Tịch Vũ Đồng ở nhà tu dưỡng mấy ngày, đến khi lão đại phu nói đi lại được mới tiến cung gặp vua. Biết được nàng muốn vào cung, lại lo lắng nàng không hiểu quy củ, Phượng Vũ Dao phái thiếp thân cung nữ Thanh Quân đến dẫn nàng vào cung.
Nàng một đời trước sau khi ở bên Phượng Vũ Dịch cũng thường xuyên vào cung thăm hỏi, vì vậy cũng không xa lạ gì, nhưng cũng không biểu lộ ra, dựa theo những gì Thanh Quân căn dặn thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Trên người Thanh Quân có lệnh bài Phượng Vũ Dao cho, sau khi đưa thị vệ xem liền thuận lợi đi vào. Chỉ là bên trong hoàng cung cũng không thể ngồi kiệu, mấy người hạ xuống cỗ kiệu đi bộ vào. Thanh Quân một bên dẫn đường, một bên cùng nàng nói quy củ trong cung.
Tịch Vũ Đồng vốn cũng không thích những thứ phồn văn nhục bộ này, nhưng một đời trước vì không muốn để Phượng Vũ Dịch phải hổ thẹn, mạnh mẽ ghi nhớ hết thảy quy củ, cũng yêu cầu nghiêm khắc đối với chính mình, bây giờ nghĩ đến đúng là khiến người ta thổn thức. Nỗ lực làm đến tốt nhất thì lại làm sao, ở trong mắt người kia, vẫn là thứ vật chết kia quan trọng nhất.
“Tịch cô nương, trong cung không thể so bên ngoài, nơi này nếu nhìn thấy Quý nhân, kính xin cùng nô tỳ cùng tách ra qua một bên thăm hỏi, để tránh khỏi đụng tới Quý nhân.”
“Đa tạ Thanh Quân cô nương nhắc nhở.”
Tiếng nói vừa dứt, Tịch Vũ Đồng liền nhìn thấy cách đó không xa cỗ kiệu đến rồi, còn không đợi nàng nhìn cẩn thận, liền bị Thanh Quân kéo kéo tay áo, chỉ có thể theo đi đến bên cạnh.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng Hậu nương nương”, con ngươi Thanh Quân buông xuống, “Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Tại bên cạnh nàng, Tịch Vũ Đồng cũng nói như thế.
Hoàng Hậu nương nương tên Diêu Sơ Trân, chính là Trưởng nữ của đương triều Diêu Thừa tướng, lại là mẹ đẻ của Nhị hoàng tử, thân phận cao quý.
Tịch Vũ Đồng một đời trước gặp mặt đối phương mấy lần, lần thứ nhất liền bị đối phương một phen làm khó dễ. Nói là làm khó dễ nhưng cũng không có gì quá đáng, đó là lần thứ hai sau khi tân hôn nàng cùng Phượng Vũ Dịch vào cung thỉnh an, kết quả Hoàng Hậu nương nương này làm cho nàng ở ngoài Lương Vũ Cung đợi đầy đủ một canh giờ mới nói sau này không cần thỉnh an, cửa cung đều chưa từng để cho nàng bước vào.
Nhắc tới cũng kỳ quái, nàng rõ ràng chưa từng cùng Hoàng Hậu này qua lại, nhưng không biết đối phương vì sao căm hận nàng như vậy, tình cờ nhìn ánh mắt của nàng đều mang theo căm ghét.
“Ngươi là nô tỳ bên cạnh Vũ Dao?” Hoàng Hậu nương nương nhận ra Thanh Quân, giơ tay để cỗ kiệu dừng lại, “Ta nghe nói hai ngày trước Vũ Dao được một vị cô nương cứu giúp, chính là vị bên cạnh ngươi đây sao?”.
Thanh Quân vẫn không hoang mang, như sự thật bẩm báo: “Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, đúng vậy, bây giờ nô tỳ đang muốn mang theo Tịch cô nương đến gặp Hoàng thượng”.
“Nếu là gặp Hoàng Thượng thì mau đi đi, cũng đừng làm cho bệ hạ đợi lâu.” Hoàng Hậu nương nương xua tay, gọi cỗ kiệu tiếp tục đi ra ngoài. Chỉ là cỗ kiệu vừa nâng, gió nhẹ thổi qua màn che, nàng nhìn thấy dáng dấp của Tịch Vũ Đồng, theo bản năng sửng sốt một chút, lại nghĩ tới Thanh Quân vừa nói là Tịch cô nương, bảo dừng kiệu lại, sửa sang lại tay áo, thừa dịp đệm đứng dậy.
Thị nữ bên cạnh vén rèm lên, “Nương nương, có ——” lời còn chưa nói hết, liền thấy Hoàng Hậu nương nương đi xuống cỗ kiệu, nhìn về hướng Thanh Quân vừa rời đi.
