Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng

Chương 31: 31: Trẻ Nhỏ Dễ Dạy



Lão đại phu đổi thuốc cho vết thương, trong miệng còn nhắc tới: “Nếu không phải ta vừa vặn ở trong kinh thành, mấy chục đại bản này của ngươi không phải nhanh như vậy liền hảo”.
Phượng Vũ Dịch trầm mặc không nói, cũng không phản bác.
“Đến tột cùng là ngươi làm cái gì để phụ hoàng của ngươi tức giận như vậy?” Lão đại phu nhìn nàng một cái, “Ta nhớ tính tình phụ hoàng của ngươi trong mấy huynh đệ là tốt nhất, làm sao, hiện tại lớn tuổi trở nên tàn bạo?”
“Không phải.” Phượng Vũ Dịch đem đầu vùi trong khuỷu tay, âm thanh nặng nề, “Phụ hoàng muốn hoàng muội hòa thân, ta cùng hắn ầm ĩ vài câu, nói chút lời khó nghe.”
“Hòa thân?” Lão đại phu cấp tốc đổi thuốc cho vết thương xong, “Ngươi nói hòa thân là chuyện thế nào?”
Phượng Vũ Dịch đem sự tình Ô Bang đơn giản thuật lại, mới vừa nói xong, liền thấy lão đại phu tức giận đem vải vóc dính máu nện xuống.
“Hảo hảo hảo, ngăn ngắn mấy chục năm qua đi, bây giờ Phượng triều ta thậm chí ngay cả cái Ô Bang nho nhỏ đều đánh không lại, còn phải đem Công chúa cao quý đi hòa thân, xem ra lúc trước Thánh thượng không nên chọn Hoàng đế này.” Phẫn uất của lão đại phu vòng quanh hai vòng, cuối cùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lặng im liếc nhìn Phượng Vũ Dịch một chút, “Ngươi cũng vậy.

Phụ hoàng ngươi đánh ngươi, ngươi không biết đánh trả sao? Coi như không đánh trả đi, lẽ nào cũng không biết dùng nội lực bảo vệ hả?”
Phượng Vũ Dịch làm như không có nghe thấy câu phía sau kia.
Nàng không biết người sư phụ này lai lịch là gì, hỏi đối phương cũng không có kết quả, nhiều năm ở chung mơ hồ cảm thấy không đơn giản, nhưng hiểu được đối phương không có ác ý nàng cũng là không có quản thêm.
Tịch Vũ Đồng ở bên cạnh nghe, đáy lòng đối với thân phận của lão đại phu này có chút ngạc nhiên, dù sao người bình thường cũng không ai dám nghị luận Thánh thượng như vậy.
Phượng Vũ Dịch ngẩng đầu, thoáng nhìn vẻ mặt của Tịch Vũ Đồng, biết đối phương hiếu kỳ, nhưng nàng không rõ ràng, cũng không có cách nào giải thích.

Tiếp tục nghe lão sư của mình vẫn ở bên cạnh liên miên cằn nhằn, vội vã ho khan một tiếng: “Lão sư, ngài nói lâu như vậy phỏng chừng mệt mỏi, nếu vậy hay là trước tiên nghỉ một lát?”
“Ta lớn tuổi, nhưng không có già tới mức đấy.” Lời tuy nói như vậy, lão đại phu vẫn là ngồi xuống bên cạnh.

