Tịch Vũ Đồng đem nạn châu chấu trong ký ức một chuyện lớn nhỏ nói ra, nhưng nàng lúc đó vẫn không quan tâm quá nhiều, vì vậy cũng không nhớ rõ biện pháp trị được nạn châu chấu, trong lòng thực sự xấu hổ.
Nếu có thể nhớ, liền có thể giúp giảm thiểu tổn thất rồi.
Chỉ là không nhớ ra được cũng không sao, một đời trước có thể giải quyết, không thể lần này có chuẩn bị trước không thể giải quyết.
Phượng Vũ Dịch không biết suy nghĩ trong lòng nàng, cụp mắt nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Nếu thật sự có phát sinh nạn châu chấu, vậy phải để Thái sư đi nói.”
Tịch Vũ Đồng vốn nghĩ phụ thân mình nói bệ hạ chưa chắc sẽ nghe, không nghĩ tới ý tưởng cùng Phượng Vũ Dịch giống nhau: “Vì sao? Vương gia nói không được sao?”
Phượng Vũ Dịch lắc đầu: “Ta có thể nói, nhưng lúc trước đã chọc giận bệ hạ, bây giờ nếu nói hắn cũng chưa chắc sẽ nghe vào.
Điểm trọng yếu nhất là, Diêu Thừa tướng đối với ta nghiêm phòng, chiết tử này ta coi như viết, ước chừng cùng chiết tử của những nạn dân kia không hẳn có thể truyền tới bên trên được.”
Tịch Vũ Đồng đúng là không nghĩ tới Diêu Thừa tướng, dù sao sự tình trên triều nàng không rõ ràng.
“Chỉ là, nếu để cho Thái sư trên hiện chiết tử, ước chừng còn muốn chuẩn bị kỹ càng biện pháp kiểm soát.” Phượng Vũ Dịch đầu óc cấp tốc chuyển động, “Nàng nói tại trung tuần tháng mười mới phát sinh nạn châu chấu, bây giờ thời gian còn một tháng, ngược lại có thể chuẩn bị trước.”
Tịch Vũ Đồng nhìn nàng một cái: “Kiểm soát được nạn châu chấu là việc lớn, ngươi cho dù không hoàn toàn kiểm soát, báo lên trên để dự phòng cũng coi như lập công lớn, ngươi nhất định phải để phụ thân ta trên hiện chiết tử?”
Phượng Vũ Dịch nghe vậy, nhất thời nhấc mi mắt nhìn nàng: “Ta trông có giống người còn ít công lao không?”
Tịch Vũ Đồng cùng nàng đối diện hai lần, nghiêm túc gật gật đầu.
Muốn thuận lợi kế vị, đương nhiên phải thu được hảo cảm cùng tán đồng của Thánh thượng hiện giờ.
Nếu có thể dự phòng nạn châu chấu tránh khỏi tạo thành sinh linh đồ thán, đó chính là gián tiếp bảo vệ mấy tòa thành trì kia, tự nhiên là công lớn.
Phượng Vũ Dịch trầm mặc, bắt đầu nghĩ lại chính mình trước đó có làm cái gì để Tịch Vũ Đồng hiểu lầm nàng cần lập công gấp như vậy không.
“Việc này không cần nàng mở miệng, ta đến nói cùng lão sư là được”.
Phượng Vũ Dịch nói, “Nàng cũng không thể bị lộ ra”.
Tịch Vũ Đồng biết Phượng Vũ Dịch là muốn tốt cho mình, bởi vì chính mình không có chứng cứ, nói ra dễ dàng chọc người hoài nghi.
Chỉ là nàng khó nói, Phượng Vũ Dịch chưa chắc có cái hợp lý, liền hỏi: “Ngươi phải cùng phụ thân ta nói như thế nào?”
Phượng Vũ Dịch nghe ra quan tâm trong lời nói của nàng, nở nụ cười: “Nàng sợ là không biết hiện tại ta đang làm nhiệm vụ ở bộ nào đi?”.
Tịch Vũ Đồng thật không biết, nghi hoặc mà nhìn nàng.
“Năm trước, ta bị Thánh thượng sắp xếp đến Lễ bộ, tám tháng phân lại bị sắp xếp đến Công bộ, bây giờ đang nghiên cứu nông nghiệp các nơi.” Phượng Vũ Dịch giải thích, “Cũng nhờ như thế mới đúng lúc biết được thiên tai ở Hoa Đỡ, trên chiết tử sớm dự phòng nạn dân.
Đáng tiếc bị tên Diêu Thừa tướng kia chặn lại, đến lúc nạn dân tới cũng không sớm làm tốt công tác phát cháo.” Nhớ tới chuyện này, nàng liền thở dài.
“Việc này cũng không phải là lỗi của Vương gia.” Tịch Vũ Đồng thấy nàng đem tội ôm đồm trên người mình, ở một bên giường ngồi xuống, lên tiếng an ủi, “Vương gia tâm buộc bách tính, sau này bách tính sẽ biết.”
Phượng Vũ Dịch thấy nàng biểu hiện nhu hòa, nhân cơ hội nghiêng đầu, đem đầu tựa ở trên mu bàn tay nàng.
Tịch Vũ Đồng: “…”
Sau khi do dự cũng không có đưa tay rút ra.
“Ta nhậm chức tại Công bộ, sớm phát hiện trước đó cũng có những chuyện tương tự phát sinh, nói ra coi như là có lý do.” Phượng Vũ Dịch lo lắng nàng rút tay, muốn đè lại, nhưng hoàn toàn ngược lại, chỉ có thể tìm đề tài, “Vì vậy nàng cũng không cần lo lắng cho ta danh bất chính ngôn bất thuận.
Hơn nữa lão sư thông minh như vậy, cũng không cần ta nói hết ra, chỉ cần cho lão sư một ít manh mối hắn cũng có thể đoán được.”
“Chỉ nói như vậy thôi bệ hạ sẽ tin sao?” Tịch Vũ Đồng có chút bận tâm.
Nàng nhớ tới một đời trước, phải thêm một hai năm nữa Hoàng đế mới trở nên hồ đồ, tùy ý để Diêu Thừa tướng nắm giữ triều chính.
Bây giờ dù thời gian chưa đến, nhưng Hoàng đế hòa thân đến đổi lấy hòa bình, đã là có chút hồ đồ rồi.
Phượng Vũ Dịch hơi nhướng mày, nhưng vẫn là an ủi: “Chuyện lớn như vậy, từ trước đến giờ là “Thà rằng tin có, không thể tin không.” Bệ hạ còn không hồ đồ đến loại trình độ đó.”
Lời tuy nói như vậy, nhưng âm thanh không nhiều kiên định.
Từ sau khi biết được chủ ý phụ hoàng muốn hòa thân, nàng cảm thấy được phụ hoàng này càng vô căn cứ.
Tịch Vũ Đồng nghe ra nàng không xác định, cân nhắc nghĩ rõ ràng, an ủi: “Bệ hạ anh minh thần võ, ước chừng sẽ tin.”