Diêu Sơ Trân vẩy vẩy ống tay áo, nhìn về phía cung nữ bên cạnh: “Ngươi có biết là cô nương nhà ai cứu Công chúa không?”
Cung nữ kia suy tư một chút, nói: “Thật giống là nữ nhi độc nhất của Thái sư, Tịch Vũ Đồng.”
Sắc mặt Diêu Sơ Trân thay đổi, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Hóa ra là… Không trách…”
Thiếp thân cung nữ bên cạnh cảm thấy kỳ quái, Hoàng Hậu nương nương vì sao đối với nữ nhi của một đại thần phản ứng lớn như vậy, không chờ nàng suy nghĩ nhiều, lại thấy Hoàng Hậu nương nương trở về cỗ kiệu.
“Ngươi đến Diêu gia nói một tiếng, bản cung có việc, hôm nay sẽ không trở về. Lên kiệu hồi cung.”
Đoàn người chỉ có thể mênh mông cuồn cuộn theo đường vừa tới quay về. Mà đám người Tịch Vũ Đồng đã đến bên trong, vừa vặn cùng dịch ra.
*
Tịch Vũ Đồng cùng Thanh Quân đi tới bên ngoài Dưỡng Tâm điện, nghe Thanh Quân cùng thái giám canh giữ ở bên ngoài nói chuyện. Nàng nhận ra vị này đúng là Lý công công rồi, nói đến Lý công công này, ở thời điểm sau khi Phượng Vũ Dịch kế vị cũng làm tổng quản thái giám ở bên cạnh nàng, trong ngày thường cũng coi như là một người quen.
Thanh Quân hai tay đặt ở phía bên phải, thấp thấp người, mới hỏi: “Lý công công, bệ hạ ở bên trong?”
Lý công công vẩy vẩy phất trần trong tay: “Bệ hạ đã chờ, kính xin Tịch cô nương mau chóng cùng chúng ta đi vào.”
Tịch Vũ Đồng dịu dàng cười cười: “Làm phiền công công.” Sau đó lại phân phó Tiểu Hòa cùng Tiểu Đào đứng chờ bên ngoài, mới theo Lý Đức đi đến bên trong.
Chỉ là nàng cũng không nghĩ tới, ở trong điện trừ Thánh thượng hiện tại, còn có người khác. Nhưng nàng rất nhanh liền phản ứng lại, cúi người xuống thỉnh an: “Thần nữ bái kiến bệ hạ, Dịch Vương gia, Tam Công chúa.”
Bây giờ Hoàng đế vẫn không có âm trầm như lúc về sau sinh trọng bệnh, nhìn ra ánh mắt sắc bén, dáng dấp cũng không tương tự Phượng Vũ Dịch, chỉ có ánh mắt là giống nhau như đúc.
Người ngồi ở phía trên thấy trên trán nàng còn buộc băng gạc, vung vung tay: “Thương thế này của ngươi còn chưa khỏi hẳn, không cần đa lễ.”
“Tạ bệ hạ.” Tịch Vũ Đồng đứng lên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim tùy ý để người ở phía trên đánh giá.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, khi ra cửa để Tiểu Hòa đánh một chút má hồng, lại nhấp giấy đỏ. Bây giờ xem ra tinh thần đúng là không tệ, nhưng vóc người bạc nhược, yếu đuối mong manh, nhìn thôi cũng khiến cho người ta lo lắng.
Phượng Vũ Dao ở một bên nhìn, tiến lên lôi kéo tay Hoàng đế làm nũng nói: “Phụ hoàng, Vũ Đồng còn chưa có khỏi hẳn đâu, lão nhân gia ngài liền mau mau ban thưởng đi để nữ nhi còn cùng nàng tán gẫu”.
“Đừng có quấy nhiễu, trẫm biết rồi.” Hoàng đế đối với nữ nhi duy nhất này vẫn là rất sủng ái, bị giục cũng không chút tức giận, đơn giản tán thưởng Tịch Vũ Đồng hai câu liền theo ý tứ của Phượng Vũ Dao để hai người rời đi.
“Vậy nhi thần liền lui xuống trước”. Phượng Vũ Dao hướng hắn cười híp mắt, đi tới kéo tay Tịch Vũ Đồng, “Cái kia Vũ Đồng, ngươi đi đến cung của ta ngồi một chút nhé? Còn những ban thưởng kia, trước tiên đưa đến phủ Thái sư phủ, được không?”.
Tịch Vũ Đồng trong mắt cũng có ý cười, thấp thấp người,: “Cứ theo Công chúa phân phó.”
Tuy rằng nàng muốn biết Hoàng thượng là ban thưởng cái gì, nhưng cùng bạn tốt gặp nhau trọng yếu hơn.