Nhìn thấy Tịch Vũ Đồng kế bên, hắn nghĩ đến cái gì, giơ tay vuốt chòm râu, “Tiểu Dịch, ngươi nên hảo hảo báo đáp vị Tịch tiểu thư này nha, tối hôm qua người ta nhưng là chăm sóc ngươi một đêm đó.”
Phượng Vũ Dịch gật đầu, “Nếu lão sư ngươi không nói ta cũng sẽ nhớ tới.”
Tịch Vũ Đồng xem hai người một xướng một họa như vậy, nhớ tới suy đoán lúc nãy, hỏi lên: “Lão đại phu, ngươi là lão sư của Dịch Vương gia?”
Lão đại phu vuốt chòm râu, gật gù: “Đúng vậy.”
“Vậy ngươi hôm qua cùng ta nói, nếu là Vương gia cảm hoá bị sốt, hôm nay không tỉnh lại liền…” Tịch Vũ Đồng hít sâu một cái, “Cũng sẽ không thể tỉnh lại nữa, là gạt ta?”
Lão đại phu không nghĩ tới nàng nhận ra được, vuốt râu cười to: “Lão phu cũng không có lừa ngươi.”
Tịch Vũ Đồng cũng không tin, phản bác: “Nếu như ngươi là lão sư của Dịch Vương gia, không biết chắc khả năng Dịch Vương gia không tỉnh lại sẽ không dám rời đi, đem Vương gia cột cho ta chăm sóc.”
Lão đại phu cười to: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại lời nói hôm qua của ta xem.”
Tịch Vũ Đồng sửng sốt một chút, hồi ức ngày hôm qua lão đại phu nói, lặp lại niệm hai lần lúc nãy bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lão đại phu nói Phượng Vũ Dịch hôm nay vẫn chưa tỉnh lại liền chuyển thành thở dài, làm cho nàng lầm tưởng là không thể tỉnh lại nữa, liền ngay cả lúc nàng hỏi dò cũng chỉ thở dài, từ đầu tới đuôi vẫn không xác thực giải thích rõ ràng Vương gia bị sốt không lùi hôm nay không tỉnh lại sau này liền cũng liền không tỉnh lại nữa.
“Xem ra ngươi cũng rõ ràng, ý tứ khi đó của lão phu là hôm nay nếu không tỉnh, lão phu lại thêm một phương pháp chữa, trễ nhất ngày mai cũng có thể tỉnh lại.”

Lão đại phu vỗ về chòm râu, dương dương tự đắc hất cằm lên, “Là nha đầu ngươi quan tâm quá mức cả nghĩ quá rồi.”
Tịch Vũ Đồng cau mày: “Lão nhân gia, ngươi cũng không khỏi quá giảo hoạt.” Vào lúc ấy thấy đại phu như vậy thở dài, người bình thường đều sẽ cho rằng Phượng Vũ Dịch là muốn không qua khỏi, ở đâu sẽ nghĩ tới trong đó là cạm bẫy?
Lão đại phu lắc đầu: “Đây không gọi là giảo hoạt.

Nếu ta nói tới quá rõ, ngươi không tận tâm chăm sóc dẫn đến nàng bị sốt bất tỉnh, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi, ngươi cãi chày cãi cối.” Tịch Vũ Đồng không nghĩ tới đối phương mượn cớ nhiều như vậy, nghiêng đầu liếc nhìn người vẫn mỉm cười không nói, bị đối phương nhìn ra sắc mặt đỏ lên, nhưng đáy lòng có khí, qua loa hạ thấp người, “Nếu Vương gia tỉnh rồi, hôm nay cũng gặp mặt, vậy thần nữ cũng nên đi rồi.”
Nói xong cũng không quay đầu lại, rời đi.
“Tiểu Hòa, Tiểu Đào, chúng ta đi.” Tịch Vũ Đồng cố ý gia tăng âm thanh, kêu hai nha hoàn nhanh chóng rời đi.
Tại sau khi các nàng rời đi, bầu không khí vui vẻ bên trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
“Phụ hoàng của ngươi quyết ý muốn hòa thân?” Lão đại phu lúc này không có như vậy hiền lành cùng Tịch Vũ Đồng nói giỡn, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo ý lạnh cùng Phượng Vũ Dịch giống nhau như đúc.
“Dạ.” Phượng Vũ Dịch gật đầu, nhớ tới biểu hiện kiên trì ngày ấy của phụ hoàng, ánh mắt dần lạnh xuống.
Tuy nói là vì không đánh trận làm dân chúng lầm than, nhưng nữ nhi thương yêu hơn mười năm, nói đưa đi chịu khổ liền đưa đi, đối phương đúng là lãnh khốc vô tình.
“Hắn làm sao lại hồ đồ như vậy?” Lão đại phu thở phì phò vỗ bàn, “Coi như thật sự hòa thân thì có thể trốn tránh được bao lâu đây? Ô Bang kia mấy năm gần đây quấy rầy biên cảnh, lại đoạt được mấy thành, hiển nhiên có ý tứ muốn xâm phạm.

