Ngày hôm đó Chân Bảo Lộ sửa soạn kỹ lưỡng, rồi sau đó nhấc váy chạy đến trước mặt Chúc ma ma, cười nhẹ nhàng hỏi: “Chúc ma ma, nhìn xem có phải ta cao hơn rồi đúng không?”
Chúc ma ma nhìn tiểu cô nương trang điểm thật xinh đẹp, một thân y phục màu hồng anh đào, làn váy tầng tầng lớp lớp mềm mại rũ xuống, khi bước đi còn phát ra vầng sáng nhàn nhạt, giống như ánh trăng sáng vậy. Lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm ý cười, xinh đẹp đáng yêu, không còn là bộ dáng nuông chiều ương ngạnh ngày xưa nữa. Bình thường Chân Bảo Lộ đi tới lớp học ở Ngọc Bàn Sơn, Tạ phu tử không thích đệ tử trang điểm quá mức tinh xảo, chỉ cần thoải mái là được, nên các cô nương phủ Tề Quốc Công đành lấy trắng trong thuần khiết làm chủ. Mà lúc này phải ra khỏi cửa đi làm khách, khó có được dịp nên Chân Bảo Lộ ăn mặc một phen.
Hơn nữa xiêm y trang sức cũng không phải Hương Hàn và Hương Đào chọn, mà là tự nàng quyết định.
Chúc ma ma nhìn tiểu cô nương mềm mại như nước, gật đầu nói: “Tiểu thư xác thực cao lớn lên rất nhiều.”
Chân Bảo Lộ cười hì hì gật đầu.
Mà bên Chân Bảo Quỳnh, cũng đã chuẩn bị tốt, đến cùng muội muội xuất môn.
Chân Bảo Lộ nhìn tỷ tỷ duyên dáng yêu kiều, nghĩ tới vẻ trẻ con của bản thân mình trong gương mới vừa rồi, liền muốn, nếu như có thể mau mau lớn lên thì thật tốt. Nhưng lại nghĩ đến sau khi lớn lên sẽ phiền não, Chân Bảo Lộ vô cùng quý trọng thời gian trước mắt.
Hai tỷ muội tới phủ An Quốc Công, Tiết Nghi Phương nhiệt tình tự mình ra nghênh đón. Nhìn hai tỷ muội xinh đẹp như hoa, tất nhiên là nhịn không được khen rối rít, nói với Chân Bảo Lộ: “Lộ biểu muội trang điểm thật là đẹp mắt, búi tóc này chải làm sao vậy? Thu Đường chưa bao giờ chải kiểu này cho ta.”
Thu Đường là nha hoàn bên người của Tiết Nghi Phương, đặc biệt hầu hạ trang điểm cho Tiết Nghi Phương.
Chân Bảo Lộ nói: “Nếu Nghi Phương biểu tỷ thích, muội kêu Hương Hàn chỉ cho nha hoàn bên cạnh ngươi, cái này không khó đâu, vừa học liền biết.” Búi tóc này do Chân Bảo Lộ dạy Hương Hàn, nhìn tinh xảo, nhưng cũng không khó chải, chỉ là hiện nay trong Hoàng thành còn chưa lưu hành kiểu này. Đợi sau này hợp thời, mấy tiểu cô nương còn trẻ đều thích kiểu này.
Dọc theo đường đi, đều là Tiết Nghi Phương nói chuyện cùng Chân Bảo Lộ, Chân Bảo Quỳnh lớn tuổi hơn chỉ im lặng nghe hai tiểu nha đầu nói chuyện.
Lúc đi xuyên qua cửa thuỳ hoa*, Tiết Nghi Phương nhìn thấy người cách đó không xa, đột nhiên giòn giã kêu lên: “Nương.”
* một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Chân Bảo Lộ cũng nghe tiếng nhìn theo qua, thấy một phụ nhân mỹ mạo đang nói chuyện với bà tử, đó là mẫu thân của Tiết Nghi Phương, cũng chính là Vương Thị nữ chủ nhân phủ An Quốc Công.
Tiết Nghi Phương kéo Chân Bảo Lộ chạy đến trước mặt Vương Thị, ngẩng đầu lên nói: “Nương, người xem, Quỳnh biểu tỷ và Lộ biểu muội đến rồi.”
Chân Bảo Quỳnh cùng Chân Bảo Lộ lễ phép kêu một tiếng “Mợ”.