Chờ hai người rời đi, người ngồi trên hoàng vị thu lại nụ cười, cụp mắt nhìn người phía dưới: “Còn ngươi?”.
Phượng Vũ Dịch giơ tay bái một cái: “Nhi thần xin cáo lui.”
“Chờ một chút.”
Phượng Vũ Dịch ngừng lại, xoay người, vẫn như cũ không có nhìn vào mắt đối phương, mà là cụp mắt nhìn sàn nhà ở phía trước, nói năng rành mạch: “Bệ hạ có gì phân phó.”
Nghe thấy xưng hô của hắn như thế, vẻ mặt của Hoàng đế hơi khác thường, nhưng cũng không có phát tác ra, gõ điểm nhỏ trên ghế gỗ bên cạnh: “Ngươi vẫn còn oán trẫm?”
Phượng Vũ Dịch theo bản năng ngẩng đầu, đối đầu ánh mắt lãnh mạc vô tình kia thì lại vội vã hạ thấp, tay để ở bên người nắm chặt thành nắm đấm mới nhịn xuống lời chất vấn, mặt không cảm xúc trả lời: “Thần không dám.”
Không phải không oán, mà là do thân phận hạn chế nên không dám.
Hoàng đế nghe ra ý tứ trong một câu nói ngắn gọn này, giơ tay xoa xoa mi tâm, nhắc đến chuyện khác: “Ngươi nhưng là yêu thích tiểu cô nương nhà người ta?”
“Đông —— đông —— đông —— “
Toàn bộ bên trong cung điện rơi vào sự yên tĩnh quái dị, chỉ còn lại âm thanh Hoàng đế gõ ghế gỗ.
Một hồi lâu, Hoàng đế cũng sắp từ bỏ, mới nghe phía dưới Phượng Vũ Dịch nói, “Đúng vậy”.
Nghe thấy đáp án này, hắn theo bản năng ngồi thẳng người, lông mày khẩn nhíu: “Đây không phải là trò đùa.”
Phượng Vũ Dịch đứng chắp tay, trong giọng nói tràn đầy tự tin: “Thần biết.”
Nhìn thấy tư thái này của hắn, Hoàng đế như nhìn thấy cái gì, biểu hiện lập tức nhu hòa xuống, lại nhìn Phượng Vũ Dịch, ánh mắt cũng dịu dàng không ít: “Dịch nhi, ngươi với ta không cần —— “
“Bệ hạ.” Phượng Vũ Dịch đánh gãy lời hắn, “Thần nhớ tới còn có công vụ phải xử trí, xin được cáo lui trước.”
Nói xong, không chờ thêm bậc cửu ngũ chí tôn kia trả lời, liền súy tay áo xoay người rời đi.
Cách hồi lâu, cung điện u tĩnh mới vang lên một tiếng thở dài.
*
Nghiêm túc nói đến, Tịch Vũ Đồng vẫn là lần đầu tiên đặt chân đến Phượng Vũ Cung này của Phượng Vũ Dao. Trước đây hai người gặp mặt đều là tại Dịch Vương phủ, không thì chính là chờ ở khách điếm tửu lâu nơi tư mật, vẫn đúng là chưa từng gặp nhau ở trong cung.
Phượng Vũ Dao phân phó nha hoàn chuẩn bị bánh ngọt, mới lôi kéo Tịch Vũ Đồng ngồi xuống, xem tổn thương đọng trên mu bàn tay khỏi hẳn, nụ cười mới lộ ra một chút, nhưng thoáng nhìn băng gạc trên đầu kia lại không cười nổi nữa: “Vũ Đồng, phụ hoàng đã nói để thương thế của người tốt rồi mới vào cung, ngươi thế này vẫn chưa khỏi hẳn, nên ở trong phủ nghỉ ngơi thật tốt mới phải.”
Tịch Vũ Đồng cười cười: “Sững sờ ở trong phủ mấy ngày rồi mà vẫn không vào cung phục mệnh mới là không hợp lý”.
“Phụ hoàng của ta phân phó, làm sao lại không hợp lý?” Phượng Vũ Dao khẽ hừ một tiếng, nhớ tới cái gì, hỏi, “Ta nghe hoàng huynh nói mục đích của đám thổ phỉ kia cũng không phải đơn giản như vậy giết ta, là xảy ra chuyện gì?”
Tịch Vũ Đồng chỉ có thể kể lại sơ qua tình huống lúc đó, nói xong chú ý tới trong mắt Phượng Vũ Dao nổi lên hơi nước, tâm trạng hơi ấm.