Bây giờ đề nghị hòa thân hiển nhiên là có mưu đồ, ước chừng là mượn cơ hội bốc lên chiến sự, để Công chúa đi qua kia hầu như chính là chịu chết.”
“Lão sư, ngươi cảm thấy bệ hạ không biết đạo lý này sao?” Phượng Vũ Dịch cụp mắt, che đậy đi ý lạnh nơi đáy mắt, “Nhưng hắn vẫn lựa chọn đem Dao nhi gả đi.” Đúng là như thế, mới làm cho nàng thất vọng.
Lão đại phu tâm tình sục sôi hơi ngưng lại, thở dài: “Vậy ngươi dự định làm sao?”
“Lão sư, Phượng triều hòa bình quá lâu.” Phượng Vũ Dịch nhấc mắt nhìn về lão sư của mình, đáy mắt không ẩn giấu được dã tâm cùng hung ác, “Hòa bình lâu, hung mãnh Phượng Hoàng kia đều muốn biến thành gà nhà.”
Lão đại phu dừng một chút: “Ý của ngươi là…”
“Hắn muốn hòa thân vậy thì để cho hắn hòa thân, chỉ là hòa thân cùng ai cũng không biết được.”
Phượng Vũ Dịch cười lạnh, “Hắn không muốn đánh, vậy ta một mực muốn cho chiến tranh đánh tới.”
Nàng vào cung cầu thu hồi mệnh lệnh, bây giờ ba mươi đại bản này đúng là đánh tỉnh nàng rồi.
Lão đại phu biết đệ tử này của mình, tuy là thân con gái, nhưng hùng tâm tráng chí so với những nam tử kia không ít hơn bao nhiêu, nghe vậy nhất thời gật đầu: “Ngươi đã quyết định được, ta tự nhiên sẽ ủng hộ ngươi.

Nhưng ngươi cam lòng bỏ lại Tịch tiểu thư, chạy đi nơi man hoang kia sao?”
Phượng Vũ Dịch không tự giác nhíu mày.
Lão đại phu thoáng nhìn vẻ mặt quấy nhiễu của nàng, cười nói, “Ta thấy nha đầu này không tệ.”
Nhắc đến Tịch Vũ Đồng, trong lòng Phượng Vũ Dịch là yêu thích lại là bất đắc dĩ, gật gù, sau đó nói: “Chỉ là ta thật giống làm chút chuyện gì sai trái chọc nàng tức giận rồi, bây giờ chán ghét ta cực kì.”
“Nếu là thật chán ghét, thì sẽ không quan tâm chết sống của ngươi, còn ba ba bảo vệ ngươi chăm sóc ngươi một đêm.” Lão đại phu lắc đầu, đứng dậy thu thập hòm thuốc, trong miệng vẫn đang nói, “Tiểu Dịch, làm người không nên để quá khứ liên lụy.

Nếu trước đây làm sai, sau này không làm tiếp là được.

Đều nói “thiết trụ ma thành châm” (*), ngươi ngày ngày cố gắng, nha đầu có tức giận cũng đến lúc sẽ nguôi thôi.”
(*) Thành ngữ “mài sắt nên kim” (铁棒磨成针 / 铁柱磨成针) [thiết bổng ma thành châm / thiết trụ ma thành châm] được lưu truyền rộng rãi như một lời dạy, lời giáo huấn mọi người về ý chí bền bỉ trong công việc nói riêng, trong cuộc đời nói chung.
Phượng Vũ Dịch nguyên bản cũng là nghĩ như vậy.

Tuy rằng trong mộng nàng xác thực mình có khả năng đã làm ra chuyện hồ đồ, nhưng bây giờ hết thảy mọi chuyện đều vẫn chưa phát sinh, sau khi mơ thấy nàng lại nỗ lực lẩn tránh, đối với Tịch Vũ Đồng phó lấy chân tâm, chắc chắn có thể được tha thứ.