Phượng Vũ Dịch thở dài: “Chỉ mong là vậy đi.”
Hai người mới vừa nói xong yên tĩnh lại, cửa phòng đã bị gõ vang, Ám Nhị thanh âm vọng vào, “Vương gia, mang cờ đến rồi.”
Tịch Vũ Đồng ngồi ở bên giường, có chút mơ hồ.
Chính mình rõ ràng lại đây là vì chuyện nạn châu chấu, vì sao bây giờ lại bị kéo tới chơi cờ?
Phượng Vũ Dịch cầm quân đen, nàng cũng chỉ có thể lấy quân trắng.
Phượng Vũ Dịch thân thể bất tiện, nằm lỳ ở trên giường, chỉ có thể đem cờ vây thả trên giường, cầm lấy quân đen, thấy nàng đờ ra, cười nói: “Vũ Đồng, nàng đi trước một bước đi.”
Tịch Vũ Đồng vẫn chưa thâm nhập hiểu rõ chơi cờ, cũng chính là một đời trước cùng Phượng Vũ Dịch chơi mấy lần mới miễn cưỡng hiểu được quy tắc, cầm lấy quân trắng liền tùy ý hạ xuống một con.
Trong lòng nàng nghi hoặc, liền hỏi lên: “Vương gia, ngài vì sao muốn chơi cờ vậy?”
“Ta không phải muốn chơi cờ, mà là…” Phượng Vũ Dịch cấp tốc tại bên cạnh quân trưangs hạ xuống một quân đen, mới cười nói, “Muốn cùng nàng chơi cờ.”
Tịch Vũ Đồng nhấc mi mắt nhìn nàng một cái, thấy mặt mày đối phương mỉm cười, chỉ có thể cau mày thu tầm mắt lại, làm như cái gì đều không nghe thấy.
Vừa vặn, lúc trước nàng nghe Phượng Vũ Dao nói Phượng Vũ Dịch kỳ tài cao siêu, nhưng một mực một đời trước người này lúc nào cũng thua bởi nàng, bây giờ đúng là muốn nhìn một chút đối phương một đời trước có phải là lừa gạt nàng không.
Ngươi một con, ta một con, nửa canh giờ trôi qua, ván cờ lúc này phân định.
Phượng Vũ Dịch thua, cực kỳ thản nhiên thả xuống một quân đen còn lại trong tay: “Vũ Đồng, nàng thắng rồi.”
Tịch Vũ Đồng nếu lại không hiểu, vậy thì thật sự hồ đồ rồi, thả xuống cờ trắng trong tay, không nhịn được lên tiếng: “…!Vương gia.”
Phượng Vũ Dịch lắc đầu, “Vũ Đồng, lúc này nàng được lợi thôi, thường ngày nàng khẳng định thắng không được ta.” Thoáng nhìn ánh mắt người đối diện kỳ quái, nàng lại giải thích, “Đều do thương thế ta quá đau, vẫn mơ hồ cảm thấy được, làm ta cũng không có tâm tư suy nghĩ xem phải đi như thế nào, mới để nàng thắng được.”
Tịch Vũ Đồng vốn là muốn chỉ trích nàng nhường mình liền bị chặn lại trong cổ họng như thế, không trên không dưới để nàng ngẹn cả lòng.
Hít sâu một cái, nàng tự thuyết phục mình không nên tính toán cùng người bệnh, bỏ ra mạt nụ cười: “Cờ này cũng chơi xong rồi, Vương gia, nếu là không còn chuyện gì, Vũ Đồng đi về trước.”
“Hơi chờ một chút.” Phượng Vũ Dịch kéo tay nàng, không cho nàng đi, “Vũ Đồng tựa hồ đã quên một chuyện.”
Tịch Vũ Đồng suy tư một phen, vẫn là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, liền trực tiếp hỏi: “Vương gia nói tới chuyện gì?”
“Ngày ấy nàng nói muốn cùng ta chơi cờ, ta liền muốn nàng đáp ứng ta mấy cái yêu cầu.” Phượng Vũ Dịch đáy mắt mang theo ý cười, thậm chí có mấy phần khí chất vô lại, “Bây giờ cờ đã chơi xong, nàng bên kia cũng nên thực hiện lời đã hứa với ta phải không?”
Tịch Vũ Đồng nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới thật giống là có chuyện như thế, nhưng khi đó lúc sau đã chuyển hướng đề tài, nàng còn tưởng rằng không đáng tin, không nghĩ tới Phượng Vũ Dịch vẫn ghi nhớ, hơn nữa còn cho nàng một cái “Tiền trảm hậu tấu” khiến người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Tịch Vũ Đồng xem tư thái Phượng Vũ Dịch bên kia là kiểu “Nàng nhất định phải thực hiện hứa hẹn đã nói với ta”, thực sự là đau đầu, muốn vung tay trở về, người bệnh Phượng Vũ Dịch này khí lực so với nàng còn lớn hơn, hơn nữa nàng cũng sợ động tác lớn sẽ ảnh hưởng đến thương tích của đối phương, đến lúc nếu thương tích lại vỡ ra liền không tốt.
Ngay ở thời điểm hai người giằng co, đột nhiên bên ngoài trở nên ầm ĩ.
“Tiểu thư, trong cung truyền ý chỉ, bọn thái giám vừa vặn hướng về bên này đi tới.”
Tịch Vũ Đồng nghe ra là âm thanh của Tiểu Đào, theo bản năng nhìn về phía Phượng Vũ Dịch, “Vương gia, nếu trong cung đem ý chỉ tới, thần nữ liền cáo lui trước.” Tịch Vũ Đồng nhân lúc chưa sẵn sàng, cấp tốc tránh thoát khỏi tay của đối phương, nhấc váy xoay người rời đi.
Phượng Vũ Dịch vốn là muốn để nàng trốn sau tấm bình phong, thấy nàng không thể chờ đợi được như thế, sợ sệt nàng lại nhắc đến yêu cầu lúc nãy, đáy mắt có ý cười, “Ám Nhị.”
Một bóng người màu đen xuất hiện trong phòng, nửa quỳ xuống giường: “Vương gia.”
Phượng Vũ Dịch tuy cùng Tịch Vũ Đồng nói hiện nay Thánh thượng sẽ dự phòng nạn châu chấu, nhưng đáy lòng nàng không quá tin tưởng, vì vậy dự định hai tay làm tốt chuẩn bị, gọi Ám Nhị lại, nhẹ giọng phân phó: “Ngươi phái người đi Hoa Đỡ một chuyến, thuận tiện…”
Tịch Vũ Đồng không biết mình chân trước mới ra đến, chân sau Phượng Vũ Dịch đã bắt tay chuẩn bị dự phòng nạn châu chấu, mở cửa phòng, không nhìn thấy thái giám, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, hỏi Tiểu Đào: “Tiểu Đào, thái giám đến đâu rồi?”
“Vừa vặn hướng về viện tử bên này đi tới.” Tiểu Đào nói thầm, “Tiểu thư, có phải là bệ hạ còn sinh khí Vương gia, bây giờ phái người đến phạt cái gì sao?”