“Đều là do ta không tốt, nếu không phải ta tự nói ra thân phận thì sẽ không liên lụy đến ngươi.” Vừa nghĩ tới Tịch Vũ Đồng có thể bị đám người kia làm bẩn hoặc là giết chết, Phượng Vũ Dao liền kinh hồn bạt vía, thậm chí từng trận sát ý từ trong lòng bay lên, nhếch môi nói, “Sớm biết như vậy, ta đã không nên nghe theo kế hoạch của ngươi.”
Tịch Vũ Đồng vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, an ủi: “Bây giờ ta đã không có việc gì, ngươi không cần thấy có lỗi”
Lời tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Phượng Vũ Dao làm sao có thể không thẹn cho được. Tịch Vũ Đồng là người đầu tiên có thể vì nàng mà không màng tính mạng, cả đời nàng cũng đều không quên được cái ân tình này.
Không nói, không có nghĩa là đã quên.
Nàng cười cười, nói sang chuyện khác: “Mấy ngày trước ta đã nói xin lỗi với hoàng huynh, còn ngươi thì sao?”.
Tịch Vũ Đồng cũng cười theo: “Ta cũng vậy.”
Hai người còn tán gẫu một chút, sau đó Phượng Vũ Dao nghĩ tới một chuyện: “Qua hai ngày nữa, Diêu gia Nhị tiểu thư sẽ tổ chức hội ngâm thơ, ngươi có đi không?”
Diêu gia Nhị tiểu thư?
Tịch Vũ Đồng lục lọi ký ức, chỉ nhớ rõ Diêu gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, đối với cái gì Đại tiểu thư Nhị tiểu thư đều không có ấn tượng.
Nàng nhìn sang hai người Tiểu Hòa một bên, thấy hai người lắc đầu mới nói: “Ta vẫn chưa nhận được thiệp mời, chắc là không có trong danh sách được mời rồi”.
Diêu Thừa tướng cùng phụ thân của nàng luôn luôn không hợp nhau, không mời nàng cũng là bình thường, nếu như mời nàng thì khả năng phải nghĩ tới phải hay không Hồng Môn yến.
Phượng Vũ Dao cũng biết quan hệ hai nhà bất hòa, nhưng trong lòng thiên hướng Tịch Vũ Đồng, tự nhiên là đối với Diêu Bối Lăng không hài lòng lắm, khẽ hừ một tiếng: “Cấp bậc của phụ thân nàng với Thái sư như thế, vậy mà một mực không mời ngươi, đây là làm bộ làm tịch làm gì? Nếu ngươi muốn đi, bản công chúa liền dẫn ngươi đi, nàng có thể không cho phép sao?”
Nàng như vậy tức giận bất bình giống như người bị cự tuyệt ở ngoài cửa là nàng vậy, thấy vậy Tịch Vũ Đồng không nhịn được cười, theo nói rằng:
“Công chúa tham gia vốn là cho thiên đại mặt mũi, nếu muốn mang người theo dĩ nhiên là có thể rồi”.
Nghe xong lời nàng nói, sắc mặt Phượng Vũ Dao mới hơi hơi hòa hoãn.
Tiếng nói Tịch Vũ Đồng xoay một cái: “Chỉ là, ta cũng không muốn tham gia hội thơ gì đó”.
Phượng Vũ Dao cau mày: “Vì sao?”.
Nàng cười buông tay: “Đều là mấy kẻ không quen biết, không đi cũng được.”
Phượng Vũ Dao nghe vậy, đứng dậy lôi kéo cánh tay Tịch Vũ Đồng quơ quơ: “Một mình ta đi cũng buồn chán, có thêm ngươi vừa vặn bồi ta cùng đi, được không?”
Tịch Vũ Đồng bật cười.
“Ngươi ngốc ở trong phủ mấy ngày, ta liền tẻ nhạt mấy ngày, lại không mượn cơ hội đi ra ngoài đi một chút, ta sợ không phải là tẻ nhạt chết rồi.” Phượng Vũ Dao làm nũng nói, “Vũ Đồng, coi như ngươi bồi ta đi, nếu như thật sự vô vị hai ta cũng có thể sớm rời đi”.
Tịch Vũ Đồng nói không lại nàng, chỉ có thể gật gù xem như đồng ý.
Phượng Vũ Dao nghe thấy nàng đáp ứng, càng là vui vẻ khoác vai của nàng: “Ta đã biết Vũ Đồng đối với ta tốt nhất.”
Tịch Vũ Đồng xem Phượng Vũ Dao như muội muội mà đối xử, cũng là khoan dung đối phương có cử động thân mật không phù hợp với thân phận, nhưng tình cảnh ôm ấp này nhìn đến trong mắt người lại hết sức chói mắt, hầu như muốn cũng không muốn, vậy là một tiếng chất vấn liền bật thốt lên.
“Các ngươi đang làm gì!”