Nghĩ như thế, vẻ mặt nàng ung dung không ít.
“Ngươi nghĩ rõ ràng là tốt rồi.” Lão đại phu vỗ vỗ bả vai nàng, “Đúng rồi, lão sư tuy dạy ngươi làm người phải hung hăng, nhưng phần lớn nữ nhân đều là thích mềm không thích cứng.

Vừa vặn bây giờ ngươi bị thương, không ngại tình cờ ở trước mặt nha đầu ra vẻ yếu thế, bán manh một hồi, nói không chắc sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Yếu thế? Trong đầu Phượng Vũ Dịch nghĩ đến cái gì, cấp tốc gật đầu, “Ta đã hiểu, lão sư.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Lão đại phu hài lòng gật đầu, nhấc hòm thuốc rời đi..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng

Chương 31: Tiền trảm hậu tấu



Tịch Vũ Đồng đem nạn châu chấu trong ký ức một chuyện lớn nhỏ nói ra, nhưng nàng lúc đó vẫn không quan tâm quá nhiều, vì vậy cũng không nhớ rõ biện pháp trị được nạn châu chấu, trong lòng thực sự xấu hổ. Nếu có thể nhớ, liền có thể giúp giảm thiểu tổn thất rồi. Chỉ là không nhớ ra được cũng không sao, một đời trước có thể giải quyết, không thể lần này có chuẩn bị trước không thể giải quyết.

Phượng Vũ Dịch không biết suy nghĩ trong lòng nàng, cụp mắt nghĩ một chút, sau đó mới nói: “Nếu thật sự có phát sinh nạn châu chấu, vậy phải để Thái sư đi nói.”

Tịch Vũ Đồng vốn nghĩ phụ thân mình nói bệ hạ chưa chắc sẽ nghe, không nghĩ tới ý tưởng cùng Phượng Vũ Dịch giống nhau: “Vì sao? Vương gia nói không được sao?”

Phượng Vũ Dịch lắc đầu: “Ta có thể nói, nhưng lúc trước đã chọc giận bệ hạ, bây giờ nếu nói hắn cũng chưa chắc sẽ nghe vào. Điểm trọng yếu nhất là, Diêu Thừa tướng đối với ta nghiêm phòng, chiết tử này ta coi như viết, ước chừng cùng chiết tử của những nạn dân kia không hẳn có thể truyền tới bên trên được.”

Tịch Vũ Đồng đúng là không nghĩ tới Diêu Thừa tướng, dù sao sự tình trên triều nàng không rõ ràng.

“Chỉ là, nếu để cho Thái sư trên hiện chiết tử, ước chừng còn muốn chuẩn bị kỹ càng biện pháp kiểm soát.” Phượng Vũ Dịch đầu óc cấp tốc chuyển động, “Nàng nói tại trung tuần tháng mười mới phát sinh nạn châu chấu, bây giờ thời gian còn một tháng, ngược lại có thể chuẩn bị trước.”

Tịch Vũ Đồng nhìn nàng một cái: “Kiểm soát được nạn châu chấu là việc lớn, ngươi cho dù không hoàn toàn kiểm soát, báo lên trên để dự phòng cũng coi như lập công lớn, ngươi nhất định phải để phụ thân ta trên hiện chiết tử?”

Phượng Vũ Dịch nghe vậy, nhất thời nhấc mi mắt nhìn nàng: “Ta trông có giống người còn ít công lao không?”

Tịch Vũ Đồng cùng nàng đối diện hai lần, nghiêm túc gật gật đầu.

Muốn thuận lợi kế vị, đương nhiên phải thu được hảo cảm cùng tán đồng của Thánh thượng hiện giờ. Nếu có thể dự phòng nạn châu chấu tránh khỏi tạo thành sinh linh đồ thán, đó chính là gián tiếp bảo vệ mấy tòa thành trì kia, tự nhiên là công lớn.

Phượng Vũ Dịch trầm mặc, bắt đầu nghĩ lại chính mình trước đó có làm cái gì để Tịch Vũ Đồng hiểu lầm nàng cần lập công gấp như vậy không.

“Việc này không cần nàng mở miệng, ta đến nói cùng lão sư là được”. Phượng Vũ Dịch nói, “Nàng cũng không thể bị lộ ra”.