“Dò ý thánh chỉ là tội phải rơi đầu đó.” Tịch Vũ Đồng gõ gõ trán của Tiểu Đào, “Cái đầu nhỏ này của ngươi là có còn muốn nữa hay không đây?”
Tiểu Đào le lưỡi một cái, bưng cổ không dám nói nữa.
“Được rồi, chúng ta mau mau hồi phủ.” Hiện tại cũng không phải thời điểm đùa giỡn, Tịch Vũ Đồng giáo huấn xong Tiểu Đào nhấc chân đi.
Tiểu Hòa thấy hai người đều hướng về cổng đi, liền vội vàng kéo cánh tay hai người: “Tiểu thư, người trong cung một lúc ước chừng từ cửa chính đi vào, chúng ta nếu từ nơi này đi ra ngoài ước chừng sẽ gặp phải đó.”
Tịch Vũ Đồng dừng một trận, giơ lên chân đổi phương hướng, hướng về cửa nhỏ bên cạnh đi.
Nàng gả vào Vương phủ mấy năm, nhớ tới bên cạnh cũng có đường nhỏ đi ra ngoài viện tử.
Thấy phương hướng nàng ly khai, Tiểu Hòa đem lời nuốt trở vào, kéo Tiểu Đào qua cước bộ đuổi theo bước tiến của nàng.
Thời điểm mấy người Tịch Vũ Đồng ra khỏi viện tử, người trong cung vừa vặn bước vào sân.
Tịch Vũ Đồng ngừng lại, trốn ở góc tường, phát hiện người tới vẫn tính là người quen.
Cầm đầu chính là thiếp thân thái giám sau này của Phượng Vũ Dịch – Lý Đức, xem ra vẫn còn trẻ tuổi, vóc người cũng không có êm dịu như về sau.
Lý Đức này cũng là người thông minh, hoàng vị chi tranh rất sớm liền đứng về phía Phượng Vũ Dịch.
Tiểu Đào thấy nàng ngừng lại, theo ánh mắt nhìn sang, chỉ nhìn thấy bóng lưng một đám thái giám cung nữ, có chút ngạc nhiên: “Tiểu thư, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Tịch Vũ Đồng hoàn hồn, thu tầm mắt lại: “Không có gì, chúng ta đi về trước đi.”
Tiểu Đào gật đầu, theo cùng đi ra ngoài, có chút ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư, ngài cảm thấy ý chỉ trong cung đến là muốn nói gì? Chẳng lẽ nói bệ hạ cảm thấy đánh ba mươi đại bản quá nặng, vì vậy đưa tới tưởng thưởng?”
Tịch Vũ Đồng nhìn nàng một cái: “Không phải lúc nãy ngươi nói Thánh thượng là muốn phạt Vương gia sao chép sao?”
Tiểu Đào xin khoan dung cười cười: “Lúc nãy nô tỳ không biết bọn họ gánh đến nhiều rương lớn như vậy mà.” Lại nói, “Rương kia tương tự với rương bệ hạ ban thưởng cho tiểu thư, bên trong ước chừng là một ít Kim Ngân châu báu.”
Tịch Vũ Đồng cũng nhìn thấy, mới không có lo lắng người đang bị thương nào đó.
Thấy Tiểu Đào dương dương tự đắc, giơ tay gảy dưới trán: “Liền là ngươi thông minh cơ trí.”
Tiểu Đào cười cười, đi một chút lại nghĩ tới cái gì, hỏi: “Tiểu thư, vậy chúng ta ngày mai lại đến Vương phủ sao?”
Tịch Vũ Đồng cau mày, một lúc lâu mới cho cái đáp án, “Không đến.”
“Thương thế của Vương gia chắc hẳn rất nặng, tiểu thư không đến giúp Vương gia đổi thuốc sao?” Tiểu Hòa lơ đãng chen lời, “Trước đây không phải tiểu thư rất lo lắng cho tổn thương của Vương gia, đều không cho chúng nô tỳ động tay sao? Nếu tiểu thư không đi Vương phủ đổi thuốc cho Vương gia, vậy chắc phải là thiếp thân nha hoàn đến đổi thuốc cho Vương gia rồi.”
Tịch Vũ Đồng nhớ tới đến sự tình Phượng Vũ Dịch nữ phẫn nam trang, sắc mặt nhất thời tối tăm.
Đối phương bị thương ở đằng sau, không thể tự mình đổi thuốc.
Nàng nếu không đến, vết thương này liền không đổi thuốc được, không đổi được thuốc thì thương tích kia liền không tốt đẹp được, thậm chí thương tích có khả năng càng ngày càng hỏng bét.
Tịch Vũ Đồng thậm chí nghĩ đến Phượng Vũ Dịch bởi vì không đổi thuốc đúng lúc dẫn đến không còn hình ảnh, hậm hực ngừng lại.
Tiểu Đào cùng Tiểu Hòa trao đổi ánh mắt với nhau, đều không hiểu vì sao tiểu thư nhà mình một dáng vẻ nhân sinh vô vị, cẩn thận từng li từng tí lên tiếng gọi: “Tiểu thư?”
Tịch Vũ Đồng cũng nhớ tới Phượng Vũ Dịch tiền trảm hậu tấu kéo nàng chơi cờ yêu cầu chuyện đã hứa hẹn, cắn răng một cái, vung vung tay: “Ngày mai ta sẽ không đến Vương phủ, các ngươi đừng tiếp tục khuyên ta”.
Thấy thái độ nàng kiên định, Tiểu Đào cùng Tiểu Hòa cũng không có gì để nói, đàng hoàng cùng ở phía sau cùng rời đi Vương phủ.
Chỉ là ngày kế đến tột cùng làm sao, cũng không ai biết..
Lại hai ngày nữa trôi qua, Tịch Vũ Đồng rốt cuộc cũng tra được một chút manh mối.
Nàng vẻ mặt kinh hỉ, đem mấy trăm chữ kia đọc đi đọc lại mấy lần, đúng là nội dung giảng giải nạn châu chấu, vội vã lên tiếng: “Tiểu Đào, chuẩn bị giấy bút.”
Tiểu Đào không biết chữ không giúp được gì, ngày xưa sẽ theo hầu hạ sửa sang thư tịch trả về chỗ cũ. Nghe Tịch Vũ Đồng nói vậy, một bên mài mực một bên hỏi: “Tiểu thư, đã tìm được biện pháp rồi sao?”
Tịch Vũ Đồng lắc đầu, cầm bút lên, cẩn thận từng li từng tí một sao chép, cười nói: “Biện pháp không tìm được, chỉ là thấy được ghi chép tương quan, coi như là một loại đột phá.”
Nghiêm túc tính ra, nàng cùng Tiểu Hòa đã bận rộn năm ngày nhưng vẫn không có thu hoạch gì. Triều đình bên kia nói phái người tới ba, bốn ngày có thể có kết quả, nhưng sau đó nổi lên náo loạn khiến cho thông hành bất tiện, cho tới tận ngày thứ năm trôi qua người phái đi thám thính cũng không thấy trở về.
