trên mặt Chân Bảo Lộ, trái lại thân thiết ôm nàng vào lòng.
Tiết lão thái thái giơ tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ, đau lòng nói: “Sao mà gầy thành như vậy? Nhìn xem, hôm ăn tết khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tròn trịa cơ mà.”
Bị bệnh một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Chân Bảo Lộ trở nên nhọn hoắt, tuy rằng trên người vẫn còn có chút thịt, nhưng vì nàng có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, nên khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Chân Bảo Lộ nở nụ cười, nói: “Mấy ngày nữa sẽ mập trở lại thôi. Bất quá Tiểu Lộ thấy gầy đi sẽ đẹp hơn.”
Mặc dù Chân Bảo Lộ không phải là cháu gái ruột của bà, nhưng hai năm nay, mỗi lần Tiết lão thái thái gặp hai tỷ muội các nàng, đều là như hình với bóng, cũng dần dần quan tâm cháu gái nhỏ này hơn. Vả lại, có lão nhân gia nào không thích trẻ con đâu? Tuy là con của người khác, thấy dễ thương đáng yêu, cũng nhịn không được yêu thích, huống chi một đứa bé nhu thuận còn gọi bà một tiếng “Ngoại tổ mẫu” đây.
Tiết lão thái thái cau mày, nói: “Tiểu thư trong nhà phải béo một chút mới tốt, béo mới có phúc khí.”
Nhưng Chân Bảo Lộ cũng không dám béo hơn nữa, sau khi trò chuyện với lão thái thái một lúc, mới ngẩng đầu hỏi: “Ngoại tổ mẫu, hôm nay Đại Biểu Ca có ở nhà không ạ?”
Chuyện của Chân Như Tùng, đương nhiên Tiết lão thái thái cũng có nghe nói, biết việc cháu trai đã cố ý mời Vân Hạc Tiên sinh đến chữa bệnh cho Chân Như Tùng. Trong lòng Tiết lão thái thái bồn chồn, không biết cháu trai quen biết Vân Hạc Tiên sinh khi nào, nhưng lúc này có thể cứu được mạng của con rể, tóm lại là một việc rất tốt.
“Có.” Tiết lão thái thái lại nói thêm, “Ngày ấy trở về thì phát sốt. Đứa nhỏ này, lớn như vậy cũng không biết chăm sóc cho bản thân mình, may là hắn luôn khỏe mạnh nên không đến hai ngày đã sinh long hoạt hổ rồi.”
Trái lại Chân Bảo Lộ không biết chuyện này.
Chân Bảo Quỳnh cũng kinh ngạc: “Đại Biểu Ca bị bệnh?”
Tiết lão thái thái nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chân Bảo Quỳnh, nhíu nhíu mi: “Còn không phải sao. Trong số mấy đứa cháu, thân thể của hắn là cứng cáp nhất, từ nhỏ đến lớn cũng chưa sinh bệnh bao giờ, không nghĩ tới vô duyên vô cớ liền bị phong hàn.”
Vừa nghe nói như thế, Chân Bảo Lộ lại càng muốn đi, lập tức nói với Tiết lão thái thái: “Chuyện của phụ thân ngày ấy, Tiểu Lộ còn chưa cảm tạ Đại Biểu Ca thật tốt. Nếu hôm nay Đại Biểu Ca có ở trong phủ, Tiểu Lộ muốn đi gặp huynh ấy một chút, nói tiếng cám ơn với huynh ấy, có được không?”
Tuổi Chân Bảo Lộ còn nhỏ, tự nhiên Tiết lão thái thái đáp ứng, chỉ là Chân Bảo Quỳnh còn nữa năm là đến tuổi cập kê, không thể tùy tiện tiếp xúc cùng biểu ca, huống chi trước đó nàng ta còn đã đính hôn sự.
Tiết lão thái thái liền giữ Chân Bảo Quỳnh ở lại nói chuyện, để nha hoàn đưa Chân Bảo Lộ đi Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng. Chân Bảo Lộ cũng hiểu ý tứ của Tiết lão thái thái, chỉ nhìn thoáng qua tỷ tỷ nhà mình, rồi sau đó đi gặp Tiết Nhượng.
Trên đường đến Tứ Hòa Cư, Chân Bảo Lộ gặp được Vương thị.
Vương thị là chủ mẫu trong phủ An Quốc Công, thường ngày mặc dù uy nghiêm đoan trang, nhưng thái độ đối với tiểu cô nương như Chân Bảo Lộ cũng rất thân thiện. Chỉ là lúc này thấy Chân Bảo Lộ, dáng vẻ làm bộ làm tịch tươi cười đều không có, nghe được Chân Bảo Lộ kêu mình, cũng chỉ đáp qua loa.
Chân Bảo Lộ tự biết mình không phải người rộng lượng, thấy bộ dáng ấy của Vương thị, trong lòng cũng không thoải mái, chỉ là chào hỏi xong thì đi. Vì sao Vương thị có thái độ như vậy với nàng, trong lòng nàng cũng có chút rõ ràng —- chuyện tình của tỷ tỷ lần trước, bọn họ đã đoán được là do Vương thị làm, phụ mẫu của nàng khẳng định cũng đoán được. Có điều Vương thị cũng xem như là tẩu tẩu của nguyên phối thê tử trước của phụ thân nàng, sợ là phụ thân đã phải bỏ qua cho bà ấy lần này, nhưng có lẽ là nương nuốt không trôi cơn tức này, đã đi tìm Vương thị nói chuyện rồi.
Vương thị lẳng lặng đứng ở hành lang nhìn theo bóng lưng của tiểu cô nương mặc y phục màu trắng, đúng là không lễ phép, lại cảm thấy nàng thật sự là không có giáo dục.
Vừa nghĩ đến việc con gái của mình qua lại thân thiết với Chân Bảo Lộ, Vương thị liền thấy đau đầu. Không ngờ với tính tình ngang ngược của con gái, cũng thích chơi cùng Chân Bảo Lộ.
Vương thị nhíu mi.
Ngày ấy Từ thị hẹn bà ra ngoài vì chuyện của Chân Bảo Quỳnh, hai người ra về trong sự không vui, bà lại càng giận Từ thị. Nhưng với Vương thị mà nói, sự tình này coi như là kinh sợ mà không nguy hiểm —- cuối cùng Chân Bảo Quỳnh cũng cùng Tống Chấp đính thân.
Nghĩ đến vậy, khiến cho tâm tình Vương thị khoan khoái, cười cười đi tới Như Ý Đường của Tiết lão thái thái.
Mà Chân Bảo Lộ cũng đã đi đến Tứ Hòa Cư của Tiết Nhượng.
Chân Bảo Lộ chậm rãi đi vào tiền viện, nhìn hai cây sơn trà trồng trong sân, hiện giờ đúng là mùa sơn trà chín cây, bên trong những tán cây xanh mượt, đan xen những quả sơn trà vàng óng, loáng thoáng còn có thể ngửi được mùi thơm của sơn trà.
Mà dưới tàng cây sơn trà, nhìn thấy một thiếu niên để trần nửa người trên đang tập luyện quyền. Từng chiêu từng thức, mạnh mẻ sắc bén.
Mồ hôi của thiếu niên rơi xuống trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, giọt mồ hôi theo cằm chảy xuống, một đường dọc theo cổ, xương quai xanh, xuống tới vùng ngực phập phồng lên xuống uốn lượn trên cơ bụng rắn chắc ngay ngắn như từng khối đậu hủ, rồi biến mất dưới lớp lưng quần.
Tác giả có lời muốn nói: ·
Đại biểu ca: Nhìn thấy hài lòng sao?