Tịch Vũ Đồng biết Phượng Vũ Dịch là muốn tốt cho mình, bởi vì chính mình không có chứng cứ, nói ra dễ dàng chọc người hoài nghi. Chỉ là nàng khó nói, Phượng Vũ Dịch chưa chắc có cái hợp lý, liền hỏi: “Ngươi phải cùng phụ thân ta nói như thế nào?”

Phượng Vũ Dịch nghe ra quan tâm trong lời nói của nàng, nở nụ cười: “Nàng sợ là không biết hiện tại ta đang làm nhiệm vụ ở bộ nào đi?”.

Tịch Vũ Đồng thật không biết, nghi hoặc mà nhìn nàng.

“Năm trước, ta bị Thánh thượng sắp xếp đến Lễ bộ, tám tháng phân lại bị sắp xếp đến Công bộ, bây giờ đang nghiên cứu nông nghiệp các nơi.” Phượng Vũ Dịch giải thích, “Cũng nhờ như thế mới đúng lúc biết được thiên tai ở Hoa Đỡ, trên chiết tử sớm dự phòng nạn dân. Đáng tiếc bị tên Diêu Thừa tướng kia chặn lại, đến lúc nạn dân tới cũng không sớm làm tốt công tác phát cháo.” Nhớ tới chuyện này, nàng liền thở dài.

“Việc này cũng không phải là lỗi của Vương gia.” Tịch Vũ Đồng thấy nàng đem tội ôm đồm trên người mình, ở một bên giường ngồi xuống, lên tiếng an ủi, “Vương gia tâm buộc bách tính, sau này bách tính sẽ biết.”

Phượng Vũ Dịch thấy nàng biểu hiện nhu hòa, nhân cơ hội nghiêng đầu, đem đầu tựa ở trên mu bàn tay nàng.

Tịch Vũ Đồng: “…”

Sau khi do dự cũng không có đưa tay rút ra.

“Ta nhậm chức tại Công bộ, sớm phát hiện trước đó cũng có những chuyện tương tự phát sinh, nói ra coi như là có lý do.” Phượng Vũ Dịch lo lắng nàng rút tay, muốn đè lại, nhưng hoàn toàn ngược lại, chỉ có thể tìm đề tài, “Vì vậy nàng cũng không cần lo lắng cho ta danh bất chính ngôn bất thuận. Hơn nữa lão sư thông minh như vậy, cũng không cần ta nói hết ra, chỉ cần cho lão sư một ít manh mối hắn cũng có thể đoán được.”

“Chỉ nói như vậy thôi bệ hạ sẽ tin sao?” Tịch Vũ Đồng có chút bận tâm. Nàng nhớ tới một đời trước, phải thêm một hai năm nữa Hoàng đế mới trở nên hồ đồ, tùy ý để Diêu Thừa tướng nắm giữ triều chính. Bây giờ dù thời gian chưa đến, nhưng Hoàng đế hòa thân đến đổi lấy hòa bình, đã là có chút hồ đồ rồi.

Phượng Vũ Dịch hơi nhướng mày, nhưng vẫn là an ủi: “Chuyện lớn như vậy, từ trước đến giờ là “Thà rằng tin có, không thể tin không.” Bệ hạ còn không hồ đồ đến loại trình độ đó.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng âm thanh không nhiều kiên định. Từ sau khi biết được chủ ý phụ hoàng muốn hòa thân, nàng cảm thấy được phụ hoàng này càng vô căn cứ.

Tịch Vũ Đồng nghe ra nàng không xác định, cân nhắc nghĩ rõ ràng, an ủi: “Bệ hạ anh minh thần võ, ước chừng sẽ tin.”

Phượng Vũ Dịch thở dài: “Chỉ mong là vậy đi.”

Hai người mới vừa nói xong yên tĩnh lại, cửa phòng đã bị gõ vang, Ám Nhị thanh âm vọng vào, “Vương gia, mang cờ đến rồi.”

Tịch Vũ Đồng ngồi ở bên giường, có chút mơ hồ. Chính mình rõ ràng lại đây là vì chuyện nạn châu chấu, vì sao bây giờ lại bị kéo tới chơi cờ?