Tịch Vũ Đồng sao chép xong, xác định không có để sót hoặc sai lầm gì, mới cẩn thận từng li từng tí một để bút xuống, “Tiểu Đào, ngươi đi xem xem phụ thân có ở trong phủ không. Nếu có, mời hắn đến thư phòng một chuyến.”
Tiểu Đào biết tiểu thư là muốn chia sẻ nội dung vừa tìm được này, đáp một tiếng “Vâng” liền nhanh chân chạy đi, trong chốc lát không thấy bóng người.
Tịch Vũ Đồng liếc nhìn, tiếp tục lật xem thư tịch.
Chỉ đáng tiếc là, mãi đến tận khi Tịch Hồng Bác lại đây, nàng vẫn chưa thể tìm thêm được nội dung gì khác.
Tịch Hồng Bác sắc mặt cũng không tốt, vừa tiến đến liền nói: “Đồng nhi, hôm nay thám tử phái đi Hoa Đỡ đã trở về”.
Tịch Vũ Đồng thấy sắc mặt hắn, trong lòng có ngộ ra: “Có phải tình huống không tốt?”
“Phải.” Tịch Hồng Bác gật đầu, ở một bên ngồi xuống, “Thám tử kia sau khi đến đó, qua lại điều tra, phát hiện không chỉ mỗi khu vực Hoa Đỡ, mà thành trấn bốn phía, đều là đầu mùa xuân có một trận mưa, sau đó ngay cả một mưa cũng chưa từng rơi xuống nữa. Không chỉ như vậy, trong ruộng đang khô hạn của bọn họ bị rất nhiều châu chấu tìm tới đẻ trứng, sau khi hỏi dò qua nông dân mới biết được châu chấu năm nay so với trước đây đều muốn nhiều hơn, các nông dân đã có chút hoảng loạn.
Hôm nay trên triều liền bởi vì chuyện này mà tranh chấp không ngớt. Vi phụ nói có khả năng điều này sẽ làm phát sinh nạn châu chấu, Diêu Thừa tướng bên kia lại nói không có chuyện gì, trêu đến bệ hạ cuống lên, trực tiếp bãi triều, vẫn chưa quyết định có muốn coi trọng việc này hay không.”
Tịch Vũ Đồng cau mày, “Diêu Thừa tướng kia trước nay nhằm vào phụ thân cũng không sao, bây giờ việc đã quan hệ đến tính mạng của ngàn vạn bách tính, còn tranh đấu như thế nữa thì đúng là trò đùa.”
Nói xong, nàng đem qua thư tịch lúc nãy tìm được: “Cha, ngài xem một chút đoạn trích dẫn này, chính là một vị du khách đi tới Hoa Đỡ nhìn thấy ghi chép lại.”
Tịch Hồng Bác nhận lấy, theo bản năng nói ra, “Mười tháng hứa, chỉ là du ngoạn đến một vùng tên Hoa Đỡ, thấy bách tính ngồi trên đồng ruộng gào khóc, hỏi dò biết được nơi này khô hạn ba năm, cứ thế không thu hoạch được một hạt nào. Trong lòng ưu tư nhưng chưa suy nghĩ nhiều, không ngờ chỉ nửa tháng sau tai nạn ập đến. Châu chấu chen chúc long trời lở đất mà tới, đi đến đâu, cắn phá không còn một cọng cây ngọn cỏ đến đó. Từ Hoa Đỡ đi về phía nam, liên tiếp mấy cái thành trấn không nơi nào là may mắn thoát khỏi, bách tính người chết đói la liệt khắp nơi, so với chiến tranh còn đáng sợ hơn.”. truyện xuyên nhanh
Tịch Hồng Bác đọc xong, biến sắc mặt, “Đây chính là sự thật?”
Tịch Vũ Đồng thở dài: “Đây là do một thi nhân đã từng du ngoạn khắp nơi, kể lại, ước chừng là sự thật.”
“Nếu là thật, bên kia nguy rồi.” Tịch Hồng Bác đi tới đi lui, ngừng lại, xoay người, “Bây giờ cách trung tuần tháng mười chỉ chừng mười ngày, thời gian khẩn cấp, hiện tại ta lập tức vào cung bẩm báo Thánh thượng. Đồng nhi, con trước tiên tiếp tục nhìn xem còn có những tự thuật khác hay không.”
Tịch Vũ Đồng gật đầu: “Nữ nhi biết rồi, phụ thân yên tâm đi thôi.”
Tịch Hồng Bác vỗ vỗ bả vai nàng: “Cực khổ rồi.”
“Nữ nhi chỉ ngồi ở chỗ này nhìn sách, không thể nói là khổ cực.” Tịch Vũ Đồng cười nói, “Phụ thân vẫn nên cấp tốc vào cung, việc này quan trọng.”
Tịch Hồng Bác cũng không nhiều lời, cầm quyển sách kia xoay người đi rồi.
Cả nửa ngày sau, Tịch Vũ Đồng và Tiểu Hòa cũng không tìm được những tin tức hữu dụng khác, chỉ có thể tạm thời bỏ xuống, gửi gắm hy vọng vào phụ thân bên kia có thể có tiến triển.
Tiểu Đào bưng nước trà đi vào, để ở một bên, nói: “Tiểu thư, Thôi cô nương cầu kiến.”
Thôi cô nương?
Một hồi lâu Tịch Vũ Đồng mới phản ứng được, Liễu Thanh Dao bây giờ đã đổi thành họ Thôi rồi.
Tịch Vũ Đồng suy nghĩ có phải cửa hàng xảy ra chuyện gì, liền gật đầu: “Mau mau dẫn nàng đến sân đi, hiện tại ta cũng phải đi về.”
Tiểu Đào gật gù: “Dạ.”
Tịch Vũ Đồng trở lại viện tử, Thôi Thanh Dao cũng mới vừa đến, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
“Thanh Dao, ngươi hôm nay tìm ta có phải cửa hàng xảy ra chuyện gì?” Tịch Vũ Đồng mở miệng trước, sau đó lại phân phó nói, “Tiểu Hòa, chuẩn bị chút nước trà bưng tới viện tử đi”.
Thôi Thanh Dao lắc đầu: “Không phải cửa hàng xảy ra chuyện, chỉ là Thanh Dao có một số việc muốn cùng tiểu thư thương lượng.”
Tịch Vũ Đồng ra hiệu đối phương cùng vào chỗ, chờ hai người ngồi xuống, mới hỏi là chuyện gì.
“Mấy ngày gần đây, chuyện làm ăn ở phường đồ sứ vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn có vài khách nhân nơi khác lại đây liên hệ nói muốn đánh giá thu mua.” Thôi Thanh Dao móc ra cuốn sổ, “Ta đi xưởng sản xuất ở vùng ngoại thành xem qua, cung cấp cho cửa hàng của chúng ta bán là đầy đủ, nếu muốn đánh giá bán ra, vậy thì tất nhiên là không đủ.”
