Quyền Mạch Ngự nghe Tư Tuyết nói vậy thì hơi nhíu mày.
“Ngươi nói cái gì?” Quyền Mạch Ngự chậm rãi mở miệng hỏi.
Tư Tuyết hoàn toàn không sợ hãi Quyền Mạch Ngự, nàng ngước mắt hung tợn trừng hắn, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Ta nói ta không phục! Rõ ràng là nàng ta cố ý gây sự trước, hơn nữa năng lực của nàng ta không bằng người khác, chẳng lẽ đi trách ta sao?”
Nhìn đôi môi đỏ hồng không ngừng nói của Tư Tuyết, Quyền Mạch Ngự chỉ là khẽ cười.
“Hi Thần cũng giống như ngươi, cùng nhau đi vào nhà lao để hối lỗi.” Quyền Mạch Ngự nhàn nhạt ra lệnh.
Nghe Quyền Mạch Ngự nói thế, Triệt Dịch và Hi Thần ngây ngẩn cả người, gương mặt của nàng ta lập tức trắng bệch, vẻ mặt khó tin. Nàng ta không thể nào tin được lời này lại do chính miệng hoàng thượng nói ra.
“Hoàng thượng, chuyện này hình như không ổn lắm…” Triệt Dịch nhanh chóng cầu xin cho Hi Thần.
Quyền Mạch Ngự đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn ta, Triệt Dịch giật mình, lập tức cúi đầu xuống.
“Có cái gì không ổn? Cả hai người họ đều phạm lỗi nên phải cùng nhau trừng phạt mới đúng.” Quyền Mạch Ngự trầm giọng nói.
Tuy nói Hi Thần là một trong tứ đại hộ vệ của hắn nhưng nàng ta lại không đáng tin cậy bằng ba người kia. Hi Thần có thể trở thành một trong bốn người hộ vệ chỉ vì Hi Thần đã đi theo hắn từ nhỏ.
“Hoàng thượng! Đây không phải là lỗi của Hi Thần!” Hi Thần vội vàng kêu to với Quyền Mạch Ngự.
Triệt Dịch cũng vội cúi đầu ôm quyền: “Mong Hoàng thượng suy nghĩ lại.”
Quyền Mạch Ngự nhíu mày, tựa hồ có chút không vui.
“Xem ra lời nói của trẫm đã vô dụng rồi phải không?” Trong gọng nói của Quyền Mạch Ngự đã mang một chút tức giận.
Triệt Dịch sững sốt, vội trả lời: “Thuộc hạ không dám.”
Hắn ta nào dám cãi lại mệnh lệnh của Hoàng thượng, sở dĩ hắn ta cầu xin Hoàng thượng tha cho Hi Thần là vì Tư Tuyết chỉ là một người ngoài, dù sao đi nữa hoàng đế cũng nên bênh vực cho Hi Thần mới phải.
Sau đó, Triệt Dịch lập tức kêu người đưa Tư Tuyết và Hi Thần đi.
Lúc thị vệ đến bắt Tư Tuyết đi, Quyền Mạch Ngự liếc nàng một cái: “Giờ ngươi đã phục chưa?”
“Phục chứ, tại sao lại không phục?” Tư Tuyết trả lời vô cùng hào phóng.
Dù sao Hi Thần cũng nhốt chung một chỗ với nàng nên nàng cũng không còn gì để nói.
Tư Tuyết trừng mấy tên thị vệ: “Đừng có đụng vào ta, ta tự đi.”
Nói xong, nàng không để ý tới bọn họ mà đi thẳng ra ngoài, mấy người thị vệ nhìn nhau một cái rồi quay người đi theo nàng.
Tư Tuyết thật sự đi theo họ đến nhà lao, không có một chút phản kháng nào, nàng tùy ý để họ nhốt mình vào nhà lao. Nhưng Hi Thần thì ngược lại, nàng ta sống chết không chịu đi vào, cuối cùng mấy người thị vệ phải đẩy nàng ta vào mới được.
“Các ngươi! Ta sẽ nhớ kỹ mặt của các ngươi! Ta sẽ giết hết lũ các ngươi!” Hi Thần đứng ở bên trong hét vào mặt của bọn cai ngục.
Phòng của Tư Tuyết ở sát vách Hi Thần, nàng bực bội móc móc lỗ tai.
Cái người này khoảng tám mươi phần trăm là não hỏng rồi.
“Hi Thần địa nhân, xin thứ tội, bọn thuộc hạ cũng làm theo lời Hoàng thượng mà thôi.” Cai ngục đứng ở bên ngoài nói với Hi Thần.
Tư Tuyết nghe thấy giọng điệu của họ vẫn đầy tôn kính khi nói chuyện với Hi Thần, không khỏi bĩu môi khinh thường.
“Các ngươi…” Trong lúc nhất thời Hi Thần không biết nên nói cái gì, tức giận đến mức thở hồng hộc.
“Xin Hi Thần đại nhân yên tâm, Tiệt Dịch đại nhân đã nói với bọn ta rồi, bọn ta tuyệt đối sẽ không để đại nhân chịu một chút đau khổ nào.” Tên cai ngục vội vàng nói với Hi Thần.
Hi Thần đã ở trong Cô Vực nhiều năm như vậy, nàng ta có thân phận gì, bọn họ biết rất rõ ràng.