Phượng Vũ Dịch cầm quân đen, nàng cũng chỉ có thể lấy quân trắng.

Phượng Vũ Dịch thân thể bất tiện, nằm lỳ ở trên giường, chỉ có thể đem cờ vây thả trên giường, cầm lấy quân đen, thấy nàng đờ ra, cười nói: “Vũ Đồng, nàng đi trước một bước đi.”

Tịch Vũ Đồng vẫn chưa thâm nhập hiểu rõ chơi cờ, cũng chính là một đời trước cùng Phượng Vũ Dịch chơi mấy lần mới miễn cưỡng hiểu được quy tắc, cầm lấy quân trắng liền tùy ý hạ xuống một con. Trong lòng nàng nghi hoặc, liền hỏi lên: “Vương gia, ngài vì sao muốn chơi cờ vậy?”

“Ta không phải muốn chơi cờ, mà là…” Phượng Vũ Dịch cấp tốc tại bên cạnh quân trưangs hạ xuống một quân đen, mới cười nói, “Muốn cùng nàng chơi cờ.”

Tịch Vũ Đồng nhấc mi mắt nhìn nàng một cái, thấy mặt mày đối phương mỉm cười, chỉ có thể cau mày thu tầm mắt lại, làm như cái gì đều không nghe thấy.

Vừa vặn, lúc trước nàng nghe Phượng Vũ Dao nói Phượng Vũ Dịch kỳ tài cao siêu, nhưng một mực một đời trước người này lúc nào cũng thua bởi nàng, bây giờ đúng là muốn nhìn một chút đối phương một đời trước có phải là lừa gạt nàng không.

Ngươi một con, ta một con, nửa canh giờ trôi qua, ván cờ lúc này phân định.

Phượng Vũ Dịch thua, cực kỳ thản nhiên thả xuống một quân đen còn lại trong tay: “Vũ Đồng, nàng thắng rồi.”

Tịch Vũ Đồng nếu lại không hiểu, vậy thì thật sự hồ đồ rồi, thả xuống cờ trắng trong tay, không nhịn được lên tiếng: “… Vương gia.”

Phượng Vũ Dịch lắc đầu, “Vũ Đồng, lúc này nàng được lợi thôi, thường ngày nàng khẳng định thắng không được ta.” Thoáng nhìn ánh mắt người đối diện kỳ quái, nàng lại giải thích, “Đều do thương thế ta quá đau, vẫn mơ hồ cảm thấy được, làm ta cũng không có tâm tư suy nghĩ xem phải đi như thế nào, mới để nàng thắng được.”

Tịch Vũ Đồng vốn là muốn chỉ trích nàng nhường mình liền bị chặn lại trong cổ họng như thế, không trên không dưới để nàng ngẹn cả lòng.

Hít sâu một cái, nàng tự thuyết phục mình không nên tính toán cùng người bệnh, bỏ ra mạt nụ cười: “Cờ này cũng chơi xong rồi, Vương gia, nếu là không còn chuyện gì, Vũ Đồng đi về trước.”

“Hơi chờ một chút.” Phượng Vũ Dịch kéo tay nàng, không cho nàng đi, “Vũ Đồng tựa hồ đã quên một chuyện.”

Tịch Vũ Đồng suy tư một phen, vẫn là vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, liền trực tiếp hỏi: “Vương gia nói tới chuyện gì?”

“Ngày ấy nàng nói muốn cùng ta chơi cờ, ta liền muốn nàng đáp ứng ta mấy cái yêu cầu.” Phượng Vũ Dịch đáy mắt mang theo ý cười, thậm chí có mấy phần khí chất vô lại, “Bây giờ cờ đã chơi xong, nàng bên kia cũng nên thực hiện lời đã hứa với ta phải không?”

Tịch Vũ Đồng nghĩ một hồi lâu mới nhớ tới thật giống là có chuyện như thế, nhưng khi đó lúc sau đã chuyển hướng đề tài, nàng còn tưởng rằng không đáng tin, không nghĩ tới Phượng Vũ Dịch vẫn ghi nhớ, hơn nữa còn cho nàng một cái “Tiền trảm hậu tấu” khiến người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.