Tịch Vũ Đồng biết chuyện làm ăn được, nhưng chưa từng nghĩ tốt như vậy, cung không đủ cầu, nghĩ đến một chút, hỏi: “Vậy Thanh Dao có đối sách gì sao?”.
Thôi Thanh Dao gật đầu: “Vì vậy ta đã nghĩ, có nên tăng cường nhân thủ đi hỗ trợ chế tác đồ sứ hay không.”
“Nói đến tăng cường nhân thủ, ngươi cứ làm chủ là được.” Tịch Vũ Đồng gật đầu, ” Ta giao toàn quyền ở cửa hàng cho ngươi, ngươi nếu có ý nghĩ gì, đều có thể lập tức thực hiện.”
Chỉ là nói đến tăng cường nhân thủ, nàng đúng là nghĩ tới một chuyện, thần sắc nghiêm túc lên, “Thanh Dao, ngươi cũng biết chuyện cửa thành tụ tập nạn dân?”
Thôi Thanh Dao không biết nàng vì sao nhắc đến việc này, nhưng vẫn gật đầu: “Thanh Dao mấy ngày trước đây có đi ra cửa thành, gặp qua một lần. Những người kia già trẻ lớn bé, mỗi ngày chỉ được mỗi một bát cháo cùng bánh màn thầu, không thể chắc bụng, ngày ngày ngủ ngoài trời, đúng là làm người thấy chua xót.”
Nói xong, nàng ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn qua: “Tiểu thư, ngươi sẽ không phải là dự định đến giúp đỡ những người này chứ?”.
Tịch Vũ Đồng cũng là tâm trạng hơi động, vẫn chưa nghiêm túc suy nghĩ, thấy đối phương tựa hồ không tán thành lắm, liền hỏi: “Có gì không thể sao? Chế tác đồ sứ, các nàng không hiểu, có thể đi học. Huống chi cũng không giao cho các nàng đi làm cái gì phức tạp, ở những phân đoạn đơn giản giúp bận bịu một hồi cũng có thể mà”.
Thôi Thanh Dao nghe đến đó, biết không phải để toàn bộ người già trẻ em ở cửa thành đến hỗ trợ, đúng là thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tiểu thư, cũng không phải là Thanh Dao nghĩ không thể, chỉ là những nạn dân này đói bụng đã lâu, lại đến từ khắp các nơi, lòng người phức tạp, không hẳn có thể quản giáo được.”
“Thanh Dao, không bằng ngươi xem thế này có được không?” Tịch Vũ Đồng nói, “Chúng ta cho ba ngày thử việc, ba ngày này chúng ta không thanh toán ngân lượng, chỉ trả mỗi ngày ba bữa ăn, nếu như không phạm phải sai lầm gì liền giữ lại lại, nếu không thích hợp, vậy để cho các nàng rời đi là được rồi.”
Thôi Thanh Dao nhìn nàng một cái, đáy lòng tính toán. Nếu hữu dụng, đúng là có thể bớt được chút tiền, dù sao không phải người có chuyên môn, tiền tháng không nhiều lắm. Tích tiểu thành đại, như vậy có thể tiết kiệm được không ít.
“Nếu tiểu thư đã nói như vậy, vậy ta lập tức đi sắp xếp, ngày mai liền đến nhận người.” Thôi Thanh Dao bị thuyết phục, “Chỉ là tiểu thư, Thanh Dao vẫn cần mượn một ít hộ vệ ở chỗ này của ngài, để tránh khỏi đến thời điểm có náo loạn lại quản không được trật tự.”
Tịch Vũ Đồng gật đầu: “Ta sẽ cùng cha nói một tiếng, ngày mai ta dẫn người đến cửa hàng.”
Thôi Thanh Dao gật đầu, sau đó nghe ra cái gì: “Tiểu thư cũng muốn đi tuyển người?”
Tịch Vũ Đồng cười nói: “Dù sao cũng là chủ ý của ta, cũng cần ta đi.”
Thôi Thanh Dao thấy thái độ nàng kiên định, cũng không phản đối, chỉ là dự định sắp xếp nhiều người một chút tránh phát sinh cái gì bất lợi.
Hai người lại hàn huyên đến chuyện phát triển cửa hàng về sau. Thôi Thanh Dao cảm thấy cửa hàng làm ăn náo nhiệt, đúng là có thể nhân cơ hội mở thêm một chi nhánh bên Đông nhai.
Phần lớn người đến cửa hàng Tây nhai bên này của các nàng đều là hoàng thân quý tộc, nhưng Đông nhai cũng không tồi, kiểu những người có tiền như Liễu gia cũng thật nhiều, so với Tây nhai càng náo nhiệt hơn.
Tịch Vũ Đồng có chút dao động, vẫn bị đối phương thuyết phục, “Nhưng cần ta sắp xếp người qua xem thử đặt ở đoạn đường nào không?”.
“Thanh Dao kỳ thực đã tìm được một chỗ khá tốt.” Thôi Thanh Dao lấy ra đơn sơ họa bản đồ, “Chính là nơi này, nếu hôm nay tiểu thư có thì giờ rảnh, không ngại chúng ta lập tức đi xem xem, cũng có thể cấp tốc bắt đầu trang trí mở bán.”
Hôm nay Tịch Vũ Đồng đều chỉ bận tâm đến sự tình nạn châu chấu, suy nghĩ cũng nên ra ngoài một chút, liền nói: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta mau qua đó ngay đi. Tiểu Đào, chuẩn bị xe ngựa.”
Tiểu Đào thấp thấp người: “Dạ, tiểu thư.”
Thôi Thanh Dao không nghĩ tới nàng như thế lôi lệ phong hành (*), tán thành gật gật đầu.
(*) Lôi lệ phong hành: Sấm vang gió cuốn, ý chỉ tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa đi tới Tây nhai, cuối cùng dừng lại trước cửa tiệm mà Thôi Thanh Dao đã đề cập trước đó.
Lối vào cửa hàng dán giấy rao bán, trong cửa hàng cũng không có khách nhân. Tịch Vũ Đồng đánh giá thấy vị trí này cũng không tệ, thỉnh thoảng cũng có khách đi ngang, chuyển hướng đều có thể nhìn tới một chút.
Thôi Thanh Dao thấy nàng đánh giá chung quanh, nói: “Này nguyên bản là cửa hàng bán sách, nhưng chuyện làm ăn không được, liền không làm.”
Tịch Vũ Đồng nhíu mày: “Gian cửa hàng như vậy mà lại ở đoạn đường náo nhiệt thế này bán thoại bản sao?”.
Thôi Thanh Dao gật đầu, có chút bất đắc dĩ: “Bán loại sách lịch sử tạp ký này kia.”
Không trách muốn bán lại. Tịch Vũ Đồng lắc đầu một cái, nhấc chân đi vào, gặp được người quen cũng đang ngồi bên trong.