Vương Thị mỉm cười với hai tiểu cô nương, ánh mắt dừng ở trên người Chân Bảo Quỳnh, bà biết, tuy nói mẫu thân của cháu gái mất sớm, nhưng lão thái thái yêu thương vị cháu ngoại này rõ như ban ngày. Nể mặt lão thái thái, Vương Thị cũng không dám đối xử sơ xuất với cháu gái, lại nhìn tiểu nha đầu bên cạnh nàng ta, tuổi tác với Phương nhi không sai biệt lắm, đó là do kế thất Từ Thị sinh ra.
Vương Thị đối với Chân Bảo Quỳnh còn xa cách, huống chi là Chân Bảo Lộ hoàn toàn không có quan hệ gì, lúc này bất quá là khách sáo nói: “Quỳnh nhi và Lộ nhi thật ngoan, cũng không giống Phương nhi nhà ta…” Tuy là quở trách, nhưng giọng điệu của người làm nương rất sủng nịch.
Tiết Nghi Phương chu miệng, nũng nịu bất mãn nói: “Nương…”
Thế này Vương Thị mới bất đắc dĩ không nói tiếp, lại nhìn Chân Bảo Lộ, tiểu cô nương đặc biệt xinh đẹp, nói: “Phương nhi thường xuyên nhắc với ta về cháu, hôm nay khó có dịp lại đây, hãy ở lại quý phủ thêm mấy ngày, buổi tối cùng ngủ với Phương nhi.”
Tiết Nghi Phương mở to hai mắt, vô cùng vui mừng: “Nương, thật sao?”
Chân Bảo Lộ nhìn Vương Thị trước mặt, mặc bối tử gấm phi bóng màu nho có đường viền thêu hoa mẫu đơn vàng, chái búi tóc bảo kế, trâm bộ diêu kim ngọc, phong thái toàn thân phú quý, dáng người cao gầy đẫy đà, mặt trái xoan tinh xảo, trên mặt vẫn mang ý cười, dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác thân thiết.
Có điều đời trước Chân Bảo Lộ cùng Vương Thị tiếp xúc qua một hai lần.
Khi đó tỷ tỷ nàng ở phủ An Quốc Công một quãng thời gian, mà sau khi nàng ở phủ Trường Trữ Hầu bị ủy khuất, cũng ở đây mấy ngày, khi đó sắc mặt Vương Thị không phải như thế…Có một ngày nàng từng nghe Vương Thị căn dặn bà tử chiếu cố nàng và tỷ tỷ, lo nàng dựa vào khuôn mặt xinh đẹp liền đi quyến rũ con trai của bà ta. Vì vậy, Chân Bảo Lộ mới không có tiếp tục ở phủ An Quốc Công, còn gây gỗ một trận với tỷ tỷ.
Cho nên, đời này Vương Thị đối với nàng khách khí, nàng cũng không có biện pháp đối với bà ta hảo cảm, chỉ nhớ kỹ bà ta là mẫu thân của Nghi Phương, mợ của tỷ tỷ, mới khách khí với bà ta một chút thôi.
Có điều, nữ nhân như vậy, cũng là kế mẫu của Đại Biểu Ca.
Nghĩ đến Đại Biểu Ca rất chăm sóc cho nàng, Chân Bảo Lộ lại không nhịn được quan tâm tới hắn. Lần trước thái độ của An Quốc Công đối với Đại Biểu Ca, nàng là người từng trải, nhìn ra làm gì có chỗ nào giống phụ tử, hơn nữa Vương Thị còn là kế mẫu khó dây vào, cuộc sống của Đại Biểu Ca nàng sợ là không dễ chịu.
Chân Bảo Lộ cau mày.
Đến khi Vương Thị đi rồi, Tiết Nghi Phương mới hét lên: “Quỳnh biểu tỷ, Tiểu Lộ, hôm nay các ngươi cũng đừng về, có được hay không?”
Chân Bảo Quỳnh không tiện trả lời, chỉ nói: “Chuyện này để sau rồi nói.”
Tiết Nghi Phương “Ồ” một tiếng, sợ Chân Bảo Quỳnh không đáp ứng, thì chớp chớp mắt to với Chân Bảo Lộ. Chân Bảo Lộ mỉm cười, chỉ nhìn thoáng qua tỷ tỷ, ý là nghe theo tỷ tỷ nhà mình.
Ba vị tiểu cô nương đi đến Hương Tuyết Ổ nghỉ ngơi trước, mà Vương Thị đứng trên hành lang, nhìn bóng dáng ba vị tiểu cô nương đi xa, nói với bà tử bên cạnh: “Quỳnh nhi quả thực không tệ, đáng tiếc…không có nương.”