Tịch Vũ Đồng xem tư thái Phượng Vũ Dịch bên kia là kiểu “Nàng nhất định phải thực hiện hứa hẹn đã nói với ta”, thực sự là đau đầu, muốn vung tay trở về, người bệnh Phượng Vũ Dịch này khí lực so với nàng còn lớn hơn, hơn nữa nàng cũng sợ động tác lớn sẽ ảnh hưởng đến thương tích của đối phương, đến lúc nếu thương tích lại vỡ ra liền không tốt.

Ngay ở thời điểm hai người giằng co, đột nhiên bên ngoài trở nên ầm ĩ.

“Tiểu thư, trong cung truyền ý chỉ, bọn thái giám vừa vặn hướng về bên này đi tới.”

Tịch Vũ Đồng nghe ra là âm thanh của Tiểu Đào, theo bản năng nhìn về phía Phượng Vũ Dịch, “Vương gia, nếu trong cung đem ý chỉ tới, thần nữ liền cáo lui trước.” Tịch Vũ Đồng nhân lúc chưa sẵn sàng, cấp tốc tránh thoát khỏi tay của đối phương, nhấc váy xoay người rời đi.

Phượng Vũ Dịch vốn là muốn để nàng trốn sau tấm bình phong, thấy nàng không thể chờ đợi được như thế, sợ sệt nàng lại nhắc đến yêu cầu lúc nãy, đáy mắt có ý cười, “Ám Nhị.”

Một bóng người màu đen xuất hiện trong phòng, nửa quỳ xuống giường: “Vương gia.”

Phượng Vũ Dịch tuy cùng Tịch Vũ Đồng nói hiện nay Thánh thượng sẽ dự phòng nạn châu chấu, nhưng đáy lòng nàng không quá tin tưởng, vì vậy dự định hai tay làm tốt chuẩn bị, gọi Ám Nhị lại, nhẹ giọng phân phó: “Ngươi phái người đi Hoa Đỡ một chuyến, thuận tiện…”

Tịch Vũ Đồng không biết mình chân trước mới ra đến, chân sau Phượng Vũ Dịch đã bắt tay chuẩn bị dự phòng nạn châu chấu, mở cửa phòng, không nhìn thấy thái giám, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, hỏi Tiểu Đào: “Tiểu Đào, thái giám đến đâu rồi?”

“Vừa vặn hướng về viện tử bên này đi tới.” Tiểu Đào nói thầm, “Tiểu thư, có phải là bệ hạ còn sinh khí Vương gia, bây giờ phái người đến phạt cái gì sao?”

“Dò ý thánh chỉ là tội phải rơi đầu đó.” Tịch Vũ Đồng gõ gõ trán của Tiểu Đào, “Cái đầu nhỏ này của ngươi là có còn muốn nữa hay không đây?”

Tiểu Đào le lưỡi một cái, bưng cổ không dám nói nữa.

“Được rồi, chúng ta mau mau hồi phủ.” Hiện tại cũng không phải thời điểm đùa giỡn, Tịch Vũ Đồng giáo huấn xong Tiểu Đào nhấc chân đi.

Tiểu Hòa thấy hai người đều hướng về cổng đi, liền vội vàng kéo cánh tay hai người: “Tiểu thư, người trong cung một lúc ước chừng từ cửa chính đi vào, chúng ta nếu từ nơi này đi ra ngoài ước chừng sẽ gặp phải đó.”

Tịch Vũ Đồng dừng một trận, giơ lên chân đổi phương hướng, hướng về cửa nhỏ bên cạnh đi. Nàng gả vào Vương phủ mấy năm, nhớ tới bên cạnh cũng có đường nhỏ đi ra ngoài viện tử.

Thấy phương hướng nàng ly khai, Tiểu Hòa đem lời nuốt trở vào, kéo Tiểu Đào qua cước bộ đuổi theo bước tiến của nàng.

Thời điểm mấy người Tịch Vũ Đồng ra khỏi viện tử, người trong cung vừa vặn bước vào sân.