Diêu Tiếu Liễu vừa vặn ngồi ở bên cạnh nghe nha hoàn cùng lão bản nói chuyện, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời nhíu mày: “Ôi, ngọn gió nào đem Đại tiểu thư ngươi thổi qua tới bên này? Ngươi không ở Đông nhai lo chuyện cửa hàng đồ sứ đi, đến Tây nhai làm cái gì?”
“Đây là chuyện không liên quan tới Diêu tiểu thư.” Lúc này không phải ở trong cửa hàng của nàng, người này cũng không phải khách nhân, Tịch Vũ Đồng cũng không khách khí đối phương, quan tâm hỏi, “Diêu tiểu thư này bỏ ra tận một hai vạn lượng mua đồ sứ, sao vẫn còn có tâm tình ra đây dạo phố thế? Hay là lại kiếm được ít bạc rồi?”
Diêu Tiếu Liễu nhớ tới bản thân tiêu tốn đến gần hai vạn lượng kia, đáy lòng liền đau đến nhỏ máu. Nếu không phải là cho Tịch Vũ Đồng, hơn một vạn lượng kia tự nhiên chính là của nàng.
Hiện tại lại nghe Tịch Vũ Đồng nhắc đến, đáy lòng nàng càng hận đến nghiến răng: “Không mượn Tịch tiểu thư nhọc lòng, ta chỉ là nhìn thấy vị trí cửa hàng này được, nghĩ muốn mua lấy làm tiếp điểm bán lẻ mà thôi.”
Tịch Vũ Đồng suy nghĩ một chút, theo bản năng nhìn về phía nam nhân trung niên kia cùng đối diện rõ ràng là nha hoàn bên người Diêu Tiếu Liễu, sau đó mới nhìn về phía Thôi Thanh Dao.
Thôi Thanh Dao không nghĩ tới lại gặp Diêu Tiếu Liễu chặn ngang cùng mua, liền vội vàng lắc đầu nói không biết việc này.
“Vậy thì cũng thật là không đúng dịp.” Tịch Vũ Đồng cười như không cười, “Tiệm này chúng ta đã thương lượng tốt muốn mua rồi.”
“Ta mới vừa hỏi lão bản, khế đất còn chưa chuyển giao, càng là không có giao bạc.” Diêu Tiếu Liễu đắc ý cười, “Nhưng là chúng ta cho bạc trước. Xuân Hạc, đến, cho lão bản bạc.”
Thôi Thanh Dao không thể đồng ý, trực tiếp tiến lên một bước ngăn cản cái tay kia, nhìn về phía cửa hàng lão bản: “Lão bản, làm người phải giữ chữ tín, ngươi đã nói ta nộp đủ tiền thế chấp cho ba ngày rồi”.
Lão bản có chút khó khăn nhìn về phía Diêu Tiếu Liễu: “Diêu tiểu thư, vị Thôi cô nương này đã đưa tiền thế chấp rồi, nhìn người thương nhân như ngươi hẳn là cũng biết đến thành tín, ta thực sự không thể bán cho ngài.”
Diêu Tiếu Liễu biến sắc, “Tiền thế chấp bao nhiêu? Ta đưa ngươi nhiều hơn. Cửa hàng này bao nhiêu tiền, ta gấp đôi mua lại.”
“Diêu tiểu thư, dân nữ biết ngài là thiên kim nhà Thừa tướng, trong nhà không để tâm chút tiền nhỏ này, nhưng đây không phải vấn đề bao nhiêu tiền.”
Thôi Thanh Dao cướp trước một bước nói, “Đây là vấn đề uy tín. Ta hôm qua nộp mấy chục lượng tiền thế chấp, lão bản hứa hẹn sau ba ngày nếu ta quyết định không mua thì sẽ bán cho người khác, bây giờ mới được có hai ngày ngài đã tới chỗ này nói cái gì mà mua trước, như thế nào có loại đạo lý này đây? Kêu mọi người xung quanh khắp nơi tới phân xử, nói muốn bán có phải là nên bán cho tiểu thư nhà ta không?”.
Nguyên lai, không biết khi nào bên ngoài cửa hàng đã tụ tập không ít bách tính, nghe nói đến tiểu thư nhà là Thừa tướng đến ép mua cửa hàng càng hấp dẫn không ít người.
Nghe thấy lời của Thôi Thanh Dao, các lão bách tính cùng nhau gật đầu.
“Chuyện buôn bán quan trọng nhất phải để ý đến chữ tín. Tiểu cô nương người ta đều nộp tiền thế chấp rồi, điếm lão bản nếu như bỏ qua đối phương bán cho người khác, vậy thì không có uy tín a”.
“Đúng vậy. Cũng không thể nói người nhà Thừa tướng là có thể bắt nạt người như thế, người ta đã coi trọng trước tiên lại còn cho tiền thế chấp”.
“Nhỏ giọng một chút, người ta nhưng là tiểu thư nhà Thừa tướng, dân đen như chúng ta làm sao có thể nghị luận được”.
“Hoàng Hậu cũng là người nhà Thừa tướng, ngươi nhưng cẩn thận đừng để rơi đầu.”
Âm thanh nghị luận của các lão bách tính cũng không nhỏ, lập tức liền từ chuyện coi trọng chữ ‘tín’ bán cửa hàng chuyển đến chuyện chọc giận nhà của Thừa tướng dẫn đến rơi đầu, xem ra trong lòng lão bách tính, tác phong của Thừa tướng này cũng không được lòng mọi người.
Tịch Vũ Đồng trong lòng vui vẻ, nhìn về phía lão bản: “Lão bản, cửa hàng này là của ngươi, ngươi nói làm sao bây giờ đi.”
Điếm lão bản làm như đắn đo suy nghĩ, nhìn về phía Diêu Tiếu Liễu, thấy đối phương một mặt uy hiếp, lại nhìn Tịch Vũ Đồng, đối phương một mặt ý cười. Có so sánh, huống chi hắn bán cửa hàng cũng không có ý định lưu lại kinh thành, cắn răng một cái liền làm quyết định: “Cô nương, ngài đã đưa tiền thế chấp trước, tự nhiên là bán cho các ngài trước, chính là không biết các ngươi có phải muốn mua hay không?”
Tịch Vũ Đồng cười nói: “Chúng ta tự nhiên là muốn mua, bạc cũng mang đến rồi, hiện tại cũng có thể đến quan phủ làm thủ tục.”
Diêu Tiếu Liễu biết mình lại bại bởi Tịch Vũ Đồng, tự nhiên không ở lại được, tàn bạo mà trừng lão bản một chút, sau đó mới mang theo nha hoàn rời đi.
“Tránh ra.” Tiện tay đẩy ra bách tính phía trước, Diêu Tiếu Liễu cũng không quay đầu lại đi mất.
Thấy không còn trò hay, mọi người cũng lục tục tản đi, có chút ngạc nhiên hỏi dò sau này muốn bán món đồ gì, Thôi Thanh Dao đã sớm chuẩn bị, đến gần chào hàng đồ sứ nhà mình, đến lúc mở cửa mời đại gia coi như không mua cũng tới xem một chút.