Vị này là Hà ma ma bên cạnh Vương Thị, chính là tâm phúc của Vương Thị, giờ nghe Vương Thị nói như vậy, lập tức nói: “Kế mẫu Từ Thị của Biểu cô nương coi nàng như con đẻ, so với con gái ruột còn tốt hơn đấy.”
Vương Thị lại nói: “Kế mẫu chính là kế mẫu, làm sao có thể đối với đứa nhỏ của người khác so với chính mình tốt hơn? Bất quá Từ Thị muốn có cái danh hiền lương thục đức thôi, làm cho mẹ chồng và phu quân vừa lòng. Lão thái thái một lòng lo nghĩ đến cháu ngoại Quỳnh nhi này, rất muốn nó gả cho Tiết Nhượng hoặc là Đàm nhi. Nhưng… Quỳnh nhi, ta thực sự không thích, Đàm nhi của chúng ta ngày sau có thể lấy được người tốt hơn.”
Hà ma ma nói: “Một khi đã như vậy, vì sao phu nhân không tác hợp Đại công tử và biểu cô nương? Như vậy không chỉ có thể khiến cho lão thái thái vui, hơn nữa ngày sau Nhị công tử cũng có thể cưới người có thân phận tôn quý hơn.”
Vương Thị nói: “Chuyện này không được, lão thái thái xem cháu ngoại này như bảo bối, nếu Tiết Nhượng cưới Chân Bảo Quỳnh, sợ là lão thái thái sẽ thiên vị Tiết Nhượng, đến lúc đó Đàm nhi của chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Hà ma ma cũng cảm thấy có lý, trước mắt Nhị công tử rất là nổi bật, Vương Thị là nữ chủ nhân, thân phận Nhị công tử Tiết Đàm tất nhiên tôn quý hơn. Nhưng nếu Tiết Nhượng cưới cháu ngoại bảo bối Chân Bảo Quỳnh của lão thái thái, vậy tình thế đối với Nhị công tử không có lợi.
Chỉ là —-
Hà ma ma nói: “Xưa nay Đại công tử đều trải qua sinh thần khiêm tốn, mấy năm trước biểu cô nương chỉ phái người đưa lễ vật tới, xem hiện nay, biểu huynh muội có vẻ thân thiết, muội muội bên cạnh cũng mang đến.”
Vương Thị nói: “Còn không phải sao? Đây là chuyện ta lo lắng. Nghĩ đến Tiết Nhượng cũng không phải chân chính là người khiêm tốn, trên mặt hắn cái gì cũng không để ý, chẳng qua là bởi vì hắn không có cách nào thôi. Nay Quỳnh nhi vào trường nữ học, có thanh danh tốt, gia thế tốt, cộng thêm hai năm nữa sẽ đến tuổi mai mối, Tiết Nhượng thân là biểu huynh, làm sao không hiểu đạo lý gần quan được ban lộc?” Nghĩ đến đây, Vương Thị liền chau mày nói, “Tiết Nhượng muốn dựa vào Chân Bảo Quỳnh xoay người, ta sẽ không cho phép! Chỉ cần có ta đây, hắn đừng nghĩ đến đánh chủ ý lên Chân Bảo Quỳnh.”
Hà ma ma khẽ cười nói: “Phu nhân nói đúng lắm.”
Lại thấy Vương Thị thở dài. Trong lòng bà không tha cho Tiết Nhượng, cũng may An Quốc Công đối với đứa con trai này lạnh nhạt, trong lòng Vương Thị mới tốt hơn ít. Chỉ là trước mắt Tiết Nhượng học ở thư viện biểu hiện càng ngày càng xuất sắc, lão thái thái cũng nhiều lần khen ngợi, trong lòng Vương Thị tự nhiên là lo lắng. Bà cũng nghĩ tới phải làm gì đó. Nhưng bà thân là kế mẫu, phàm là Tiết Nhượng xảy ra chuyện gì, mũi nhọn sẽ chỉ về bà đầu tiên.
Lại nghĩ đến con cái của chính mình cũng thân cận với Tiết Nhượng, Vương Thị lại đau đầu. Con trai con gái cứ không giống bà. Nói rất êm tai là chính trực thiện lương, khó nghe đó là ngu ngốc.
Vương Thị cảm thấy cái trán thình thịch nhảy lên, vô cùng, phiền não, phân phó Hà ma ma nói: “Ngươi phái người nhìn chằm chằm một chút, đừng để bọn họ cô nam quả nữ một mình gặp mặt.”
Hà ma ma vội nói: “Phu nhân yên tâm, lão nô hiểu rồi.”
Vương Thị tính toán, phải nhanh định ra một mối hôn sự cho Tiết Nhượng mới được.