Tịch Vũ Đồng ngừng lại, trốn ở góc tường, phát hiện người tới vẫn tính là người quen. Cầm đầu chính là thiếp thân thái giám sau này của Phượng Vũ Dịch – Lý Đức, xem ra vẫn còn trẻ tuổi, vóc người cũng không có êm dịu như về sau.

Lý Đức này cũng là người thông minh, hoàng vị chi tranh rất sớm liền đứng về phía Phượng Vũ Dịch.

Tiểu Đào thấy nàng ngừng lại, theo ánh mắt nhìn sang, chỉ nhìn thấy bóng lưng một đám thái giám cung nữ, có chút ngạc nhiên: “Tiểu thư, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”

Tịch Vũ Đồng hoàn hồn, thu tầm mắt lại: “Không có gì, chúng ta đi về trước đi.”

Tiểu Đào gật đầu, theo cùng đi ra ngoài, có chút ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư, ngài cảm thấy ý chỉ trong cung đến là muốn nói gì? Chẳng lẽ nói bệ hạ cảm thấy đánh ba mươi đại bản quá nặng, vì vậy đưa tới tưởng thưởng?”

Tịch Vũ Đồng nhìn nàng một cái: “Không phải lúc nãy ngươi nói Thánh thượng là muốn phạt Vương gia sao chép sao?”

Tiểu Đào xin khoan dung cười cười: “Lúc nãy nô tỳ không biết bọn họ gánh đến nhiều rương lớn như vậy mà.” Lại nói, “Rương kia tương tự với rương bệ hạ ban thưởng cho tiểu thư, bên trong ước chừng là một ít Kim Ngân châu báu.”

Tịch Vũ Đồng cũng nhìn thấy, mới không có lo lắng người đang bị thương nào đó. Thấy Tiểu Đào dương dương tự đắc, giơ tay gảy dưới trán: “Liền là ngươi thông minh cơ trí.”

Tiểu Đào cười cười, đi một chút lại nghĩ tới cái gì, hỏi: “Tiểu thư, vậy chúng ta ngày mai lại đến Vương phủ sao?”

Tịch Vũ Đồng cau mày, một lúc lâu mới cho cái đáp án, “Không đến.”

“Thương thế của Vương gia chắc hẳn rất nặng, tiểu thư không đến giúp Vương gia đổi thuốc sao?” Tiểu Hòa lơ đãng chen lời, “Trước đây không phải tiểu thư rất lo lắng cho tổn thương của Vương gia, đều không cho chúng nô tỳ động tay sao? Nếu tiểu thư không đi Vương phủ đổi thuốc cho Vương gia, vậy chắc phải là thiếp thân nha hoàn đến đổi thuốc cho Vương gia rồi.”

Tịch Vũ Đồng nhớ tới đến sự tình Phượng Vũ Dịch nữ phẫn nam trang, sắc mặt nhất thời tối tăm.

Đối phương bị thương ở đằng sau, không thể tự mình đổi thuốc. Nàng nếu không đến, vết thương này liền không đổi thuốc được, không đổi được thuốc thì thương tích kia liền không tốt đẹp được, thậm chí thương tích có khả năng càng ngày càng hỏng bét.

Tịch Vũ Đồng thậm chí nghĩ đến Phượng Vũ Dịch bởi vì không đổi thuốc đúng lúc dẫn đến không còn hình ảnh, hậm hực ngừng lại.

Tiểu Đào cùng Tiểu Hòa trao đổi ánh mắt với nhau, đều không hiểu vì sao tiểu thư nhà mình một dáng vẻ nhân sinh vô vị, cẩn thận từng li từng tí lên tiếng gọi: “Tiểu thư?”

Tịch Vũ Đồng cũng nhớ tới Phượng Vũ Dịch tiền trảm hậu tấu kéo nàng chơi cờ yêu cầu chuyện đã hứa hẹn, cắn răng một cái, vung vung tay: “Ngày mai ta sẽ không đến Vương phủ, các ngươi đừng tiếp tục khuyên ta”.

Thấy thái độ nàng kiên định, Tiểu Đào cùng Tiểu Hòa cũng không có gì để nói, đàng hoàng cùng ở phía sau cùng rời đi Vương phủ.

Chỉ là ngày kế đến tột cùng làm sao, cũng không ai biết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.