Tịch Vũ Đồng thấy Thôi Thanh Dao nắm bắt thời cơ như thế, đúng là nở nụ cười, sau đó nhìn về phía bên cạnh điếm lão bản: “Lão bản, ngươi không sợ đắc tội Thừa tướng cùng Hoàng Hậu sao?”
“Thảo dân tự nhiên là phải sợ.” Lão bản cười khổ, “Nhưng làm ăn quan trọng nhất chính là thủ tín hai chữ. Huống chi, ta sau này cũng không ở lại kinh thành, Thừa tướng nếu muốn tìm ta ước chừng cũng không tìm được.”
Tịch Vũ Đồng bật cười: “Nếu vị tiểu thư vừa rồi kia thật sự tìm ngươi phiền phức, ngươi có thể đi tới phủ Thái sư hoặc là Dịch Vương phủ, báo lên tên ta là được.”
Lão bản cả kinh: “Còn chưa biết tên họ của tiểu thư đây?”.
“Tiểu thư nhà ta chính là nữ nhi của Thái sư.” Thôi Thanh Dao cười nói, “Lão bản, ngươi nếu thật bị bọn họ gây phiền phức, cứ việc tìm tiểu thư nhà ta.”
“Hóa ra là tiểu thư nhà Thái sư, thất kính thất kính, thảo dân Vương Nguyên bái kiến Tịch tiểu thư.” Vương Nguyên không nghĩ đến vị này cũng có lai lịch lớn như thế, chỉ là cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, thân phận bình thường thì làm sao dám cùng tiểu thư nhà Thừa tướng phát sinh tranh chấp?
Tịch Vũ Đồng đưa bạc, lấy qua khế đất, sau đó liếc nhìn sách trên giá sách bên cạnh đăm chiêu, hỏi: “Vương lão bản, sách ở chỗ này của ngươi có phải là tạp ký ở các nơi không?”
“Đúng vậy.” Vương Nguyên thở dài, “Những thư tịch này chính là tổ tiên của ta cho đến phụ thân ta đi qua các nơi, sau đó biên soạn mà thành. Phụ thân bọn họ muốn những thư tịch này lưu danh ngàn thế, nếu biết được hôm nay như vậy đúng là thất vọng rồi. Bây giờ vừa vặn, bán cửa hàng này đi, ta có thể như phụ thân bình thường đi du lịch.”
Tịch Vũ Đồng gật đầu, muốn từ việc của bản thân muốn tìm quyển sách về nạn châu chấu: “”Vương lão bản, ta muốn hỏi nơi này của ngươi có thư tịch ghi chép nạn châu chấu hay không?”
“Nạn châu chấu?” Vương Nguyên nghi hoặc.
“Đúng.” Tịch Vũ Đồng gật đầu, “Tiểu nữ tử gần nhất thích xem một ít thiên tai, nhưng việc ghi chép về nạn châu chấu này quá ít, tìm tận mấy ngày mới ra được một quyển 《 Vương Thế tạp ký 》, đọc sơ qua cũng chỉ thuyết minh một đoạn ngắn liên quan đến nạn châu chấu ở Hoa Đỡ. Ta nhìn thư tịch của ngươi chỗ này nhiều như vậy, hẳn là có thể ghi chép lịch sử nạn châu chấu chứ?”
Nghe nàng nói xong, Vương Nguyên nở nụ cười, “Tịch tiểu thư, ngươi cũng thật là hữu duyên. Vương Thế chính là gia phụ, 《 Vương Thế tạp ký 》 chính là ngài viết trước khi qua đời.”
Tịch Vũ Đồng cả kinh, sau đó cười nói: “Vậy cũng thật là đúng dịp đi.”
Vương Nguyên gật đầu: “Tịch tiểu thư nói tới này《 Vương Thế tạp ký 》ta cũng có ấn tượng, ngài nói đoạn Hoa Đỡ kia, lúc ta còn nhỏ có nghe cha nhắc qua. Hắn nói hắn vốn đi ngang qua Hoa Đỡ, bởi vì thấy bách tính sầu khổ liền ở mấy ngày tìm hiểu tình hình, không hề nghĩ rằng bởi vậy mà gặp được nạn châu chấu, không thể không dừng tại Hoa Đỡ mấy ngày.”
Nghe đến đó, tốc độ tim đập của Tịch Vũ Đồng bắt đầu gia tăng, sắc mặt đỏ lên, càng là không thể chờ đợi được nữa hỏi: “Vậy không biết có nói đến cách vượt qua nạn châu chấu không?”
Vương Nguyên suy tư một chút, không lớn xác định: “Khi đó ta tuổi còn nhỏ, ký ức không rõ ràng, chỉ nhớ rõ nạn châu chấu làm cho khắp nơi không có một ngọn cỏ, bách tính trôi giạt.” Thấy sắc mặt Tịch Vũ Đồng ủ rũ, trong lòng hắn hổ thẹn, “Lúc gia phụ ghi chép cũng đã có tuổi, ký ức không còn rõ ràng, vì vậy cũng không nói rõ ràng tường tận trong sách”.
Tịch Vũ Đồng xác thực rất thất vọng. Vốn tưởng tìm được chỗ đột phá rồi, không nghĩ chỉ được có như thế. Chỉ là điều này cũng không thể càng bết bát, cũng không trách được đối phương.
Tịch Vũ Đồng cấp tốc điều chỉnh tốt tâm thái: “Không sao. Chỉ là hi vọng thời điểm Vương lão bản nhớ tới những việc liên quan đến nó, bất luận bao nhiêu, đều có thể phái người hoặc là viết phong thư nói một chút cùng với ta.”
Vương Nguyên liền vội vàng gật đầu: “Được rồi, nếu ta nghĩ thêm được gì khác, nhất định sẽ báo ngay với ngài”.
Tịch Vũ Đồng nói cám ơn, sau đó hỏi: “Vương lão bản khi nào rời khỏi kinh thành?”
“Vẫn còn nhiều ngày nữa.” Vương Nguyên cười nói, “Vẫn cần và bạn tốt báo cho một hồi.”
“Đúng vậy.” Tịch Vũ Đồng gật đầu.
Không có chuyện gì khác, Tịch Vũ Đồng dự định mang Thôi Thanh Dao rời đi, dù sao ngày mai còn phải chuẩn bị cho việc tuyển người, còn cần hảo hảo thảo luận một phen phòng ngừa bất kỳ vấn đề nào xảy ra.
Ngày kế, trời mờ sáng.
Tịch Vũ Đồng để Tiểu Hòa chọn tốt mười hộ vệ ở nhà đi vùng ngoại thành trấn thủ lều phát cháo, còn mình thì ngồi xe ngựa đi đến phường đồ sứ đón Thôi Thanh Dao.
“Đã chuẩn bị kỹ càng lương thực chưa?” Tịch Vũ Đồng hôm qua đã phân phó xong nhưng vẫn không yên lòng hỏi một câu.
Thôi Thanh Dao gật đầu: “Hôm qua trước khi Thanh Dao rời đi đã tự mình kiểm kê, không vấn đề, tiểu thư mau đến xem.”
“Không cần, ngươi làm việc ta cũng yên tâm.” Tịch Vũ Đồng ngồi xe ngựa tới, gọi Thôi Thanh Dao lên xe.
Xe ngựa một đường chập chờn đã đến vùng ngoại thành, thời điểm các nàng đến đã có không ít nạn dân đang đợi. Mọi người sắc mặt thảm đạm, đáy mắt lu mờ ảm đạm như bị tro bụi che lấp.
Tịch Vũ Đồng nhìn, đáy lòng thở dài, mang Tiểu Đào xuống xe ngựa, trực tiếp đi tới hỏi Tiểu Hòa: “Bây giờ có bao nhiêu người lại đây báo danh?”
Tiểu Hòa nhìn xuống nhân số, “Hồi tiểu thư, đã có ba mươi người báo danh, trong đó lớn nhất có năm mươi tuổi, nhỏ nhất ước chừng mười tuổi, đều giải thích rõ ràng ngày có thể đi hỗ trợ.”
Nơi này ước chừng có hơn trăm người, tuyển được ba mươi người đã không tệ, Tịch Vũ Đồng gật đầu: “Cực khổ rồi.”
Tiểu Hòa mỉm cười: “Đây là chuyện nô tỳ nên làm.”
Tịch Vũ Đồng vỗ vỗ đối phương, sau đó đi tới lều phát cháo, cầm lấy cái muôi bên cạnh gõ gõ.
Nghe thấy động tĩnh, mọi người cho rằng bắt đầu phát cháo, vội vã chen chúc tới, từng cái từng cái cấp tốc xếp thành hàng. Các nàng không phải không dám cướp, nhưng trước khi Tịch Vũ Đồng đến, các nàng gây sự đều bị mười hộ vệ kia trục xuất, thậm chí trực tiếp vứt qua một bên.
Các nàng đại thể là người già trẻ em, thêm vào đói bụng nhiều ngày, cũng không có khí lực, tự nhiên chỉ có thể thành thật ở lại.
“Lúc nãy nha hoàn của ta ước chừng cũng cùng các ngươi nói rồi.”
Tịch Vũ Đồng âm thanh dưới cổ họng, gia tăng mấy phần âm điệu, bảo đảm mọi người có thể nghe thấy, “Ta phát cháo phát thóc chỉ trong một ngày, nếu như ngày sau các ngươi muốn có được lương thực thì cũng chỉ có thể dựa vào hai tay của chính mình. Phường đồ sứ của ta bây giờ cần tuyển ít người làm, các ngươi nếu nguyện ý thì có thể qua hỗ trợ, chúng ta sẽ thanh toán cho các ngươi lương thực cùng tiền lương tương ứng. Đương nhiên, chúng ta cũng không cần người miệng lưỡi trơn tru, không làm việc đàng hoàng, nếu bị phát hiện không làm việc, như vậy thật xấu hổ, tối đa chúng ta chỉ có thể cho ngươi thù lao tương ứng sau đó mời ngươi rời đi. Hiện tại, lại đây lĩnh cháo, từng cái từng cái xếp thành hàng. Một người chỉ có thể lĩnh một lần, nếu nhiều hơn, vậy thì đừng trách mấy vị huynh đệ này bên cạnh ta động thủ.”
Mọi người đều thành thật xếp hàng, nhưng cũng có người nghĩ không làm mà hưởng, rống to: “Dựa vào cái gì chúng ta phải bán sức cho ngươi? Vạn nhất ngươi không cho chúng ta ăn, bóc lột chúng ta thì thế nào? Mấy thiên kiêm tiểu thư các ngươi, mỗi ngày ở đây sống phóng túng, vốn là nợ những dân chúng chúng ta đây đó.”
Tịch Vũ Đồng nhìn đối phương mang dáng dấp người dối trá, cũng không muốn phí lời nhiều, trực tiếp nhìn về hộ vệ bên cạnh, phân phó nói: “Đem hắn mang đến đây.”
“Dạ, tiểu thư.” Hai hộ vệ lập tức nhảy qua bàn, chạy hướng về người đàn ông kia.
Nam tử kia vóc người thon gầy, tự nhiên không phải đối thủ của hai hộ vệ, trong chốc lát liền bị ép ngã xuống đất.
“Cứu mạng a, giết người rồi.” Nam tử kia một bên giãy dụa một bên hô to, nhưng bốn phía đều là người hiểu chuyện, vẫn chưa tiến lên cản trở.
Ở bên cạnh hắn, có một người hẳn là huynh đệ, tiến lên hỗ trợ đánh hộ vệ, nhưng bị một hộ vệ khác chạy tới sau bắt giữ, cùng bị đè xuống đất.
“Thiên hạ không có lương thực miễn phí.” Tịch Vũ Đồng nhìn người phía dưới, mặt không cảm xúc, “Lương thực của ta cũng là cố gắng kiếm được, làm sao lại cho không như đạo lý của các ngươi? Các ngươi nếu là cảm thấy hai nam tử này nói đúng, vậy mời nhanh chóng rời đi, không thì đừng trách mấy hộ vệ này của ta không nói lý.”
“Cô nương, chúng ta tuy là phụ nữ trẻ em, cũng hiểu được đạo lý.” Một cô nương xếp hàng tại phía trước nói, “Cô nương, hai nam nhân này lúc trước đã ở cửa thành gây sự qua, bị các binh sĩ đánh đuổi, vì vậy mới đến nơi này. Cô nương, chúng ta cũng không ủng hộ quan điểm này, ngài đừng đổi chủ ý.”
Tịch Vũ Đồng cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng xiêm y tuy cũ nát, khuôn mặt dính đầy tro bụi bẩn thỉu không thấy rõ ngũ quan, nhưng thân thể thẳng tắp, ánh mắt sáng sủa, cùng nạn dân bốn phía ánh mắt tuyệt vọng không giống nhau lắm, cảm thấy hứng thú: “Ngươi tên là gì?”
“Thu Thực.” Thu Thực cười nói, “Thu Thực sinh ở trời thu, nương thân nghĩ đến thời điểm thu hoạch nông nghiệp, liền đặt tên là Thu Thực.”
Tịch Vũ Đồng gật đầu, nhìn về phía những nạn dân kia, sau đó mới nhìn về phía Thôi Thanh Dao: “Phát cháo đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Thôi Thanh Dao tiến lên một bước nói, “Hiện tại bắt đầu phát cháo, mọi người xếp thành hàng, ai cũng đều có phần.”
Sau khi phát xong cho cả một đống người, nạn dân đi ghi danh làm phụ cũng đạt đến bảy mươi.
“Tiểu thư, tiếp đến có phải đi cửa thành bên kia nói một tiếng?” Thôi Thanh Dao dò hỏi.
Tịch Vũ Đồng gật đầu, chỉ là còn chưa căn dặn, liền nghe thanh âm huyên náo từ xa truyền đến, theo bản năng nhìn sang, chỉ nhìn thấy một đám người quần áo lam lũ đi về phía bên này.